Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porter

Ngày 1 - 6:45 sáng

Porter đi theo đường Đại lộ Lake Park, đường thông hè thoáng rất dễ chịu, và anh tới nơi vào khoảng bảy giờ kém mười lăm. Cảnh sát Chicago đã vây kín đoạn đường 55 khu Woodlawn. Anh có thể nhìn thấy ánh đèn sáng từ cách đó nhiều tòa nhà - chí ít mười đơn vị, một xe cứu thương, hai xe cứu hỏa. Hai mươi cảnh sát, có thể còn nhiều hơn thế. Và cả báo chí nữa.

Anh giảm tốc độ chiếc xe Dodge Charger đời cũ khi tiến gần tới đám đông hỗn loạn, thò tay lấy phù hiệu giơ ra ngoài cửa sổ. Một cảnh sát trẻ, đúng kiểu vắt mũi chưa sạch, cúi đầu chui qua dải băng vàng khoanh vùng hiện trường và chạy lại. "Thanh tra Porter phải không? Anh Nash bảo tôi chờ anh. Anh đỗ đâu cũng được - chúng tôi đã phong tỏa toàn bộ khu nhà."

Porter gật đầu, tiếp đó đánh xe đỗ bên cạnh một trong hai chiếc xe cứu hỏa rồi bước ra. "Nash đâu rồi?"

Viên cảnh sát trẻ đưa cho anh một ly cà phê. "Ở đằng kia, gần chỗ xe cứu thương."

Anh nhìn thấy dáng người to lớn của Nash đang đứng nói chuyện với Tom Eisley đến từ phòng pháp y. Với chiều cao trên một mét chín, Nash trông như một tòa tháp phủ bóng lên người đàn ông bé nhỏ hơn rất nhiều. Có vẻ như trong vài tuần vừa qua anh đã tăng thêm vài kí thịt kể từ lần cuối Porter gặp anh, cái bụng phệ đặc trưng của cảnh sát lúc liểng rõ mồn một phía trên chiếc thắt lưng.

Nash vẫy tay gọi anh bước qua.

Eisley gật nhẹ đầu chào Porter rồi đẩy cặp kính lên trên sống mũi. "Anh ổn chứ, Sam?" Trên tay anh ta đang cầm một kẹp tài liệu với một tập giấy dày. Trong cái thế giới của máy tính bảng với điện thoại thông minh ngày nay, người đàn ông ấy dường như vẫn luôn cầm theo chiếc kẹp tài liệu trong tay, những ngón tay sốt sắng lướt qua từng trang giấy.

"Tôi nghĩ anh ấy đang phát ngán khi mọi người cứ liên tục hỏi anh ấy có ổn không, anh ấy thế nào, anh ấy sống tốt chứ, hay bất cứ câu hỏi tương tự nào khác chỉ để xác nhận là anh ấy vẫn sống tốt." Nash làu bàu.

"Có sao đâu. Tôi ổn mà." Anh gượng cười. "Cảm ơn đã hỏi thăm, Tom ạ."

"Nếu anh cần bất cứ thứ gì, cứ yêu cầu nhé!" Eisley lườm Nash một cái.

"Rất cảm ơn anh." Porter quay sang phía Nash. "Thế nào, tai nạn à?"

Nash gật đầu, hướng về phía một chiếc xe bus công cộng của thành phố đang đỗ gần vỉa hè cách đó chừng mười lăm mét. "Người đọ máy móc. Qua xem đi!"

Porter đi theo Nash, Eisley bước theo sau vài bước, có cả chiếc kẹp tài liệu đi theo.

Một kĩ thuật viên của CSI* đang chụp ảnh phần phía trước của xe bus. Lưới tản nhiệt ở đầu xe bị móp vào, rúm ró. Phần sơn nứt nẻ cách đèn pha bên phải chừng ba centimet. Một điều tra viên khác đang kéo thứ gì đó bị đè bên dưới lốp trước bên phải.

Khi tới gần hơn, anh nhìn thấy túi đựng xác màu đen nằm giữa một rừng cảnh phục đang đứng chắn phía trước đám người đang ngày một đông đúc.

"Chiếc xe bus đang chạy khá nhanh, điểm đỗ tiếp theo của nó cách đây chừng một cây rưỡi, thẳng con đường này." Nash nói với họ.

"Tôi không chạy quá tốc độ, bố khỉ! Kiểm tra GPS mà xem. Đừng có đứng ngoài mà buông lời buộc tội người khác như thế!"

Porter quay người sang trái để tìm người lái chiếc xe bus. Đó là một người đàn ông to lớn, ít nhất cũng phải một trăm ba chục cân. Chiếc áo khoác đồng phục màu đen kéo khóa của CTA* bó sát lấy thân hình vạm vỡ đúng như chức năng mà nó cần làm. Mái tóc hoa râm như rễ tre, bện lại ở bên trái và lĩa chĩa chổng ngược hết lên ở bên phải. Đôi mắt lo lắng liếc nhìn về phía họ, đầu tiên là Porter, tới Nash, rồi chuyển tiếp sang Eisley, rồi lại quay về chỗ ban đầu. "Cái thằng điên ấy nhảy bổ ra ngay trước đầu xe. Đó không phải là tai nạn. Nó tự lao đầu tìm chỗ chết mà."

"Không ai nói là lỗi do anh cả." Nash vỗ về người lái xe.

Điện thoại của Eisley đổ chuông. Anh ta liếc nhìn vào màn hình, giơ tay ra hiệu rồi bước sang bên vài bước để nhận cuộc gọi.

Người lái xe tiếp tục. "Các anh đang bắt đầu rêu rao rằng do tôi lái xe quá tốc độ, và thế là đi tong, công việc của tôi, lương hưu của tôi... Các anh nghĩ đến tuổi này rồi mà tôi còn phải đi kiếm một công việc khác sao? Trong cái tình hình kinh tế nát như bị chó nhá này ấy hả?"

Porter liếc nhìn thẻ tên của người đàn ông. "Anh Nelson này, anh hãy hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại thử xem nào."

Mồ hôi lăn xuống trên gương mặt đỏ ửng của người đàn ông. "Tôi sẽ phải vác chổi lê lết ở một nơi nào đó, tất cả chỉ vì cái thằng rồ đấy chọn lao đầu vào xe của tôi. Ba mươi mốt năm trời cầm lái chưa từng gặp một rắc rối nào, thế mà bây giờ... Khốn nạn!"

Porter đặt một tay lên vai người đàn ông. "Anh có thể kể lại cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?"

"Tôi phải ngậm mồm cho tới khi đại diện công đoàn tới, đó là điều tôi cần phải làm."

"Tôi sẽ chẳng giúp được gì nếu anh không nói chuyện với tôi."

Người lái xe cau mày. "Anh sẽ làm được gì cho tôi?"

"Tôi có thể nói khó giúp anh với Manny Polanski ở văn phòng quản lý, trước hết là vậy. Nếu anh không làm gì sai, nếu anh hợp tác với chúng tôi, chẳng có lí do gì chúng tôi lại treo bằng của anh cả."

"Mẹ kiếp! Anh nghĩ tôi có thể bị treo bằng vì chuyện này sao?" Người đàn ông lấy tay lau mồ hôi chảy ở lông mày. "Chúa ơi, tiền đâu để tôi qua khỏi đây."

"Tôi không nghĩ họ sẽ làm thế nếu họ biết anh hợp tác với chúng tôi, nếu họ biết anh đã cố gắng giúp đỡ cảnh sát. Thậm chí còn không bị điều tra nữa." Porter cam đoan với người lái xe.

"Bị điều tra sao?"

"Tại sao anh không kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Rồi sau đó tôi có thể nói chuyện với Manny giúp anh, có thể sẽ giúp anh giải quyết được mấy thứ rắc rối này."

"Anh biết Manny à?"

"Hai năm đầu mới vào nghề, tôi là cảnh sát thường trực làm việc với văn phòng quản lý. Anh ấy sẽ nghe tôi nói. Anh giúp chúng tôi, tôi sẽ nói tốt cho anh, tôi hứa."

Người lái xe suy nghĩ về đề nghị đó, cuối cùng anh ta hít một hơi thật dài và gật đầu. "Chuyện xảy ra đúng như những gì tôi đã kể với anh bạn của anh. Tôi đến bến Ellis vừa đúng giờ - đón hai người lên, cho một người xuống. Tôi lái xe chạy theo hướng đông đến đường 55, vòng qua góc ngoặt đó. Đèn hiệu ở Woodlawn báo màu xanh, thế nên đâu cần giảm tốc độ - không phải tại tôi chạy quá tốc độ. Các anh cứ kiểm tra GPS mà xem."

"Tôi tin chắc anh không chạy quá."

"Tôi không hề, tôi đi đúng làn đường cho phép. Có thể tôi đi nhanh hơn giới hạn vài cây, nhưng như thế vẫn chưa phải vượt quá tốc độ." Anh ta nói.

Porter vẫy vẫy tay. "Anh đang cho xe chạy theo hướng đông đến đường 55..."

Người lái xe gật đầu. "Đúng thế. Tôi nhìn thấy có vài người ở góc đường, không đông lắm. Ba, mà cũng có thể là bốn. Rồi khi tôi sắp đến gần, gã này nhảy bổ ra trước mũi xe. Không có cảnh báo trước hay gì hết. Một giây trước hắn vẫn còn đứng đó, thế mà một giây sau hắn đã đứng giữa đường rồi: Tôi đạp phanh, nhưng làm sao nó có thể dừng lại ngay tắp lự được. Tôi đâm chính diện hắn luôn. Hắn bắn xa gần chục mét."

"Đèn lúc đó màu gì?" Porter hỏi.

"Xanh."

"Không phải vàng chứ?"

Người lái xe lắc đầu. "Không, là xanh. Tôi biết chắc, bởi vì tôi đã chú ý quan sát việc nó đổi màu. Trong vòng hai mươi giây sau đó hoặc hơn, đèn vẫn không chuyển sang vàng. Lúc tôi nhìn thấy nó đổi màu, ấy là lúc tôi đã xuống khỏi xe rồi." Anh ta chỉ lên đèn báo hiệu. "Các anh kiểm tra camera mà xem."

Porter ngước mắt lên nhìn. Trong một thập kỉ vừa qua, gần như mọi nút giao trong thành phố này đều đã được lắp camera CCTV*. Anh nhắc Nash nhớ lấy băng ghi hình sau khi về sở. Dường như người bạn cộng sự của anh đã ghi nhớ sẵn việc đó.

"Gã đó không hề qua đường, hắn đã nhảy bổ ra. Anh sẽ thấy rõ nếu xem băng."

Porter đưa cho người lái xe một tấm thiếp. "Anh ở lại đây một lát đã được chứ, phòng trường hợp tôi muốn hỏi thêm gì đó?"

Người đàn ông nhún vai. "Anh sẽ nói chuyện với Manny phải không?"

Porter gật đầu. "Xin phép anh một lát, được chứ?" Nói rồi anh kéo Nash sang một bên, hạ nhỏ giọng xuống. "Anh ta không chủ đích giết hại gã đó. Mà nếu thậm chí đây là một vụ tự tử thì cũng chẳng can hệ gì đến chúng ta. Anh gọi tôi ra đây làm gì vậy?"

Nash đặt một tay lên vai người cộng sự. "Anh có chắc là anh đã ổn để làm việc không? Nếu anh vẫn cần thêm thời gian, tôi hoàn toàn hiểu..."

"Tôi ổn." Porter nói. "Nói tôi nghe chuyện gì đang xảy ra."

"Nếu anh cần nói chuyện..."

"Nash, tôi có phải trẻ con quái đâu. Thôi ngay cái kiểu nâng niu đó đi."

"Thôi được rồi." Cuối cùng Nash cũng chịu dịu xuống. "Nhưng nếu chuyện này quá sức chịu đựng hoặc vẫn còn quá sớm với anh, anh phải hứa với tôi là anh sẽ rút ra, hiểu chưa? Sẽ không ai thắc mắc gì nếu anh cần phải làm thế."

"Tôi nghĩ làm việc sẽ giúp tôi vui hơn một chút. Tôi phát rồ hết cả người khi cứ ngồi quanh quẩn trong căn hộ suốt rồi." Anh thừa nhận.

"Chuyện này quan trọng đấy, Porter ạ." Nash nói bằng một giọng nhỏ trầm. "Anh xứng đáng được ở đây."

"Chúa ơi, Nash. Anh có định nói hay không đây?"

"Tôi dám cá là nạn nhân của chúng ta đang hướng tới cái thùng thư ở đằng kia." Nash đánh mắt nhìn về phía cái thùng thư màu xanh dương phía trước tòa nhà chung cư bằng gạch.

"Làm sao anh biết?"

Một nụ cười nhăn nhở hiện trên gương mặt người cộng sự của Potter. "Hắn mang theo một cái hộp nhỏ màu trắng thắt dây đen."

Hai mắt Porter trợn tròn. "Khônggg..."

"Thì đấy."

* Crime Scene Investigation: Đội điều tra hiện trường.
* Chicago Transit Authority: Cơ quan quản lý vận chuyển thành phố Chicago.
* Closed-circuit television: Camera giám sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro