Đệ nhất vương phi _ Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19:

JaeJoong ah…tạm biệt ngươi….

“Tiểu Park…Tiểu Park…Yoochun à…”_ JaeJoong trong cơn mê sảng vẫn không ngừng gọi tên Yoochun. Hình ảnh Yoochun mờ nhạt lọt thỏm xuống vực thật sự là một sự đả kích lớn đối với hắn. Hắn yêu thương Yoochun như vậy, lúc quyết định mang Yoochun lên trên hắn đã thề rằng sẽ bảo hộ Yoochun thật tốt, dù có gặp bất cứ chuyện gì thà hắn là người hy sinh chứ nhất định không để Yoochun khổ sở. Vậy mà bây giờ hắn lại để cho thân thể ốm yếu kia vì hắn mà hy sinh hết thảy.

“Tướng quân, vương gia sốt cao quá, đã dùng thuốc tại sao mãi vẫn không thuyên giảm?”_ Dong Huc lo lắng ngồi bên cạnh giường không ngừng đắp khăn lạnh lên trán JaeJoong.

Siwon đứng bên cạnh cũng trong tình trạng thất thần.

Khi Lạc Hoa nhảy xuống vực cùng vương phi thì hồn của hắn cũng theo đó mà đi luôn rồi. Chẳng qua hắn còn cả gánh nặng trên vai nên không thể gào khóc mà thôi, hắn cầm cự đến giờ phút này cũng là quá sức chịu đựng của con người rồi.

Dong Huc hỏi nhưng không có tiếng trả lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay Siwon như cái xác không hồn mà nhìn chăm chăm vào vương gia. Dong Huc biết Siwon nhìn vương gia nhưng trong ánh mắt rõ ràng là không có điểm dừng rõ ràng.

Dong Huc đứng lên thay khăn cho JaeJoong, đặt tay lên vai Siwon vỗ vỗ mấy cái.

“Tướng quân, đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi sẽ ổn, sáng ngày mai chúng ta tiếp tục cho người xuống dưới tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác “

Chỉ thấy Siwon gật đầu như có lệ, dặn dò Dong Huc chăm sóc cho JaeJoong rồi lẳng lặng bước ra ngoài.

:

:

“Ưm…a….” Hai thân bạch y ngồi xếp bằng người trước người sau, nhưng người đằng trước có vẻ bị thương khá nặng, trang phục rách tươm còn bị dính không ít máu. Thân bạch y ngồi ở phía sau cũng đổ mồ hôi đầm đìa, có vẻ như y đang muốn dùng chân khí của mình để đẩy sang cho người kia.

“Lạc…Lạc Hoa…ngươi đừng cố ép…ngươi đã dùng gần hết nội lực của mình rồi…ngươi cần nghỉ ngơi…”_ Park Yoochun suy nhược khuyên giải Lạc Hoa.

Thời khắc y để thân thể hầu như rơi tự do thì y đã nhắm mắt chờ chết, chỉ không ngờ khi y chuẩn bị rớt xuống tan xác thì Lạc Hoa lại bay xuống ôm chặt lấy y, cũng nhờ Lạc Hoa võ công cao nên cả hai mới may mắn thoát chết. Thật không ngờ người y không nghĩ đến nhất lại là người ra tay cứu y.

“Ngươi câm miệng cho ta”_ Lạc Hoa rít qua kẽ răng_ “Ngươi chết thì Kim JaeJoong sẽ làm sao hả!?_ Lạc Hoa lại truyền thêm một luồng chân khí đẩy vào cơ thể Yoochun.

Yoochun ngẩn người.

“Ngươi…ngươi cứu ta là vì JaeJoong?”

“Ta đã nói ngươi câm miệng lại cơ mà”

Khoảng nửa canh giờ sau, Lạc Hoa đuối sức ngã vật ra nền đất, còn Yoochun cũng suy yếu đến không chịu nổi nữa liền ngất đi.

Mãi một thời gian sau, không biết trải qua bao lâu thì một trong hai người họ tỉnh lại. Lạc Hoa hổi phục rất nhanh, sau khi tỉnh y liền đi đến chỗ Yoochun, nhẹ nhàng khiêng Yoochun đi.

Đến khi Yoochun tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trên một cánh đồng cỏ thơm ngát. Bên tai còn nghe tiếng suối chảy róc rách. Yoochun mơ hồ không biết nơi này là nơi nào, y quả thật hoài nghi chính mình đã không qua khỏi mà đi tới nơi cực lạc thật rồi.

“Đến đây ăn chút gì đi”_ Từ phía sau Lạc Hoa lên tiếng.

Lúc này Yoochun mới ngửi thấy mùi cá nướng thơm ngon tỏa ra. Mấy ngày nay ăn uống tạm bợ nên Yoochun bụng đói cồn cào. Y thuộc dạng người không bao giờ ủy khuất bản thân cho nên không hề khách sáo mà lao ra với lấy xiên cá Lạc Hoa đang cầm mà ăn ngấu nghiến.

“Ngon…hà….ngon quá đi…”_ Yoochun vừa nhai vừa nói. Việc chất độc trong người Yoochun biến mất một phần cũng nhờ Lạc Hoa đẩy độc ra ngoài, thân thể mà khỏe mạnh thì ăn gì cũng ngon và làm gì cũng được.

Yoochun mải ăn nên không để ý Lạc Hoa vẻ mặt không vui đi ra bên bờ sông ngồi xuống.

Lạc Hoa hít thở thật sâu, không khí lành lạnh khiến y không những tỉnh táo tinh thần mà trong thời điểm Yoochun bất tỉnh thì y cũng ngộ ra rất nhiều chuyện. Kim JaeJoong vốn không hề đếm xỉa gì đến y, ngay cả mặt còn không nhớ chứ đừng nói đến tình cảm sâu xa gì đó, chỉ là y tự chôn mình trong vực tình cảm không có hồi đáp, làm khổ mình làm khổ người.

Lúc Lạc Hoa không chú ý thì Yoochun mon men tiến lại gần.

“Ngươi không ăn sao?”

Lạc Hoa giật mình ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy ngay bản mặt lấm lem vết cháy mà còn tỏ ra lo lắng của Yoochun thì nhịn không được bật cười. Lạc Hoa bất giác xem Yoochun như tiểu hài tử mà kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, không ngại bẩn mà lấy tay áo lau lau miệng cho Yoochun. Yoochun nhìn tay áo trắng tinh thế kia lại đi lau mặt cho mình thì không thích, y giãy giãy_ “Ta không cần”

“Ngươi ngồi im đi”_ Lạc Hoa giữ lấy tay Yoochun không cho y giãy nữa, rồi tiếp tục lau cho Yoochun.

Yoochun ngồi im, sau đó mới chú ý nhìn kĩ Lạc Hoa một chút. Lạc Hoa quả nhiên thực xinh đẹp, là nam nhân sao có thể đẹp như vậy nhỉ!? Sóng mũi cao thẳng, da trắng không tì vết, rõ ràng khuôn mặt của lạc Hoa không hề hung ác tại sao những lúc y ghen vì Kim JaeJoong thì lại biến dạng thế nhỉ!?

Phát hiện ra Yoochun nhìn mình đến ngây người, Lạc Hoa trở mặt xem thường cũng nhéo mũi y một cái.

“JaeJoong yêu ngươi hẳn rất vất vả…”

Yoochun bị đau, xoa xoa mũi nói lại_ “Hắn toàn chiếm tiện nghi của ta, lấy đâu ra hắn vất vả chứ”

Lạc Hoa buồn cười nhìn Yoochun_ “Có lẽ ta hiểu vì sao JaeJoong lại chọn ngươi rồi…”

Đột nhiên Yoochun bật ngồi dậy, không nói không rằng ôm chầm lấy Lạc Hoa. Lạc Hoa sửng sốt theo phản xạ đẩy Yoochun ra một chút_ “Ngươi…ngươi buông…”

“Ngươi đừng cười như vậy….”_ Yoochun khẽ nói_ “Ta biết ngươi là người tốt…thật ra ngươi không hề có ý cứu ta đúng không? Ngươi lúc nhảy xuống vực chỉ là một lòng muốn chết”

Lạc Hoa cả người trong phút chốc chấn động, y không ngờ được là Yoochun lại có thể phát hiện ra ý nghĩ sâu thẳm này của y. Lạc Hoa đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi, giống y như là y đang làm chuyện xấu mà bị phát hiện ra vậy. Lạc Hoa cả người run rẩy.

Yoochun cảm nhận được, y càng thêm siết chặt lấy Lạc Hoa. Yoochun nói tiếp.

“Ngươi không cần phải lo lắng a, ngươi cứu ta một mạng nhất định ta sẽ trả ngươi ân tình này, Lạc Hoa, cội nguồn đau khổ của ngươi chính là muốn buông tay nhưng lại không thể quên được JaeJoongie”

Nói xong, Yoochun buông Lạc Hoa ra, đối với y cười một cách rạng rỡ, nụ cười tràn đầy năng lượng sống giống như muốn nói với Lạc hoa rằng, chỉ cần có Park Yoochun thì mọi chuyện sẽ không cần lo lắng nữa.

Lạc Hoa không biết sau đó Yoochun nói cái gì, chỉ biết rằng Yoochun đã phần nào mở khóa cánh cửa mà y khép lại từ lâu, rồi chỉ nhớ câu cuối cùng Yoochun nói rằng, Lạc Hoa, ngươi phải biết, đừng bao giờ đánh giá người khác chỉ qua vẻ ngoài thường ngày của họ, cũng giống như ta vậy đấy.

Lạc Hoa không hiểu Yoochun nói vậy là có ý tứ gì. Nhưng y lại không hỏi tiếp, bởi vì Yoochun lại nói, ta nhớ JaeJoong, ta muốn mau chóng trở về bên cạnh JaeJoong, cũng giống như một người đang chờ ngươi ở trên kia đấy Lạc Hoa.

Lạc Hoa ngây ngẩn cả người.

Tự nhiên trong khoảnh khắc ấy, y chợt nhớ tới khuôn mặt một người mãi luôn ở bên y mỗi khi y cần, rồi Lạc Hoa chợt mỉm cười.

:

:

JaeJoong liên tục sốt cao, buổi chiều mãi mới đỡ một chút thì ban đêm đột nhiên lên cơn co giật dữ dội. Bọn người Tae Won lúc đó đã kịp trở lại và mang theo các thái y đứng đầu Kang Chu tới nhưng vẫn không đạt được kết quả gì. Trong khi bị bệnh tật dày vò thì JaeJoong vẫn không ngừng kêu tên thân mật của Yoochun.

Các thái y nói rằng đây là tâm bệnh, chỉ có thể tìm đúng căn nguyên của bệnh mới có thể chữa khỏi, với các loại thuốc thông thường thì không được bởi vì JaeJoong uống thuốc tới đâu là nôn ra tới đấy.

Dong Huc nghe thế mới nói lại rằng vương gia sau khi chứng kiến vương phi buông mình xuống vực thì hoàn toàn ngã quỵ, đến nay đã ba ngày vẫn chưa tỉnh lấy một lần.

Một thái y nghe vậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

“Hãy mang một vật gì đó của vương phi đến cho vương gia, dù thế nào cũng phải để vương gia uống được thuốc trước đã sau đó mới có thể nghĩ cách”

Dong Huc liền mang tới một bộ quần áo của Yoochun nhưng không có hiệu quả, đồ dùng của Yoochun không nhiều cho nên mọi chuyện giống như rơi vào bế tắc.

Đột nhiên Dong Huc nhớ đến một vật vương gia luôn mang theo bên người.

Dong Huc đến bên JaeJoong, lật vạt áo ra liền nhìn thấy ngọc bội củaPark gia, trên đó có khắc Park Yoochun. Hắn nhanh tay lấy ra sau đó làm theo lời thái y chính là nhét ngọc vào tay cho JaeJoong nắm chặt lại.

Tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi.

Bàn tay JaeJoong vừa chạm vào ngọc thì siết lại rất chặt. Nhãn thần của JaeJoong từ cau tít lại thì dần dần giãn ra, dường như JaeJoong cảm thấy yên tâm mà cơn co giật nguôi dần.

Mặc dù JaeJoong vẫn sốt li bì nguyên cả ngày hôm sau nhưng sáng ngày kế tiếp thì thuyên giảm. Các thái y thay phiên nhau bắt mạch rồi cho người cấp tốc sắc thuốc cho JaeJoong.

Nhưng Kim JaeJoong một mực nghiến chặt răng mà không mở miệng, dù có cố thế nào cũng vậy.

Thân thể cường tráng của JaeJoong vì bị bệnh tật vài ngày, cộng thêm không ăn uống hay dùng thuốc gì cả nên gầy thành một đoàn, dù đã hạ sốt nhưng hơi thở của JaeJoong lại tự nhiên chuyển biến thành xấu, tệ hơn chính là ngày một yếu dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro