Đệ Nhất Vương Phi _ Chap cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 20:

Yoochun hái xong nhánh lá thuốc cuối cùng thì Lạc Hoa cũng vừa luyện công xong.

“Chúng ta có thể đi được rồi”_ Lạc Hoa thong thả đứng lên, nội công của y đã hoàn toàn bình phục, việc cứu Yoochun lên bên trên là chuyện chẳng mấy khó khăn.

“Hảo, thuốc ta cũng đã hái xong, lần rớt xuống núi này cũng thật may mắn vì tìm được vị thuốc mà ở trên kia không hề có”_ Yoochun hài lòng nhìn xuống những tán lá cây hình dáng đặc thù trên tay_ “Khi chúng ta trở lên ta sẽ sắc thuốc cho ngươi, nhất định có thể giúp ngươi không còn đau khổ nữa”

Lạc Hoa ôn nhu nhìn Yoochun, khóe miệng khẽ cong lên_ “Ta tin tưởng ngươi”

Yoochun bước theo Lạc Hoa trở về sơn động nghỉ ngơi để ngày mai có thể lên trên kia nhưng mới đi được vài bước y liền đứng khựng lại.

Lạc Hoa quay đầu lại_ “Sao vậy?”

Yoochun đưa tay lên ngực, hai hàng lông mày cau chặt lại với nhau.

“Đột nhiên tim ta đập mạnh quá….”_ Yoochun sắc mặt khó coi_ “Lẽ nào JaeJoong xảy ra chuyện…”

Chỉ vừa mới nói đến cái tên “JaeJoong”, tim Yoochun đập càng thêm gấp gáp giống như khẳng định linh tính Yoochun không hề sai. Nỗi lo lắng tràn ngập trong Yoochun, y không muốn chần chờ thêm giây phút nào nữa, y cần phải về ngay.

Yoochun chộp ngay lấy cánh tay Lạc Hoa, y giống như sắp khóc tới nơi mà run rẩy nói với Lạc Hoa.

“Chúng ta về ngay đi, JaeJoong có chuyện rồi…nhất định là như vậy…”

Lạc Hoa bán tín bán nghi, nhìn lên bầu trời đã sẩm tối thì không khỏi lo lắng_ “Ngươi bình tĩnh đã, trời tối rất khó nhìn đường…chi bằng…”

“Không được, phải lên trên ngay, Kim JaeJoong đang chờ ta”

Yoochun không thiết nghe Lạc Hoa nói gì nữa, y lôi lôi kéo kéo Lạc Hoa về hướng chân núi. Lạc Hoa chịu thua, đành nắm lấy tay Yoochun kéo lại.

“Được, được, chúng ta trở về”

Nói đoạn, y ôm lấy Yoochun, còn Yoochun cũng nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy cổ Lạc Hoa. Lạc Hoa sau khi ôm được Yoochun vào lòng, tự nhiên có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, cảm thấy con người đang được mình giữ lấy này thoạt nhìn cũng có dáng dấp nhưng khi ôm vào mới thấy y nhỏ gầy như thế nào. Con người của Yoochun từ trong ra ngoài đều đánh lừa người khác, tính cách lẫn tài trí đều bị giấu nhẹm dưới vẻ ngoài lơ ngơ y tạo nên, có lẽ, JaeJoongie bởi vì những điểm này thu hút nên mới một lòng một dạ với Yoochun như vậy. Bởi vì ngay chính y, nếu như gặp Yoochun trước, hoặc giả được chung sống với Yoochun lâu hơn một chút thì y cũng không chắc có kiềm chế được tình cảm đang dần nảy sinh trong mình hay không nữa.

Yoochun rất biết cách làm cho người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh y, chính vì như vậy mới khiến Lạc Hoa thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy.

“Còn không mau đi ah”_ Yoochun không hiểu Lạc Hoa tại sao cứ đứng ôm y mà không lo triển khai khinh công, y đang rất lo lắng cho JaeJoong ah, không rảnh để cứ đứng như thế này ah.

Lạc Hoa lúc này mới hồi thần, vội cười cầu hòa_ “Ta đang vận nội công đấy chứ…”

Nói xong, hai thân bạch y liền bay vút lên trên cao. Lạc Hoa thành thục đạp lên mấy tảng đá lớn, nhanh nhẹn như một con sóc mà an toàn đưa Yoochun lên trên.

Cùng lúc đó, tứ vương gia Kim JaeJoong tại Lạc Hoa cung cả người vã mồ hôi ra như tắm, thậm chí ướt đẫm cả y sam dày trên người.

“Mau thay đồ cho vương gia”_ Jang thái y bắt mạch cho JaeJoong_ “Mạch đập rối loạn, vương gia ngay cả trong cơn nửa tỉnh nửa mê cũng không được an ổn, thuốc lại không uy ngài uống được…ta thật hết cách…”

Tae Won nghe Jang thái y nói xong, hắn liền tức giận túm lấy áo Jang thái y. Từ lúc hắn trở về, vương gia không một lần tỉnh lại, JaeJoong không chỉ là chủ nhân mà còn là người bạn chí cốt của hắn, vì vậy Tae Won sốt ruột đến phát điên.

“Nói gì chứ? Ông không phải là thái y bậc nhất của Kang Chu sao? Nay vương gia chỉ bị cảm thương hàn mà cũng chữa không xong, tốt nhất ông nên đi về treo cổ mà tạ tội đi”_ Tae Won gầm lên.

“Ta đã nói rồi, vương gia là bị tâm bệnh, chỉ cần tìm được căn nguyên vương gia lập tức khỏi bệnh”_ Jang thái y không hề tỏ ra sợ sệt mà ôn tồn giải thích.

Dong Huc từ ngoài mang thau nước ấm vào thì thấy Tae Won lại gây sự, hắn vội để thau nước lên bàn mà chạy lại kéo Tae Won ra.

“Ngươi quậy đủ chưa, ngươi như vậy làm sao vương gia nghỉ ngơi?? Từ lúc ngươi trở về liền gây sự hết người này đến người kia, ngươi có biết ở đây ai cũng đã rất vất vả hay không? Không ai là không lo lắng cho vương gia cả!!!”

“Nhưng….nhưng….”

Ba người trong lúc đang đôi co thì lại nghe âm thanh yếu ớt phát ra.

“Yoo…Yoochun….”

JaeJoong nhăn nhó mặt mày, hắn gắt gao siết chặt ngọc bội trên tay. Chặt đến mức ngọc bộiPark gia vỡ vụn.

“Trời…”

Dong Huc hoảng hốt buông Tae Won ra mà Tae Won đồng thời cũng thả Jang thái y ra để ông bắt mạch.

“Không xong, mạch đập vương gia yếu quá…”_ Jang thái y lo đến tay run rẩy.

Siwon cùng mấy vị thái y khác cũng đến kịp lúc, ai nấy đều vây quanh JaeJoong và Jang thái y. Tuy nhiên, không ai có thể giúp được gì lúc này.

“Ta nghĩ…chúng ta nên chuẩn bị tinh thần…”_ Jang thái y khó khăn nói lên điều mà mọi người sợ hãi nhất.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe tiếng hét của tả hữu hộ pháp của Lạc Hoa ở bên ngoài.

“Cung chủ!!!”

Đồng loạt mọi người quay phắt lại nhìn. Hình ảnh hai người bạch y từ bên ngoài bay vào, dù tóc tai có chút rối loạn và y phục có chút không tươm tất nhưng Lạc Hoa và Yoochun lúc đó thật sự rất giống như tiên nhân hạ phàm, cứu độ chúng sinh.

Siwon cùng với Dong Huc và Tae Won kinh ngạc đến cực độ, chỉ có thể trợn mắt lên nhìn.

Mà may mắn Dong Huc là người đầu tiên hồi phục.

“Là vương phi….”_ Hắn xúc động đến mức nói có chút run.

Lạc Hoa vừa thả Yoochun xuống là y lập tức chạy đến bên JaeJoong. Y không thốt lên một lời nào mà chú tâm bắt mạch cho JaeJoong. Lúc này, mọi người đều đứng dạt ra hai bên và im lặng quan sát hai người bọn họ.

Yoochun sau khi bắt mạch liền khẽ mỉm cười yếu ớt mà vui sướng.

“May quá…”

May mà y về kịp…

May mà JaeJoong còn nhẫn nại đợi y về…

Yoochun nhẹ nhàng ghé sát vào tai JaeJoong, thầm thì khe khẽ với hắn.

“Ta đã trở về, ta đã trở về bên cạnh ngươi, Kim JaeJoong…ngươi không được rời bỏ ta…không được bỏ ta ở lại một mình…”_ Nước mắt từ khóe mi Yoochun chảy ra, rớt xuống da mặt của JaeJoong.

“Vương phi, vương gia vì không chịu uống thuốc nên…”_ Jang thái y cảm nhận được thần khí JaeJoong có chút chuyển biến liền nói.

Yoochun gật gật đầu.

Y lấy ra ba lá thuốc trong người, cho vào miệng nhai nát, y còn cắn môi đến bật máu để máu của chính mình hòa tan vào lá thuốc, sau đó Yoochun cúi người, mặc kệ mọi người kinh ngạc nhìn mình, y lúc này chỉ một lòng một dạ cứu vi phu của y. Yoochun áp môi mình lên đôi môi khô ráp của JaeJoong, nhẹ nhàng dùng lưỡi tách môi hắn ra, kì lạ thay, JaeJoong lại cực kì nghe lời, hắn mở miệng chứ không nghiến chặt răng nữa để Yoochun mớm thuốc cho hắn. Cứ như vậy mà Yoochun mớm từng chút một và JaeJoong cũng từ từ nuốt xuống.

:

Ba ngày sau…

“TiểuPark đâu rồi?”

Tứ vương gia Kim JaeJoong giờ phút này đã hoàn toàn bình phục. Nhưng từ hôm qua đến hôm nay hắn lại không nhìn thấy người mà đã tận tình chăm sóc hắn đâu cả. Hắn lo lắng đến phải chạy đôn chạy đáo đi kiếm, lần này hắn nhất định phải đưa Yoochun về kinh thành, nhanh chóng thú y về để y không trốn nữa.

Dong Huc, Siwon và Tae Won ngồi chống cằm trong hoa viên tại Lạc Hoa cung, lắc lắc đầu.

“Vương phi kéo Lạc Hoa đi đâu đó, còn nói Siwon ngồi ở đây chờ”_ Tae Won ảo não nói_ “Ta muốn mau chóng trở về kinh thành…nơi này ta chán lắm rồi…”

“Lại Lạc Hoa…”_ Kim JaeJoong sắc mặt đen lại_ “Từ lúc nào hai người họ lại thân thiết như thế chứ…”

“Vương gia à, ngài lại ăn dấm chua cái gì ah? Yoochun lần trước có nói với ta là đang tìm cách giúp Lạc Hoa quên ngài, có lẽ là hôm nay ah…”_ Dong Huc buồn cười nhìn JaeJoong nói.

Vừa lúc đó Yoochun từ đằng xa hớt hải chạy tới, y túm lấy áo Siwon lôi đi.

“Tướng quân, người mau tới ah, người nếu muốn sống trọn kiếp với Lạc Hoa thì mau lên”

Siwon ngớ người, không hiểu gì nhưng bất giác cũng đi theo Yoochun.

JaeJoong, Dong Huc và Tae Won cũng đi theo ngay phía sau đó.

Yoochun dẫn bốn người họ đi vào một ngôi nhà tranh, vừa bước vào thì thấy Lạc Hoa ngã quỵ dưới sàn nhà.

Siwon sợ đến mức phóng ngay đến chỗ Lạc Hoa.

“Lạc hoa…Lạc Hoa…ngươi sao vậy?”

Từ phía sau, Yoochun ra hiệu cho ba người còn lại lặng lẽ rời khỏi để không gian riêng tư cho hai người kia.

Thì ra, số lá thuốc Yoochun đem về có một loại gọi là Lãng Tình. Loại thuốc này cũng giống như tên gọi của nó, nếu biết pha chế sẽ khiến một người đau khổ vì tình sẽ quên đi người khiến y đau khổ, đồng thời sẽ yêu ngay người mà y nhìn thấy đầu tiên sau khi bất tỉnh.

Vậy đó, chuyện sau này thì thật ấm êm hạnh phúc.

Sáu người bọn họ cùng nhau trở về kinh thành. Ba hôn lễ đồng thời được tổ chức thật long trọng.

Chuyện tình của JaeJoong và Yoochun được truyền miệng đi khắp nơi trên Kang Chu, Kim hoàng đế sau khi biết được những chuyện Yoochun đã làm thì phong y làm đệ nhất nam vương phi duy nhất của Kang Chu.

Còn Lạc Hoa, y theo Siwon về kinh thành cùng chung sống và trở thành người bạn thân thiết nhất của Yoochun.

Dong Huc và Tae Won cũng được phong những chức vụ cao trong triều và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

:

 Mười năm sau đó, vào một chiều thu…

Kim JaeJoong dắt tay Yoochun dạo bước trên đường phố sầm uất.

“Ngày trước thật may vì YooHwan để mất ngọc bội”_ JaeJoong hạnh phúc ôm lấy vai Yoochun kéo lại gần mình.

Yoochun ôn nhu ngẩng đầu lên nhìn JaeJoong.

“Ngươi thật là…sao cứ mãi nhắc đến chuyện đó, chúng ta phải mau mua kẹo hồ lô ah, tiểu Kim đang chờ ở nhà…”

JaeJoong mỉm cười.

“Hảo, hảo, con đang chờ, chúng ta nên đi nhanh ah”

Mười ngón tay đan xen lại với nhau, hạnh phúc thế này thế gian còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro