Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porter

Ngày 1 - 6:14 sáng

Lại là nó, tiếng chuông điện thoại réo rắt mãi không dứt.

Mình tắt chuông rồi cơ mà. Tại sao lại có chuông báo tin nhắn? Tại sao lại có tiếng chuông kêu nhỉ?

Steve Jobs mất, Apple cũng ngắc ngoải theo luôn.

Sam Porter lăn người sang bên phải, tay quờ quạng tìm chiếc điện thoại để trên kệ tủ đầu giường.

Chiếc đồng hồ báo thức bay xuống, vỡ tan tành dưới nền nhà, kèm theo là tiếng rơi vỡ đặc trưng của món đồ điện tử rẻ tiền xuất xứ Trung Quốc.

"Tiên sư cái tay."

Mần mò mãi, khi những ngón tay chạm được tới chiếc điện thoại, Porter rứt nó khỏi dây sạc rồi đưa ra trước mặt, nheo mắt liếc nhìn màn hình nhỏ xíu sáng chói.

GỌI CHO TÔI - 911

Tin nhắn của Nash.

Porter liếc nhìn sang vợ ở bên kia giường, chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một tờ giấy nhắn:

Em đi mua sữa, sẽ về ngay.
xoxo,

Heather

Anh cằn nhằn gì đó rồi lại đưa mắt nhìn vào điện thoại.

6:15 phút sáng.

Đáng buồn thay cho một buổi sáng tĩnh lặng.

Porter ngồi dậy rồi ấn số gọi cho người cộng sự. Nash bắt máy sau hồi chuông thứ hai.

"Sam à?"

"Ừ, Nash."

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nín lặng trong giây lát. "Tôi rất xin lỗi, Porter ạ. Tôi đã đấu tranh rất lâu không biết có nên gọi cho anh hay không. Chắc tôi phải bấm số của anh cả chục lần rồi ấy, nhưng vẫn chẳng dám xuống tay nhấn nút gọi. Cuối cùng tôi quyết định tốt hơn hết là nhắn tin cho anh. Để anh có cớ bơ tôi, anh hiểu chứ?"

"Không sao đâu mà Nash. Có chuyện gì thế?"

Lại tiếp tục là một khoảng lặng. "Anh sẽ muốn xem tận mắt đấy."

"Xem cái gì?"

"Có một vụ tai nạn."

Porter day day thái dương. "Tai nạn á? Chúng ta là Tổ Trọng án cơ mà. Tại sao phải quan tâm tới tai nạn nhỉ?"

"Anh phải tin tôi lần này. Anh sẽ muốn xem qua đấy." Nash nói lại lần nữa. Giọng anh chàng nghe là lạ.

Porter thở dài. "Ở đâu thế?"

"Gần công viên Hyde Park, ven đường 55. Tôi nhắn anh địa chỉ rồi đấy."

Chuông báo tin nhắn vang lên to tướng sát bên tai, Porter đưa chiếc điện thoại ra xa.

Mẹ cha cái thứ iPhone rởm đời!

Anh nhìn xuống màn hình điện thoại, ghi lại địa chỉ rồi tiếp tục cuộc gọi.

"Tôi sẽ có mặt trong khoảng ba mươi phút. Như thế được chứ?"

"Được." Nash đáp. "Chúng tôi chưa xong việc nhanh đến thế."

Porter ngắt máy rồi nặng nhọc lết hai chân xuống khỏi một bên giường, lắng nghe cái cơ thể năm mươi hai tuổi đang lên tiếng phản đối bằng đủ những tiếng khục khặc, răng rắc.

Mặt trời đã dần lên cao, ánh sáng lọt vào trong nhà qua tấm rèm đã kéo xuống của cửa sổ phòng ngủ. Buồn cười thay, căn hộ không có mặt Heather lại trở nên tĩnh lặng và u sầu đến lạ.

Đi mua sữa.

Trên sàn nhà lát gỗ, chiếc đồng hồ báo thức lóe sáng như thể đang nháy mắt với anh, mặt đồng hồ nứt vỡ bên trên hiển thị những kí tự không còn tương ứng với các con số nữa.

Hôm nay sẽ là một trong số những ngày như thế.

Mà gần đây có rất nhiều ngày như thế.

Porter bước ra khỏi căn hộ sau đó chừng mười phút, khoác trên người bộ cánh chỉn chu, đẹp đẽ nhất vốn thường dành để đi lễ vào Chủ nhật - bộ com lê màu xanh hải quân nhàu nhĩ mua ở cửa hàng Men's Wearhouse từ gần một thập niên trước - rồi đi hết bốn lượt cầu thang để xuống tới khu sảnh chật chội của tòa nhà. Anh dừng lại trước chỗ để hòm thư, lôi điện thoại ra và bấm số điện thoại của vợ.

Bạn đã gọi điện tới số điện thoại của Heather Porter. Vì đây là hộp thư thoại nên khả năng rất cao là tôi đã nhìn thấy tên của bạn trong danh sách cuộc gọi, và tôi có thể cam đoan một điều khá chắc chắn là tôi không hề muốn nói chuyện với bạn. Nếu bạn nguyện tâm nguyện ý cống nạp cho tôi bánh sô cô la hay các loại đồ ăn kiêng giàu dinh dưỡng khác, hãy nhắn tin chi tiết cho tôi và tôi sẽ cân nhắc sắp xếp lại vị trí của bạn trong danh sách những người quen biết và có thể sẽ gọi lại cho bạn sau. Nếu bạn là nhân viên kinh doanh đang tính dụ tôi đổi số thì làm ơn từ bỏ ý định luôn và ngay, tôi là của AT&T trong ít nhất một năm nữa rồi. Còn những người khác, xin hãy để lại lời nhắn. Hãy nhớ cho kĩ, chồng yêu của tôi là một chàng cớm nóng nảy, và chàng ta mang súng theo người đấy nhé!

Porter mỉm cười. Giọng nói của cô luôn khiến anh mỉm cười. "Này, Button. Anh đây. Nash gọi điện. Có một vụ ở gần công viên Hyde Park. Anh đang xuống đó gặp anh ấy. Anh sẽ gọi lại cho em sau, chừng nào anh biết mấy giờ có thể về nhà." Anh nói tiếp. "À mà anh nghĩ là đồng hồ báo thức của chúng ta không ổn rồi."

Anh thả điện thoại vào trong túi áo rồi đẩy người bước ra khỏi cánh cửa, những cơn gió lồng lộng của Chicago nhắc anh nhớ mùa thu sắp qua, nhường chỗ cho mùa đông đang tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro