Hôn(h+)😘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Miyawaki Sakura, khi nãy chị không thấy chúng ta đang trò chuyện với fan sao?!
Jang Wonyoung vừa về đến dorm liền một mạch đi thẳng vào trong, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa con người thiếu tiền đồ vẫn đang mặt dày lẽo đẽo theo sau. Xem nào, xa xa đằng kia là 10 con người với 10 cặp mắt đang hướng những cái nhìn tò mò lẫn thương hại và có cả khinh bỉ đến cặp đôi nhất trại kia.
-Quái, bình thường hai người đó dính chặt lấy nhau như keo dính chuột vậy, xà nẹo nhau suốt cơ mà? Nay Wonyoungie bị gì thế? Nhìn mặt khó ở thấy thương, còn Sakura unnie thì lại ngậm ngùi lủi thủi phía sau nom đến tội... Haha
Kim Minju rõ ràng miệng thì đang chế giễu, cười cợt người ta xà dẹo này nọ, trong khi cả cơ thể cũng dựa hẳn vào người Kim Chaewon mà nũng nịu. Đây rõ ràng là được Chaewon nâng niu, chiều chuộng đến hư rồi a.
-"Có thắc mắc thì trực tiếp đến hỏi hai người họ đấy, làm sao tụi này biết được. Mà em cũng xem lại bản thân mình đi, em với Chaewon cũng có thua họ về độ sến súa là bao đâu. Rồi ai về dorm nấy đi."
Ném cho cặp đôi 2Kim một tia nhìn khinh bỉ, Kwon Eunbi bình thản bước vào dorm. Chuyện này đối với cô chả phải quá bình thường rồi sao, có tuần nào lại không có cặp giận nhau chứ? Bởi, có bồ làm gì, FA như Eunbi có phải tốt hơn không
----------------------------------
Wonyoung đẩy Sakara vào phòng một cách mạnh bạo, gương mặt thường ngày trắng bóc nay lại đỏ bừng vì tức giận. Sakura loạng choạng đi về phía trước, bất động thanh sắc nhìn Wonyoung đang trách mắng mình mà hỏi:
-Chị đã làm gì?
-Chị còn dám hỏi em sao? Chúng ta đang trò chuyện với fan, là VỚI FAN đó. Làm sao mà chị có thể vô tư ôm ấp, sờ soạng rồi hôn hít em đủ kiểu vậy hả? Chị có biết bên dưới có bao nhiêu máy ghi hình cùng máy ảnh hay không?
Wonyoung phẫn nộ quát, khoanh tay nhìn Sakara với gương mặt không thể tức giận hơn. Sakura vẫn như cũ, nghiêng đầu đem mái tóc nâu vuốt vuốt mấy cái, điềm nhiên trả lời:
-Họ không thể thấy. Sau lưng chúng ta là sân khấu, hai bên bị hình bìa che chắn, hơn nữa xung quanh lại có các thành viên khác. Em nghĩ chị không tính toán đến điều đó sao? Vả lại nếu họ thấy thì đã sao? Chẳng phải các fan luôn rất thích khi chúng ta skinship với nhau sao?
Tính toán? Chị nói tính toán? Wonyoung cảm thấy như mình sắp đứng không vững, khóe môi co rút một trận dữ dội, một lúc sau mới phẫn nộ nói:
-Tính toán. Chị như vậy mà dám tính toán... Nếu như ekip trong cánh gà... Chị... Chị làm gì vậy?
Wonyoung run rẩy nói, chân không tự chủ lùi lại một bước. Sakura gương mặt đạm nhạt dần tiến sát đến chỗ Wonyoung. Cái tình huống gì vậy nè? Wonyoung lùi lại một bước, Sakura lại tiến thêm một bước. Cứ tiếp tục như việc cho đến khi Wonyoung đụng phải bức tường phía sau lưng. Bức tường này khi nào xuất hiện vậy?!
Wonyoung lúng túng nhìn quanh rồi lại nhìn con người trước mặt, có chút ngoài ý muốn sang trái chạy đi. Sakura phản ứng gì cũng không có, chỉ nhàn nhạt nhìn Wonyoung đang loay hoay giữa bức tường và chiếc giường ngủ kế bên. Trong lòng tránh không khỏi tức cười mà cảm thán đứa nhỏ này thật đáng yêu. Wonyoung nép mình, cả người như muốn cùng bức tường sau lưng hòa làm một. Căn phòng hoàn toàn rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Em có chút khó xử, đôi mắt một mí đáng yêu cứ hết nhìn bên này lại sang bên kia, nhưng vẫn là một mực không dám nhìn thẳng vào Sakura vì sợ đụng phải ánh mắt mãnh liệt của nàng lúc này.

Wonyoung lúng túng nhìn quanh rồi lại nhìn con người trước mặt, có chút ngoài ý muốn sang trái chạy đi. Sakura phản ứng gì cũng không có, chỉ nhàn nhạt nhìn Wonyoung đang loay hoay giữa bức tường và chiếc giường ngủ kế bên. Trong lòng tránh không khỏi tức cười mà cảm thán đứa nhỏ này thật đáng yêu. Wonyoung nép mình, cả người như muốn cùng bức tường sau lưng hòa làm một. Căn phòng hoàn toàn rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Em có chút khó xử, đôi mắt một mí đáng yêu cứ hết nhìn bên này lại sang bên kia, nhưng vẫn là một mực không dám nhìn thẳng vào Sakura vì sợ đụng phải ánh mắt mãnh liệt của nàng lúc này.
-Em... em ra ngoài đây. Chị... mm~
Không một tiếng động, Sakura chống tay lên tường, cúi đầu đem môi mỏng đỏ phủ lên bờ môi hồng hào kia. Wonyoung kiên quyết cắn răng không cho phép Sakura có cơ hội khi dễ mình, hai tay đẩy đẩy vai của Sakura ra chiều phản đối. Sakura không thể không cau mày, hung hăng cắn lên bờ môi kia một cái:
-Đa...u..
Chỉ chờ có vậy, Sakura một đường trực tiếp tấn công vào bên trong khoang miệng em, chậm rãi thăm dò, chậm rãi dụ dỗ, môi áp môi, răng chạm răng, lưỡi quấn lưỡi. Nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão. Nàng ôm lấy eo em, tay kia đặt lên vùng ngực mềm mại mà nắn nhẹ:
-Ưm...
Một động tác đơn giản đã khiến Wonyoung xụi lơ, mém tí trượt ngã. Sakura siết chặt vòng eo, cảm nhận hết mật ngọt từ em rồi mới luyến tiếc tách ra. Wonyoung bám lấy nàng, gương mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, khó khăn lắm mới có thể miễn cưỡng mà đứng vững trên mặt đất. Nàng có chút đau lòng, nhẹ nhàng cúi người bế em lên, vững bước đưa em đến giường ngủ bên cạnh.

*Bịch*
*Xoạt*
Sakura chống tay xuống giường, thân thể Wonyoung hơi động, làn da trắng nõn giờ đây đã phủ một lớp hồng hồng quyến rũ. Sakura khẽ cắn môi, cúi người hôn lên chiếc cổ kiêu hãnh kia, nhẹ nhàng mà ôn nhu. Wonyoung nghiến răng, mông lung ra lệnh:
-Không... không được... để lại dấu!
-Sẽ không.
Khẽ đáp ứng, Sakura nhanh chóng đem chiếc hoodie trắng của em vứt xuống đất, chiếc bra cùng t-shirt bên trong cũng nhanh theo đó mà tiếp đất an toàn.
Úp mặt vào đó, Sakura khẽ cắn, chậm rãi mút mát cùng xoa nắn khiến Wonyoung kìm không được mà rên lớn một tiếng, mở miệng trách móc:
-Biến thái... A! Đau!
-Còn dám lớn giọng?! Em đó, mấy hôm nay dám ở trước mặt tôi mà ngang nhiên để tên Yujin kia động chạm thân mật, còn có cả để Eunbi unnie hôm nay hôn một cái rõ kêu vào mặt như thế. Để xem hôm nay tôi trị tội em thế nào, cho em biết Miyawaki Sakura tôi không phải là kẻ dễ dãi nha.
Sakura thay đổi tốc độ, nàng đem răng cắn mạnh lên đầu ngực của em như một hình phạt nhỏ rồi bá đạo nhào nắn đôi gò bồng kia thành nhiều dạng hình thù kì quái. Wonyoung có chút đau nhưng cũng không dám lớn tiếng nữa, chỉ vô lực đem tay đặt lên trán, cắn răng nghĩ
"Miyawaki, chị là đồ bạo lực. Trước mặt người khác thì tỏ ra hiền lành, ngốc nghếch. Đến khi không có ai thì liền trở thành tên đáng ghét chuyên đi bắt nạt, ức hiếp người khác như vậy. Hứ, thật quá đáng, Jang Wonyoung đây khinh chị!"

Sakura đem một tay miết nhẹ một đường từ khe ngực của Wonyoung đến tận rốn, vẽ linh tinh vài vòng quanh đó rồi chạm đến nơi tư mật kia khiếnWonyoung giật bắn, ngăn không được rên rỉ thành tiếng:
-Sa... Sakura... Aaah...
-Wonyoung à... Em có biết, từ lâu chị đã không muốn làm chị gái của em hay không?
Sakura khẽ nói, trượt người xuống, đối diện với nơi tư mật kia mà hôn lên. Wonyoung rùng mình, chịu không nổi kích thích mà la lớn.
-Chị không muốn... xem em như em gái. Chị luôn muốn nói với mọi người rằng... em là cô gái của chị, của riêng chị thôi.
-Aah~... Em...
Wonyoung run rẩy khi cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng của nàng đang áp lên hạ thân của mình qua lớp quần lót mỏng, mút mát và khiêu khích. Sau, nàng lại trườn lên ngậm lấy nụ hoa của em vào miệng, bàn tay thành thục chui thẳng vào bên trong quần lót nhỏ mà ma sát.
-Chị không muốn nói dối, càng không muốn dấu diếm.Wonyoung , em có biết chị rất ghét những ánh mắt ngoài kia không? Dù cho em không để ý nhưng mà... nó làm chị... ghen...
-Haa... Chị... Mmm, em... Aah
Sakura đột ngột đưa hai ngón tay đi vào, Wonyoung cong người, hai tay bám lên lưng Sakura để trụ vững, hơi thở nóng hổi mà dồn dập của em cứ liên tiếp phả vào cổ và lỗ tai của nàng, khiến nàng mất tự chủ mà run rẩy một cái. Ngón tay thon dài một lần nữa lại đâm sâu vào huyệt đạo ấm nóng kia.
-Aaa... Chị không cần lo lắng. Mmm~ ... Chúng ta không cần dấu diếm... aah... nhưng cũng không c-cần nói cho m... Aaah~ mọi người về nó. Có... có được kh-không?
-Được. Chị đồng... ý.

Sakura vừa dứt lời liền thêm một ngón vào bên trong, mạnh mẽ đem huyệt đạo kia quấy động. Khắp căn phòng vang vọng âm thanh khiến người nghe không khỏi đỏ mặt, nhiệt độ nóng bỏng giữa trời thu se lạnh cũng khiến họ đổi mồ hôi ướt đẫm.Wonyoung bám chặt lên người Sakura, khó khăn lắm nàng mới có thể kéo cô gái nhỏ này xuống, môi lại lần tìm môi, gắt gao quấn lấy nhau.
-Aaaah... Sakura... e-em yêu chị...
Mọi câu chữ cùng tiếng rên rỉ của em đều bị nàng nuốt hết vào cổ họng. Sakura động tác ngày một nhanh, không hề ngừng lại, hết rút rồi lại đâm, hết ra rồi lại vào khiến Wonyoung cả người run rẩy kịch liệt, mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt mà làm ướt đẫm mái tóc vàng nâu cùng drap giường.
-Sakura... Aaaah, em không chịu... được...
-Ngoan... đến nào!
Luật động mãnh liệt hơn, nhiệt khí tăng lên làm nóng cả hai thân thể đang quấn lấy nhau, không tài nào kiềm chế, âm thanh êm tai đầy mị hoặc vang lên, một thanh âm khiến người ta khi nghe sẽ không tự chủ mà suy nghĩ đến những chuyện không đứng đắn. Nàng mãnh liệt chuyển động, ra ra vào vào đem huyệt đạo ẩm ướt kia mà mặc sức khi dễ, khuôn miệng không ngừng ngậm lấy đôi gò bồng mềm mại, dường như từng chỗ trên cơ thể người bên dưới đều bị nàng từng chút mà ăn sạch sẽ.
-Aah... Sakura, em... AAAA~
Luật động liên hồi kinh thiên động địa, đất trời đảo lộn, Wonyoung siết chặt tấm lưng của Sakura mà la hét. Một lúc sau, dòng suối nhỏ tuôn trào như nham thạch ào ạt phun ra từ núi lửa. Dòng nước đó thấm đẫm cả bàn tay của nàng, làm ướt cả một mảnh drap giường, còn đọng lại hai bên đùi non của em. Wonyoung thân thể mệt mỏi nằm bệt xuống giường mà thở dốc, hơi thở nóng bỏng mà dồn dập. Nàng mút hết dịch mật từ tay mình rồi lại trườn lên hôn Wonyoung, truyền cho em chút dịch vị rồi nhẹ nhàng hôn lên trán em, nói:
-Ngốc quá! Em cũng yêu chị, yêu rất nhiều...

---- Ở một diễn biến khác ----
-Trời ạ, hai cái người này... Chỉ mới vừa về đến dorm thôi mà...
Yo Yuri không khỏi bất lực mà rít lên vài tiếng đầy cảm thán.
-Hmm, hình như hôm nay đến lượt Wonyoungie nằm dưới thì phải... Giọng em ấy cũng không nhỏ đâu nha~~
-Haizz,em thì đến giờ vẫn không hiểu tại sao Sakura unnie lại có thể nằm trên được. Thật khó tin!
Ngay sofa tại phòng khách, Chaeyeon và Nako đang vô tư mà bàn luận, không để ý đến việc sắp xảy ra với mình.
-Ơ mà, Nako và Chaeyeon unnie này, hình như bọn họ khóa luôn của phòng rồi thì phải. Thế hai người lát ngủ đâu thế?
Hitomi nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi chương trình ẩm thực đang chiếu trên TV thì đột nhiên quay sang hỏi một câu ngay đúng trọng tâm vấn đề.
*Quạ... Quạ...*
-Ể...
.
.
.
-Huhu... Wonyoungie... Sakura unnie... Làm ơn mở cửa cho tụi em đi mà... Tối mà ngủ bên ngoài thì lạnh lắm đó. Mở cửa! Mau mở cửa cho tụi em đi... Huhu....

-END CHAP-




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro