Đệ Nhất Vương Phi_ Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14:

Tranh thủ còn thời gian Yoochun liền bắt mạch cho JaeJoong.

Kim JaeJoong lúc này ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng, hắn nằm im để cho Yoochun chuyên tâm. Hắn chỉ không thể ngờ Yoochun lại biết y thuật, mặc dù trước đó được Dong Huc nói qua nhưng nghĩ tới nghĩ lui với ấn tượng ban đầu về một Yoochun hậu đậu thì với một Yoochun trở nên tài hoa thế này hắn có một chút lạ lẫm không quen.

Yoochun bắt mạch mà hai hàng lông mày cau lại càng sâu. Y biết đây là độc gì, hơn nữa cũng biết phương thức giải độc tuy nhiên…Yoochun cắn cắn môi, thật sự khó nghĩ cho y quá.

“Sao rồi?” JaeJoong nhận thấy vẻ mặt Yoochun rất phức tạp, lại nghĩ loại độc này độc tính quá mạnh không thể cứu chữa, hắn không muốn Yoochun lo lắng mà nghĩ cách giấu hắn. Kim JaeJoong này không sợ chết nhưng hắn chỉ không nỡ để lại Yoochun một mình trên đời này.

Yoochun mím môi. Đặt tay hắn lại vào trong chăn, sau đó chậm rãi nói.

“Độc này đúng là rất lợi hại nhưng không phải là không có cách phá giải, tuy nhiên để yên tâm giải độc cho ngươi thì phải thoát khỏi đây trước đã”

“Nếu là trước lúc ta không trúng độc thì ta có thể cứu ngươi, nhưng hiện giờ…ngươi thấy rồi đấy, ta thế này…” JaeJoong cảm thấy áy náy không thôi, chính mình muốn vào đây cứu người bây giờ lại để cho người cần cứu phải lo lắng vì mình.

Yoochun trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó búng tay cái tách một cái. Y vui vẻ ghé sát vào tai JaeJoong thầm thì.

Thứ Lạc Hoa cần chính là huyết giải, y có thể lợi dụng điểm này để nghĩ cách thoát thân. Yoochun nói rõ cho JaeJoong biết lúc nãy Lạc Hoa kia nói gì, sau khi giúp hắn minh bạch Yoochun mới nói tiếp đối sách của mình, tuy có hơi nguy hiểm nhưng nếu không thử sợ không còn cách nào có thể thoát thân.

JaeJoong nét mặt lắng đọng. Nghĩ không biết có nên đồng tình không.

Yoochun dường như đoán được ý hắn, y nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay JaeJoong.

“Ta với ngươi có sống cùng sống, có chết cùng chết”

Nụ cười Yoochun kiên định như vậy, ấm áp như vậy. JaeJoong trong lòng ấm áp vô hạn. Hắn bất giác bị nụ cười ấy cuốn hút, mờ mịt mà gật đầu.

“Đó là lời ước hẹn của ta và ngươi”

Yoochun nhẹ gật đầu.

Về phía bên Dong Huc, hắn bị dẫn đến nơi oái ăm nào đó. Xung quanh cây cối um tùm, không lẽ Lạc Hoa kia định thả hắn vào rừng cho thú dữ ăn thịt hay sao?

Trong lúc lo lắng không biết làm sao thì một thân ảnh bay ra ôm chặt lấy hắn.  Dong Huc tự vệ một tí nữa là ra đòn chí mạng, may mắn là người kia lên tiếng kịp lúc.

“Huc nhi, là ta”

Tae Won đôi mắt long lanh nhìn Dong Huc. Hắn ngỡ tưởng sẽ không thể gặp lại người này, những lúc nguy nan thế này mà thấy được nhau đúng là ông trời không hề bạc đãi hắn.

Dong Huc sau khi nhận ra đó là Tae Won, tâm tình căng thẳng của hắn hoàn toàn thả lỏng. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được tầm quan trọng của người này, việc Tae Won suốt ngày bám theo hắn đã hình thành một thói quen cho nên hắn luôn nghĩ rằng chỉ cần hắn gặp nguy hiểm thì Tae Won sẽ luôn có mặt để giúp hắn. Cho đến lúc này, Tae Won vẫn bên cạnh hắn khi hắn cần. Dong Huc nghĩ đến đây, bất giác mỉm cười, nụ cười chan chứa cảm tình lần đầu tiên hắn trao cho Tae Won.

Tae Won ngơ ngác, hắn dụi dụi mắt rồi nhìn Dong Huc, Huc nhi vẫn đang cười, Huc nhi là đang cười với hắn sao!?

“Huc nhi….”

Dong Huc giang vòng tay ra ôm trọn lấy Tae Won.

“Nhìn thấy ngươi…ta thực yên tâm muốn chết…”

Tae Won cũng mãnh liệt ôm lại hắn.

“Hảo  ah”

“Tae Won, bỏ qua chuyện này đi đã, trước mắt phải tìm cách cứu vương phi”

Dong Huc nhanh chóng nhớ lại chuyện cần làm, đồng thời Tae Won cũng lấy lại sắc thái của một ám vệ trung thành.

“Vương gia cũng gặp nạn rồi”

:

:

Choi Siwon một lòng nhung nhớ người kia mà tạm thời rời bỏ nhiệm vụ để đến thăm hắn, không ngờ đến nơi lại chứng kiến hắn vì một người khác, vì mưu cầu danh lợi mà làm ra những chuyện kinh thiên động địa, giám bắt cóc tứ vương gia của đương triều, âm mưu hạ sát vương phi, còn có ý đồ lật đổ triều chính.

Lạc Hoa a Lạc Hoa, xưa kia ngươi trong lành thuần khiết vì lẽ gì mà lại trở nên như thế này?

Siwon quen thuộc đi đến một gian phòng. Đứng trước cửa phòng hắn dừng chân lại.

Không ngờ người bên trong kia lại biết hắn tới, giọng nói nhẹ nhàng vọng ra.

“Choi ca, đã đến sao còn không vào?”

Siwon vẻ mặt ngưng trọng, một lát sau mới bước chân vào.

:

Tae Won đã được Siwon nói sơ lược về thân thế cũng như tình cảm của hắn và Lạc Hoa, Tae Won cũng được hắn căn dặn là phải về báo cho hoàng thượng biết, hoàng thượng nhất định sẽ có cách ứng cứu nhưng điều quan trọng trước mắt chính là hắn không thể tìm ra được đường thoát a.

Dong Huc mệt mỏi ngồi phịch xuống không muốn đi nữa.

“Chúng ta đi lòng vòng này giờ rồi, nơi này là cái quái quỷ gì mà mãi không tìm được đường ra cơ chứ”

Tae Won lo nghĩ cũng ngồi xuống bên cạnh Dong Huc.

“Nhất định chúng ra phải tìm ra cách nếu không vương gia, vương phi và ngay cả triều đình cũng sẽ gặp nguy”

“Nhưng không phải cách cứ muốn là có a”

“Siwon có nói với ta, nếu không tìm được đường ra thì trở lại phòng riêng chờ hắn, Dong Huc, Siwon hắn đã vào được hẳn phải ra được”

Dong Huc mang theo vẻ mặt nghi ngờ_ “Ngươi phải biết tên Siwon này nổi tiếng kì quái a, hắn toàn làm những việc không giống ai…”

“Ý người là ta và vương gia cũng toàn làm việc quái gở đúng không?”

Dong Huc nhìn Tae Won, im lặng không nói nữa.

Ai chẳng biết Tae Won, vương gia và Siwon là bạn đồng khố chứ, hắn chẳng qua cũng chỉ gia nhập sau đó mà thôi.

Sau đó Dong Huc cùng quay trở lại gian phòng mà Lạc Hoa đã chuẩn bị cho Tae Won từ trước mà chờ Siwon.

Khoảng đến gần sáng Siwon mới trở lại mà lúc này Tae Won cùng Dong Huc sốt ruột đến mức có thể giết người ngay lập tức nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Siwon khi bước vào thì bọn họ tự hiểu rằng sự việc không ổn.

Không làm mất nhiều thời gian, Siwon nhanh chóng phân bố một trong hai người Tae Won và Dong Huc phải thoát ra ngoài. Chỗ thông đạo Siwon đột nhập vào chỉ có thể mỗi lẫn đi ra là một người, không những thế còn cần phải có nội lực mạnh để làm bệ phóng lên.

Tae Won nghĩ rằng nếu ở lại đây thì rất nguy hiểm cho nên hắn yêu cầu người đi là Dong Huc.

“Không nên” Này là Siwon nói._ “Dong Huc cùng đến với vương phi, lúc nãy Lạc Hoa phái người đưa hắn đi nhưng hắn đã bỏ trốn, nếu như để hắn rời khỏi Lạc Hoa chắc chắn sẽ nghi ngờ là ta làm, lúc đó mọi chuyện sẽ rối tinh rối mù lên. Suy cho cùng người đi vẫn tốt hơn đấy Tae Won”

“Nhưng…”_ Tae Won khó xử.

“Đừng nhưng nhị nữa, vương gia và Yoochun còn đang chờ chúng ta ứng cứu, có Siwon tướng quân ở đây ta sẽ không sao”_ Dong Huc  trấn an_ “Ngươi đường đường là một trong những ám vệ thân tín của vương gia, đừng có ủy mị như nữ nhân như vậy”

Tae Won nghe thế càng không muốn rời xa Huc nhi của hắn. Hắn biết Dong Huc muốn khích tướng để hắn yên tâm rời khỏi nhưng làm sao hắn có thể yên tâm cho được khi Dong Huc còn đang trong miệng cọp.

Tuy nhiên Dong Huc nói đúng, tính mệnh vương gia là quan trọng nhất, dù có phải hy sinh mạng sống của hắn thì cũng phải cứu bằng được vương gia ra ngoài.

Lưu luyến ôm chặt lấy Dong Huc một lần, hắn nhanh chóng buông ra rồi đi theo Siwon, trước khi đi kiên định nói một câu_ “Ngươi nhất định phải chờ ta”

Dong Huc ở phía sau mạnh mẽ gật đầu.

:

:

Kim JaeJoong mệt mỏi nhưng chỉ dám nằm chợp mắt một lát, hắn sợ rằng một khi nhắm mắt thì sẽ ngủ luôn mà không thể tỉnh lại. Mặc dù Yoochun có nói độc của hắn y có cách giải nhưng JaeJoong lại nghi ngờ Yoochun nói chỉ để an ủi hắn mà thôi.

Đang nằm trên giường hắn cảm nhận được một luồng khí đang đến gần.

Bàn tay lạnh toát nắm chặt lấy tay Yoochun đang ngồi kế bên mà lay y tỉnh, Yoochun cũng vì mỏi mệt mà thiếp đi_ “Hắn đến”

Yoochun lập tức mở mắt, y xoa xoa mặt để lấy tỉnh táo, sau đó đứng dậy, hai tay dắt ra sau lưng giữ một phong thái ung dung nhàn nhã.

Kim JaeJoong trên giường nhìn y, cảm giác lo lắng cũng vì phong thái của Yoochun mà gián đoạn, hắn không ngờ Yoochun khi đứng trước cái chết lại có thể kiên cường như thế. Kim JaeJoong chợt mỉm cười. Hắn nên tin tưởng vào vương phi của hắn.

Quả nhiên Lạc Hoa từ ngoài đẩy cửa bước vào, Lạc Hoa cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy JaeJoong đã tỉnh. Hắn đảo mắt nhìn Yoochun đứng gần đó mà mỉm cười.

“Sao rồi? Ngươi suy nghĩ thế nào?”

Yoochun cũng đối với hắn vẻ mặt tươi cười thoải mái.

“Tại hạ đã suy nghĩ xong, tại hạ chính là muốn cùng người quyết đấu!”

“Quyết đấu???”_ Đúng như Yoochun đã nghĩ, Lạc Hoa hiển nhiên giật mình thất thố nhìn y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro