Đệ Nhất Vương Phi_Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15:

Lạc Hoa các khớp tay nắm chặt, mắt y nhíu lại đầy nguy hiểm mà nhìn Park Yoochun.

“Một người không biết tí gì về võ công như người thì lấy cái gì mà đòi đấu với ta?”

Kim JaeJoong gượng ngồi dậy, hắn cũng chờ xem phản ứng của Yoochun.

Yoochun chỉ thoáng do dự sau đó lại cười ngay_ “Ta đúng là võ công không hề tinh thông nhưng mặt khác vẫn có thể đấu nội lực với cung chủ a”

“Nội lực?”_ Lạc Hoa tiếu ý_ “Ngay cả khi đứng gần thế này mà ta còn không cảm nhận được ngươi có chút nội lực nào…nội lực…người có sao?”

“Cung chủ không thử làm sao biết được năng lực của tại hạ, chẳng lẽ cung chủ lại sợ đấu với kẻ hèn mọn này sao?”

Lạc Hoa nhướng mi_ “Hảo, vậy khi nào đây?”

“Ngay bây giờ” Yoochun khẳng khái nói, y không muốn kéo dài thêm nữa, độc dược trong người Kim JaeJoong phải được giải trừ trước ba ngày tới, mặc dù Lạc Hoa đã cho thuốc cầm chừng nhưng Kim JaeJoong lại tự làm hắn bị nội thương cho nên viên thuốc kia không thể phát huy được tác dụng.

Nếu muốn thoát thân chỉ còn cách lên Đoạn Thiên Nhai, chỉ có cách đòi lên trên đó mới có thể ra khỏi ma cung, hơn nữa trên đường đi may ra tìm được đường trốn. Y biết cách này quá mạo hiểm nếu như không thể thoát thân, chẳng may không tìm được đường thoát thì có thể y sẽ đánh đổi cả tính mạng này.

Lạc Hoa nhếch đôi môi xinh đẹp_ “Ta chấp nhận lời thách đấu của ngươi”

“Nhưng người phải cho người khiêng Kim JaeJoong đi theo ta, ta ở đâu tướng quân ta phải ở đó”_ Park Yoochun nhất quyết đặt thêm yêu cầu.

Lạc Hoa trong lòng dậy sóng khi Yoochun một điều gọi Kim JaeJoong là tướng quân, hai điều lại gọi phu quân. Hiện tại Lạc Hoa ta sẽ để cho ngươi gọi sướng miệng, đến lúc lên đoạn đầu đài ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, Lạc Hoa âm thầm thề hứa trong lòng.

Lạc Hoa không nói nhưng hắn cũng làm theo tất cả yêu cầu Yoochun đưa ra.

Hắn cũng cho người mang kiệu đến đưa Kim JaeJoong đi cùng.

Trong số những người đi theo có cả Choi Siwon cùng Dong Huc đã trà trộn vào đám người bạch y bịt mặt. Lạc Hoa toàn bộ chú ý đặt lên người Yoochun cho nên hắn cũng bỏ qua chi tiết này. Choi Siwon và Dong Huc khi đi vào hàng ngũ của Lạc Hoa cũng sửng sốt vô cùng khi nghe tin Yoochun thách đấu với Lạc Hoa. Dong Huc là người đi theo Yoochun ngay từ đầu cho nên hắn hiểu rất rõ Park Yoochun không hề biết võ công, thách đấu với Lạc Hoa cung chủ thì không khác nào tự tìm đến cái chết. Dong Huc thật sự không thể hiểu nổi Yoochun rốt cuộc là đang tính toán cái gì??

Hắn thật sự lo lắng Park Yoochun sẽ mất mạng trước khi Tae Won đem cứu binh tới mất.

Hơn nữa…

Dong Huc lén lút nhìn chiếc kiệu bốn người khiêng đi bên cạnh Lạc Hoa. Bên trong nhất định là vương gia, vương gia có mặt hẳn phải đã biết chuyện, thế tại sao ngay cả ngài cũng hồ đồ chấp nhận cho Yoochun làm như vậy chứ?

Siwon nhận thấy Dong Huc cứ loi nhoi như gà mắc tóc thế này thì kiểu nào cũng bị phát hiện, hắn không nể nang gì lập tức gõ đầu Dong Huc một cái.

“Ngươi đứng yên cho ta, đừng tưởng ngươi là người của Tae Won mà ta không dám trừng trị ngươi”

“Ta không có” _Dong Huc ủy khuất nói. Hắn chỉ là lo cho vương gia và vương phi mà thôi.

“Cứ tùy cơ mà ứng biến”_ Siwon nói.

Những người ở đây người nào cũng biết võ công cho nên đường lên Đoạn Thiên nhai thật sự chẳng mấy khó khăn nhưng Park Yoochun thì nào có khả năng đó. Y đi được một đoạn ngắn thì đã thở phì phò như muốn chịu không nổi nữa. Yoochun mồ hôi nhễ nhại ngồi bệt xuống dưới đất mà nghĩ ngơi.

Bọn ngươi kia cũng chẳng thèm để ý đến y, cứ thế mà tiến tới phía trước khiến y rất nhanh liền bị bỏ lại phía sau.

Yoochun vừa lấy tay phẩy phẩy vừa tự giễu nghĩ_ “Bọn chúng quả nhiên rất xem thường mình a, vậy mà cũng không sợ mình nhân cơ hội trốn mất, hừ, nếu mà Park đại gia ta đây không vướng bận Kim JaeJoong thì ta đã trốn thoát từ lâu rồi”

Đang ngồi nghĩ thì có một bạch y nhân dùng khinh công bay lại chỗ y.

“Cung chủ nhắn vớiPark công tử, bây giờ người đổi ý vẫn còn kịp”

Park Yoochun nhăn mặt_ “Ai đổi ý? Ta chỉ ngồi nghỉ một lát thôi, bây giờ đi là được chứ gì, hừ”

Yoochun đứng dậy, phủi phủi quần áo. Ngẩng đầu lên thì bạch y nhân kia đã biến mất. Yoochun nhăn nhó, y còn định nhờ bạch y mang y tới chỗ bọn ngươi kia cơ đấy.

 Yoochun ráng hết sức bình sinh cuối cùng cũng lết lên tới nơi. Lúc này hầu như mọi người chỉ còn chờ đợi mỗi mình y. Mà Kim JaeJoong đã sớm đi ra khỏi kiệu, hắn lo lắng nhìn chằm chằm vào Yoochun. Yoochun cũng biết hắn thập phần lo cho mình,  cố gắng định lại khí tức rồi phất phất tay về hướng JaeJoong ý nói Y không sao.

Lạc Hoa vẻ mặt khinh thường cũng đang quan sát Yoochun.

“Thế nào đâyPark công tử, thách đấu với ta vậy mà chỉ đi lên mỗi đỉnh núi nhỏ bé này mà cũng khiến công tử mất sức đến vậy sao?”

Giống như hùa với chủ tử, cả bọn bạch y nhân dù không cười lớn nhưng bọn họ nén cười đến run hết cả mình mẩy.

Yoochun cũng mặc kệ, dù sao y bị sỉ nhục cũng quen rồi.

Yoochun nhẹ nhàng bước tới bên đối diện với Lạc Hoa, y bày ra dáng thủ thế của một môn phái nào đó rồi hất mặt lên với Lạc Hoa.

“Tới đi”

Lạc Hoa nén giận đã lâu, hắn lập tức vận công. Đến khi bàn tay của hắn phát ra lục quang thì một bước hắn nhảy phóng tới.

Tất cả những người ở đó đều sợ đến mức ra mồ hôi đầy tay. Kim JaeJoong lại càng lo sợ cho vương phi của hắn.

Chỉ có Yoochun là nheo nheo mắt nhìn vào Lạc hoa, hỏng rồi, hình như cung chủ này dốc toàn lực đánh tới, kiểu này có đỡ thế nào thì Yoochun y cũng sẽ mất mạng.

Yoochun vận dụng hết khả năng quan sát chính xác động tác của Lạc Hoa. Đến khi bàn tay tàn độc của Lạc Hoa chỉ cách y một gang tay thì y bất ngờ né đầu sang một bên.

Vốn Yoochun định đầu tiên là né đòn đã sau đó mới tính tiếp nhưng không may y vấp phải hòn đá bên cạnh, trượt chân té ngã khiến cả thân thể lao xuống vách núi.

“A?” Park Yoochun sửng sốt vì sự cố ngoái ý muốn.

Nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ, chớp mắt thấy người quan trọng nhất của mình rơi xuống, Kim JaeJoong không quản bản thân đang có nội thương trầm trọng, hắn lao ra chộp được tay áo của Yoochun.

“Yoochun!!”

Nếu là trước lúc hắn bị hạ độc thì có lẽ đã cứu được người rồi nhưng hiện tại khí lực không có, tính mạng hắn còn khó bảo toàn thế nên cả hai người cứ như vậy mà lao xuống vực.

Lạc Hoa phản ứng không kịp cũng không giữ nổi JaeJoong.

“Kim JaeJoong!!!!!!!!!!!!!!!!!” _ Lạc Hoa gào lên thảm thiết.

Dong Huc lúc này cũng lao ra, hắn không chút suy nghĩ cũng nhảy luôn xuống vực.

“Vương gia!!!! Vương phi!!!!”

Siwon muốn cản hắn lại nhưng đã không còn kịp, Dong Huc đã trượt xuống theo hai người kia mất rồi.

Sự tình diễn biến quá nhanh khiến hắn không thể nào ứng phó kịp. Nhưng thế cục thế này thì quá mức tồi tệ rồi.

Nhưng ngay khi nhìn thấy Lạc đang có ý định lao thân xuống dưới. Siwon lập tức nhảy ra ôm chặt lấy giữ y lại.

“Ngươi điên rồi, lao xuống đó chỉ có con đường chết, đã ba người rồi, ngươi còn muốn làm mọi chuyện rối lên đến mức nào nữa mới cam tâm?!?”

“Không!!! Buông ta ra, ta phải cứu JaeJoong!!!” Lạc Hoa phát điên giãy giụa trong lòng Siwon. Hắn lúc này không còn nghĩ được nhiều nữa, hình ảnh Kim JaeJoong ngã xuống vực trước mặt hắn đã đả kích hắn rất lớn.

Siwon cắn chặt môi, bất đắc dĩ ra tay đánh Lạc hoa ngất đi. Bây giờ hắn chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

“Xin thứ lỗi”

Siwon nhìn xuống dưới vực sâu thăm thẳm, hắn mạnh mẽ đấm tay xuống đất đến tứa máu. Mặt cúi gằm đau đớn.

“Vương gia, thuộc hạ tất trách”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro