Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porter

Ngày 1 - 6:53 sáng

Porter đang cúi nhìn chăm chăm vào cái xác, nó lổn nhổn không còn nguyên vẹn bên dưới túi bọc bằng nhựa màu đen.

Không tìm được lời nào để nói.

Nash yêu cầu những cảnh sát khác và các kĩ thuật viên CSI lùi lại phía sau, dành không gian lại cho Porter, để anh có chút thời gian đứng một mình với nạn nhân. Họ di chuyển hết ra phía sau hàng rào bảo vệ hiện trường, mắt họ quan sát, tiếng họ thì thầm nho nhỏ. Với Porter, họ như vô hình. Anh chỉ nhìn thấy cái túi đựng xác đen sì và một cái hộp nhỏ nằm bên cạnh. Nó đã được CSI gắn thẻ ghi "Số 1", và chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nó đã được chụp đi chụp lại cả chục lần từ đủ mọi góc độ có thể. Tuy thế, họ biết tốt hơn là không nên mở ra. Họ để lại nó cho anh.

Cho đến lúc này đã có bao nhiêu cái hộp như thế?

Một tá ư? Không. Đã gần gấp đôi số đó rồi.

Anh đã nhẩm tính.

Bảy nạn nhân. Mỗi nạn nhân ba hộp.

Hai mươi mốt.

Hai mươi mốt hộp trong gần năm năm vừa qua.

Hắn đã đùa bỡn với họ. Không bao giờ để lại một manh mối nào. Chỉ có những cái hộp thôi.

Một bóng ma.

Porter đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sát tới rồi đi khỏi đội điều tra đặc biệt. Mỗi lần có nạn nhân mới, đội điều tra lại mở rộng thêm. Báo chí hễ nghe phong thanh về một chiếc hộp mới là sẽ bu lại như kền kền đợi xác chết. Cả thành phố sẽ túm tụm lại với nhau trong một cuộc săn lùng quy mô cực lớn. Nhưng rồi cuối cùng chiếc hộp thứ ba sẽ tới, xác của nạn nhân sẽ được tìm thấy, và rồi hắn lại biến mất một lần nữa. Biến mất, để lại vô vàn những điều khó lí giải. Nhiều tháng trôi qua, thông tin về hắn nhạt dần trên những tờ báo. Đội điều tra đặc biệt cũng thu nhỏ dần khi các thành viên trong đội bị kéo đi để giải quyết những vấn đề bức xúc khác.

Porter là người duy nhất theo sát từ đầu. Anh đã ở đó khi chiếc hộp đầu tiên xuất hiện, anh đã ngay lập tức nhận ra nó xuất hiện để làm gì - báo hiệu sự bắt đầu một cuộc vui cuồng loạn của một kẻ giết người hàng loạt. Khi chiếc hộp thứ hai tới, rồi sau đó là chiếc hộp thứ ba, rồi cuối cùng là cái xác, mọi người cũng đều nhận ra.

Đó là sự khởi đầu của một thứ gì đó hết sức kinh khủng. Một thứ gì đó đã được lên kế hoạch sẵn.

Một thứ gì đó tội lỗi.

Anh đã có mặt ở đó khi nó bắt đầu. Và bây giờ có phải anh đang tận mắt chứng kiến nó kết thúc?

"Trong hộp đó có gì?"

"Chúng tôi vẫn chưa mở ra." Nash đáp. "Nhưng tôi nghĩ anh biết đấy."

Chiếc hộp rất nhỏ. Chiều dài, chiều rộng chừng mười centimet và cao bảy centimet rưỡi.

Giống những hộp khác.

Bọc bằng giấy trắng và thắt dây màu đen. Nhãn ghi địa chỉ được viết bằng tay, nắn nót. Chưa một dấu vân tay nào từng sót lại - chưa bao giờ. Tem là loại bóc dán - họ chẳng thể lấy được mẫu nước bọt.

Anh liếc nhìn lại cái túi đựng xác. "Anh thực sự nghĩ đó là hắn sao? Anh tìm được tên của hắn chứ?"

Nash lắc đầu. "Không tìm được ví hay chứng minh thư trên người. Khuôn mặt của hắn đập vào vỉa hè và trên lưới tản nhiệt của xe bus. Chúng tôi đã quét thử dấu vân tay nhưng không tìm được dữ liệu khớp. Hắn như ma vậy."

"Ồ, hắn là người chứ." Porter nói. "Anh có găng tay đó không?"

Nash lôi ra từ trong túi áo một đôi găng tay cao su và đưa nó cho Porter. Porter đeo vào rồi hất đầu về phía cái hộp. "Anh không phiền chứ?"

"Chúng tôi để dành cho anh mà." Nash nói. "Vụ này là của anh, Sam ạ. Luôn luôn là thế."

Khi Porter đang cúi người xuống và chạm tới cái hộp, một kĩ thuật viên hiện trường vội vã chạy tới, lóng ngóng cầm theo một chiếc máy quay nhỏ. "Tôi xin lỗi, thưa sếp, nhưng tôi có lệnh phải quay lại tư liệu."

"Được thôi cậu nhóc. Nhưng mà chỉ mình cậu thôi nhé! Sẵn sàng chưa?"

Ánh đèn đỏ phía trước máy quay nháy lên, và cậu kĩ thuật viên gật đầu. "Tiếp tục được rồi ạ."

Porter xoay chiếc hộp lại để đọc nhãn ghi địa chỉ, cẩn thận tránh vấy phải những giọt máu đỏ tươi. "Arthur Talbot, 1547 Đại lộ Dearborn."

Nash huýt một tiếng sáo. "Khu nhà giàu. Toàn các nhà lắm tiền lâu đời. Nhưng tôi không biết cái tên đó."

"Talbot là một chủ ngân hàng đầu tư." Anh chàng kĩ thuật viên CSI đáp. "Và cũng nhúng tay khá sâu vào bất động sản nữa. Gần đây ông ta đang cho chuyển đổi mấy khu nhà kho gần chỗ ven hồ thành các căn hộ có gác xép - góp công lớn đẩy các gia đình có thu nhập thấp đi và thay vào đó là những người có thể trả giá thuê cao và uống Starbucks cốc to thường xuyên."

Porter biết rõ Arthur Talbot là ai. Anh ngước mắt nhìn lên cậu kĩ thuật viên. "Tên cậu là gì hả nhóc?"

"Paul Watson, thưa sếp."

Porter không thể không mỉm cười tươi rói. "Rồi một ngày cậu sẽ trở thành một thanh tra xuất sắc, bác sĩ Watson ạ."

"Tôi chưa phải tiến sĩ* thưa sếp. Tôi đang viết luận rồi, nhưng ít nhất sẽ còn phải viết trong hai năm nữa."

Porter cười khúc khích. "Không còn ai muốn đọc nữa hay sao?"

"Sam, cái hộp thì sao?"

"À ừ. Cái hộp."

Anh kéo sợi dây buộc, quan sát nút thắt được tháo ra và mở tung. Tờ giấy trắng bên dưới được gập ngay ngắn ở các góc tạo thành những hình tam giác nhỏ ở mỗi đầu.

Giống như một món quà. Hắn gói nó như một món quà.

Lớp giấy được bóc ra dễ dàng, để lộ bên dưới một cái hộp màu đen. Porter đặt tờ giấy và sợi dây buộc sang một bên, liếc nhìn Nash và Watson, rồi chậm rãi nhấc mở nắp hộp.

Cái tai đã được rửa sạch máu và nằm yên vị trên một lớp bông trắng.

Giống hệt như những cái khác.

*Ở đây Porter ám chỉ nhân vật "bác sĩ Watson", còn Watson lại hiểu "doctor" là "tiến sĩ" (Caruri)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro