Đệ Nhất vương phi_Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11:

Park Yoochun bình tĩnh đến không ngờ. Y thậm chí không hề khóc nháo hay bất kì hành động gì trái quấy như những người bị cường bạo bình thường, điều này càng khiến Kim JaeJoong tâm tình thêm xáo trộn.

Chỉ có một điều chính là vè ngoài vui vẻ trước đây của Yoochun đã không còn mà thay vào đó chính là vẻ điềm nhiên, bất cần xuất hiện.

“Ngươi không có gì để nói với ta sao?” Kim JaeJoong ngồi đối diện với Yoochun trong khi y cũng đang ngồi thẫn thờ trên giường nhìn ra bên ngoài.

Ngoài kia tuyết đang rơi, rơi nhiều lắm. Một khung cảnh trắng xóa, trắng như tâm trí của y hiện giờ. Trong đầu chẳng có suy nghĩ gì cũng chẳng biết nên nghĩ gì.

“Ta đói” Y buông một câu. Rồi im bặt.

“Ngươi….” Hai khớp tay hắn nắm chặt đến run rẩy. Hắn muốn nổi điên nhưng lại không thể chuốc giận lên Yoochun, cuối cùng lại tự mình đi ra ngoài…. Vo gạo nấu cơm.

:

:

“Mau thả ta ra, ta phải đi cứu Park Yoochun” Dong Huc từ trong cơn mê tỉnh lại nhận ra mình bị trói trong một hang động. Lúc đó mới biết hắn bị Tae Won đánh đến ngất xỉu rồi bị đem đi.

Tae Won nhìn nhìn ngoài trời một lúc. Rồi không hề phàn nàn mà đồng ý.

“Được, chúng ta cũng đến lúc trở về rồi, vương gia có lẽ đã xong việc” Tae Won lại gần cởi trói cho Dong Huc. “Park Yoochun không bị gì đâu, vương gia sẽ không tổn hại y”

 Dong Huc vẫn giương đôi mắt căm phẫn mà nhìn hắn.

“Đồ ngu ngốc nhà ngươi, thật sự ngươi nhìn không ra vương gia muốn động phòng với vương phi hay sao!?” Tae Won tức giận đánh vào đầu Dong Huc một cái.

“Động phòng???”

:

:

Khi Dong Huc cùng Tae Won trở về liền đã nhìn thấy vương gia và Yoochun đang dùng cơm. Bầu không khí lạnh lẽo đến đáng sợ, và cũng chính lúc ấy Yoochun mới biết thì ra Dong Huc đại hiệp mà y sùng kính cũng chính là thuộc hạ của Kim JaeJoong. Thảo nào mà vương gia tìm thấy y nhanh đến như vậy, rồi cùng đến một nơi trùng hợp đến khó tin. Hóa ra bản thân bị lừa mà còn không biết, lòng dạ còn tin tưởng người ta sẽ đến cứu mình. Hóa ra bản thân ngu ngốc như vậy.

Dong Huc áy náy đứng bên không dám lên tiếng. Nhìn cũng không dám nhìn Yoochun. Tae Won mặc kệ, kéo Dong Huc cùng ngồi vào bàn dùng cơm. Dong Huc sợ đến xanh mặt, thân là thuộc hạ sao có thể ngồi cùng bàn với chủ tử, hắn vội vã muốn đứng lên nhưng Kim JaeJoong chặn hắn lại.

“Cứ ngồi đi, ở đây không cần phân biệt, nơi này không phải kinh thành chúng ta cứ xem như vẫn là huynh đệ của ngày trước đi”

Park Yoochun im lặng ăn. Y chỉ ăn cơm trắng. Toàn bộ thức ăn trên bàn y không hề đụng tới.

Kim JaeJoong nhìn y, thuận tay gặp một ít thức ăn bỏ vào trong bát của y.

“Bản vương chưa bao giờ vì ai thế này, ngươi nên dùng một ít đi”

Tae Won cũng bồi thêm vào.

“Vương gia nấu ăn rất ngon nhưng ngài rất ít khi nào bếp trừ khi cần thiết, vương phi…à…Yoochun công tử không nên phụ lòng vương gia”

Yoochun không nói. Tay gắp những thức ăn JaeJoong vừa bỏ vào để lại trên dĩa.

Kim JaeJoong nhẫn cũng vô pháp nhẫn. Tức giận hất luôn bàn ăn. Nổi giận đùng đùng dùng khinh công chớp mắt biến mất. Tae Won thân là hộ vệ cũng phải đuổi theo phía sau.

Yoochun trên tay vẫn còn cầm chén cơm không, nhẹ nhàng đặt xuống rồi quay lưng định vào trong ngôi nhà gỗ.

Dong Huc từ phía sau lưng lên tiếng xin lỗi y. Bởi vì Dong Huc tâm rất thiện lương, dù hắn là thuộc hạ của vương gia nhưng đi cùng với Yoochun một thời gian, hắn cũng đã xem Yoochun là bằng hữu, dù thế nào hắn cũng muốn nói một cái gì đó.

“Thực xin lỗi…” Dong Huc cúi đầu.

Yoochun vẫn quay lưng về phía hắn. Cả người run lên một chút, sau đó lại nhẹ cười.

“Ngươi có gì mà phải xin lỗi, thân là người dưới thì phải nghe lời chủ tử thôi, ta chẳng có gì oán trách” Nói xong, nhanh chân bước vào trong nhà.

Dong Huc đứng ở ngoài. Vừa giống như canh chừng mà cũng giống như đang chịu phạt.

Lại nói về tứ vương gia. Thân là trụ cột của Kang Chu, lần xuất ngoại lần này hắn chỉ nói lại với hoàng thượng sau khi đã rời khá xa kinh thành cho nên không ngờ lần đi này của hắn không biết có bao nhiêu kẻ thù đang chờ chực. Hơn nữa hắn chỉ mang theo hai cận vệ thân tín là Tae Won và Dong Huc, ngoài ra không hề chuẩn bị gì thêm, nói Kim JaeJoong khinh suất thì có khinh suất nhưng một phần là do hắn quá chủ quan, mục đích của hắn là tìm Park Yoochun trở về chứ không hề nghĩ gì đến thân phận cũng như an nguy của mình.

Cho nên khi Kim JaeJoong đi đến rừng thông và Tae Won cũng vừa tới nơi thì liền xảy ra chuyện.

Hiện tại hai người bị bao vây bởi một đám người lạ mặt. Dường như là người trên giang hồ, đám người này một thân bạch y, mặt mang mạng che, nhìn có vẻ không có gì đáng ngại nhưng nội lực từng người tỏa ra thì không hề tầm thường.

“Vương gia, tình hình này chúng ta không thể đấu tay đôi được, nhân lúc thuộc hạ đánh lạc hướng bọn người này ngài hãy trở về ngôi nhà gỗ đưa bọn Dong Huc bỏ trốn ngay” Tae Won thấy nguy trước mắt, trong đầu chỉ có thể nghĩ cách bảo toàn tính mạng cho vương gia.

Hai người lưng đối lưng, quan sát tình hình.

Kim JaeJoong nheo nheo mày phượng. Dù hắn đang trong hoàn cảnh yếu thế nhưng sắc mặt bình thản vô cùng, giống như chuyện này chẳng đáng là gì.

“Bọn người này sẽ không trúng kế đâu” Kim JaeJoong thầm nghĩ, sau đó hắn đột nhiên rống to “Lạc Hoa cung chủ đã đại giá quang lâm sao còn không mau xuất đầu lộ diện”

Một tiếng gầm lớn của Kim JaeJoong thoát ra, đồng loạt mấy tên bạch y nhân lảo đảo đứng không vững. Tae Won theo Kim JaeJoong đã lâu liền vận dụng nội lực phong tỏa kinh mạch để tránh bị ảnh hưởng.

Bỗng một trận gió lớn ào ào thổi tới. Cây cối nghiêng ngả, xung quanh bị khói bụi vây hãm mà trở nên mờ mịt. Tae Won nhăn mặt, nội lực kinh người như vậy, quả nhiên chỉ có Lạc Hoa cung chủ.

Nghe nói Lạc Hoa cung chủ là một đại nam nhân nhưng dung mạo như hoa như nguyệt khiến người người say đắm. Tuy nhiên lòng dạ của người này thâm hiểm khó lường, tốt hơn hết vẫn là không nên chọc qua y. Thế nhưng giữa cung đình và giang hồ xưa nay phân định rạch ròi, tứ vương gia cũng không hề đụng chạm đến Lạc Hoa, cớ sao lần này lại tìm đến tứ vương gia.

“Qủa nhiên không hổ danh là tứ vương gia Kim JaeJoong”

Từ xa một chiếc kiệu bay tới, không hề có người mang vác, bay đến hết sức diệu kì.

Gió từ từ dịu xuống. Lúc này cảnh vật cũng đã được rõ ràng như ban đầu.

Chiếc kiệu hạ xuống. Đám người bạch y rút về phía sau kiệu và không bao vậy hai người Kim JaeJoong và Tae Won nữa.

Lạc Hoa tiêu sái từ trong kiệu bước ra. Một thân màu trắng tinh khiết, mái tóc dài đen bóng buộc hờ hững, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, bờ môi mềm mịn, hình dạng này rất không nên ở trên một đại nam nhân ah. Tae Won nhìn đến mê mẩn.

Kim JaeJoong nhếch miệng cười. Bộ dạng này đúng là mê hoặc nhân sinh nhưng với hắn thì không có tác dụng.

Lạc Hoa nhìn ra Kim JaeJoong không hề để mình vào trong mắt, cũng không tức giận ngược lại càng thêm thú vị mà nhìn hắn.

“Lạc Hoa cung chủ đột nhiên tìm tại hạ không biết là có chuyện gì?” Kim JaeJoong ghét nhất vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Vương gia ah, không nên nóng vội, Lạc Hoa mỗ nghe tin vương gia vi hành đi ngang qua đây nên có ý muốn mời vương gia đến Lạc Hoa cung một chuyến” Lạc Hoa như có như không giọng điệu nhu nhuyễn mềm mại đánh tới, nếu là người bình thường có lẽ đã sớm để y dẫn đi.

“Ta và cung chủ xưa nay không có qua lại, không có lý do gì để làm phiền cung chủ” Kim JaeJoong ý nhị nhìn qua Tae Won “Hơn nữa nương tử còn đang đợi ta, ta vẫn là nên cáo từ trước”

“Vương gia sao có thể phụ lòng hiếu khách của ta ah” Lạc Hoa cười đến sáng lạn “Hơn nữa ta cũng đã mời vương phi cùng cận vệ của người tới rồi, người không muốn gặp họ sao!?”

“Ngươi nói cái gì?” Tae Won nhất thời nôn nóng mà không giữ được bình tĩnh. Hắn bình tĩnh trong mọi chuyện nhưng nếu là liên quan đến Dong Huc liền cứ như vậy là hoảng loạn.

Kim JaeJoong trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh chóng chặn hắn lại. Tae Won giật mình vội câm miệng lại.

Kim JaeJoong tâm biết đại sự không ổn, cũng không nói nhiều.

“Lạc Hoa cung chủ nói vậy là có ý uy hiếp bổn vương sao?”

Lạc Hoa chớp a chớp mắt.

“Ta chỉ muốn làm bằng hữu với vương gia, ta đã đích thân đến nghênh tiếp mà vương gia còn không nể mặt sao?”

Kim JaeJoong nghiến răng cười “Vậy làm phiền cung chủ rồi”

“Vương gia!!!” Tae Won không biết vì sao chủ tử lại đồng ý.

Ánh mắt Kim JaeJoong kiên định trấn an. Cuối cùng hắn cùng với Tae Won đại giá quang lâm đến Lạc Hoa cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro