Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emory

Ngày 1 - 9:29 sáng

Bóng tối.

Nó bao vây quanh cô như dòng chảy của đại dương sâu thẳm nhất. Lạnh lẽo và lặng yên, đang bò ngang người khi có một người lạ chạm vào cô.

"Emory." Tiếng mẹ cô thì thầm. "Con phải dậy rồi. Con sẽ muộn học mất."

"Không." Cô rên rỉ. "Vài phút nữa thôi mà mẹ..."

"Dậy ngay đi con yêu, mẹ không nói lại nữa đâu."

"Con bị đau đầu. Con ở nhà được không?" Tiếng cô nhỏ nhẹ và nghe không rõ, thấm đẫm cơn buồn ngủ.

"Mẹ sẽ không giúp con bịa lí do nghỉ học với thầy hiệu trưởng nữa đâu. Tại sao ngày nào ta cũng phải như thế này nhỉ?"

Nhưng không phải. Mẹ của cô đã chết lâu rồi mà, khi cô chỉ mới ba tuổi. Mẹ của cô đã không có mặt trong ngày đầu tiên cô tới trường. Mẹ chưa bao giờ tiễn cô đi học cả. Hầu hết thời gian cô được cho học tại nhà.

"Mẹ ơi?" Cô gọi khẽ.

Lặng thinh.

Đầu cô đau quá.

Cô cố bắt hai mí mắt phải mở ra, nhưng chúng cưỡng lại.

Đầu của cô đau nhức, giật giật. Cô nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập thình thịch, nhịp đập nhanh và mạnh ở bên dưới.

"Mẹ ơi, mẹ có đó không?"

Cô cố nhìn qua bóng tối phía bên tay trái, cố tìm kiếm những con số phát sáng màu đỏ trên chiếc đồng hồ báo thức. Nhưng chiếc đồng hồ không có ở đó, căn phòng của cô tối đen như mực.

Bình thường, những ngọn đèn trong thành phố sẽ rọi ánh sáng rực rỡ lên trần căn phòng của cô, nhưng những ngọn đèn ấy cũng tắt ngóm.

Cô chẳng nhìn thấy gì hết.

Đây không phải phòng của cô.

Suy nghĩ đó vụt tới, một giọng nói lạ lùng.

Ở đâu nhỉ?

Emory Connors cố gắng ngồi dậy, nhưng một cơn đau như búa bổ giật mạnh phía bên trái đầu cô, buộc cô phải nằm xuống. Cô sờ tay lên tai và phát hiện ra có miếng băng gạc dày. Ướt át.

Máu sao?

Rồi cô nhớ lại mũi tiêm.

Hắn đã tiêm thuốc vào cô.

Hắn là ai?

Emory không biết. Cô không thể nhớ ra. Nhưng cô vẫn nhớ mũi tiêm ấy. Tay hắn ôm lấy cô từ phía sau và cắm cây kim vào cổ cô. Thứ chất lỏng lạnh lẽo chảy ào vào bên dưới lớp da.

Cô đã cố gắng quay lại.

Cô đã muốn đánh lại hắn. Đó là những gì cô được dạy phải làm, tất cả những gì được học ở các lớp tự vệ mà cha cô khăng khăng bắt cô phải tới. Đập cho tàn phế đi! Đá thẳng vào chỗ hiểm, con yêu. Thế mới là con gái bố.

Cô đã muốn xoay người lại với một cú đá chính xác và một cú đấm thẳng vào mũi hoặc khí quản của hắn, hoặc có thể là mắt hắn. Cô đã muốn khiến hắn bị thương trước khi hắn kịp làm hại cô, cô đã muốn...

Nhưng cô không quay lại.

Thay vào đó, thế giới xung quanh cô trở nên tối đen và cơn buồn ngủ nhấn chìm cô.

Hắn sẽ hiếp rồi giết mình, cô đã nghĩ như thế khi mất dần nhận thức. Cứu con với, mẹ ơi, cô đã nghĩ như thế khi xung quanh cô chìm dần vào màu tối thẫm.

Mẹ của cô đã đi rồi. Chết rồi. Và cô chuẩn bị được đoàn tụ với bà.

Chẳng sao cả, thế là tốt. Cô muốn gặp lại mẹ.

Nhưng hắn vẫn chưa giết cô. Chưa, phải không?

Chưa. Chết rồi thì không cảm thấy đau nữa, và tai của cô đang giật giật từng hồi.

Cô cố bắt mình ngồi dậy.

Máu tuôn ra từ trên đầu, và suýt chút nữa cô lại gục xuống. Căn phòng quay cuồng mất một lúc trước khi bình thường trở lại.

Hắn đã tiêm gì cho cô nhỉ?

Cô đã từng nghe kể về những cô gái bị cưỡng hiếp mà không hề hay biết ở những bữa tiệc hoặc câu lạc bộ, họ tỉnh dậy ở những nơi xa lạ, quần áo xộc xệch và chẳng còn chút ấn tượng nào về những gì đã xảy ra. Cô không hề đi dự tiệc, cô đang chạy bộ ở công viên. Gã đó bị lạc mất chó. Hắn đứng đó, cầm dây xích trong tay, nhìn thật buồn rầu, gọi tên nó.

Bella? Stella? Tên con chó là gì ấy nhỉ?

Cô chẳng thể nhớ được. Đầu óc cô mờ mờ ảo ảo như bị một lớp khói dày che phủ, khiến những suy nghĩ bị ngắt quãng.

"Nó chạy hướng nào?" Cô đã hỏi hắn.

Hắn nhăn nhó, suýt nữa thì khóc. "Nó nhìn thấy một con sóc rồi chạy đuổi theo, hướng đó." Hắn chỉ về phía đông. "Nó chưa từng bỏ chạy như thế bao giờ. Tôi chẳng hiểu nữa." Emory đã quay đầu, nhìn theo hướng hắn chỉ.

Rồi cánh tay vòng lấy quanh cổ cô.

Và hắn tiêm.

"Đến giờ ngủ rồi, cô gái xinh đẹp." Hắn thì thầm vào tai cô.

Chẳng có con chó nào hết. Tại sao cô lại có thể ngu xuẩn đến vậy?

Cô lạnh quá.

Có thứ gì đó ghìm cổ tay cô xuống. Emory giật mạnh và nghe thấy tiếng kim loại đập vào nhau. Dùng tay trái với sang, cô phát hiện ra có một thứ thép trơn mịn vòng quanh cổ tay cô, một sợi xích mỏng.

Là còng tay.

Còng chặt vào thứ mà cô đang nằm lên, chẳng biết nó là cái gì.

Cổ tay phải của cô bị còng vào thứ gì đó, còn tay trái được thả tự do.

Cô hít một hơi thật sâu. Không khí có mùi ôi cũ, ẩm ướt.

Đừng hoảng sợ, Emory. Đừng cho phép mình đầu hàng nỗi hoảng sợ.

Cô cố gắng điều chỉnh để mắt thích nghi với bóng tối, nhưng nó tối quá, tối đen hoàn toàn. Những đầu ngón tay của cô lần sờ bề mặt của cái giường.

Không, không phải là giường. Là một thứ khác.

Nó bằng thép.

Băng ca cứu thương trong bệnh viện.

Emory không rõ vì sao cô lại biết, nhưng đúng là vậy, cô biết chính xác là thế.

Ôi Chúa ơi, cô đang ở đâu đây?

Cô run lên, lúc này cô mới nhận ra mình không mặc gì cả.

Cô ngập ngừng một lát, rồi cô đưa tay xuống dưới và cảm nhận vùng giữa hai chân. Cô không thấy đau.

Nếu hắn cưỡng hiếp cô, cô đã biết, chẳng phải thế sao?

Cô không dám chắc nữa.

Ôi Chúa ơi, đầu của cô.

Cô với tay ra đằng sau, ngập ngừng chạm vào miếng băng. Tai của cô bị bao kín hoàn toàn. Có một loại băng dính nào đó giúp cố định chúng lại. Nhẹ nhàng, cô lột bỏ lớp băng gạc ra. "Mẹ kiếp!"

Làn gió mát lạnh thổi qua, cảm giác như một lưỡi dao cứa.

Cô kéo bỏ lớp băng ra, kéo mạnh cho tới khi cô có thể nhét tay vào bên dưới lớp vải.

Nước mắt cô đầm đìa khi mấy ngón tay vuốt qua những gì còn lại trên tai cô, chẳng có gì hơn là một vết thương nham nhở, đã được khâu lại và mềm nhũn. "Không... Không... Không." Cô nức nở.

Tiếng nói của cô va vào thành tường rồi dội lại tai cô như muốn giễu cợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro