Đệ Nhất Vương Phi_Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3:

Sáng hôm sau. Trong buổi thượng triều, tứ vương gia Kim JaeJoong mang theo ngọc bội mà hắc y nhân đánh rơi giắt theo bên người.

Sau khi tất cả bá quan văn võ đã đông đủ. Kim đế từ trong nội điện mới bước ra.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” Tất cả các quan chắp chặt tay cúi đầu hô to.

“Các khanh gia hãy bình thân”

“Tạ ơn hoàng thượng”

Kim đế ngồi trên long sàng, sau một hồi lâu quan sát mới trịnh trọng lên tiếng.

“Kang Chu chúng ta quốc thái dân an trẫm đây lấy làm rất vui mừng, trẫm nay muốn công bố một chuyện quan trọng với các khanh”

Thái độ Kim đế hôm nay có chút kì lạ khiến các quan trong triều đều cảm thấy hoang mang, không lẽ biên cương đột nhiên xảy ra binh biến? Bọn họ sốt ruột không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám ồn ào đành yên lặng tiếp tục lắng nghe.

Kim JaeJoong cùng các vị vương gia khác dường như đã biết phụ vương bố cáo chuyện gì nên từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản, lâu lâu chỉ ngẫu nhiên nhìn nhau rồi cười một cái.

Tướng quân Park Shi Hoo đứng đầu quan võ cũng đứng yên bất động. Ngoài mặt tuy không biểu hiện gì nhưng không ai biết tâm của người đang rất dao động. Tướng quân hiện đang canh giữ biên cương chính là đệ tử ruột của người Choi Siwon. Nếu ở đó xảy ra chuyện đáng lý người phải biết đầu tiên, nhưng rõ ràng người không nhận được bất kì tin tức gì  từ Siwon.

Đang lo lắng, Park tướng quân đột nhiên hướng mắt nhìn về phía Kim JaeJoong. Đúng hơn là ngọc bội bên hông hắn hút ánh nhìn của người mới đúng.

Kia không phải là ngọc bội củaPark gia người hay sao? Còn nữa, cái đó là ngọc bội của Park nhi mà.

Park tướng quân cau chặt mày nhìn Kim JaeJoong. Người không biết Park nhi có giao tình với tứ vương gia cơ đấy. Nhưng dù thân thiết cỡ nào cũng không thể lấy vật gia truyền của tổ tông tặng cho người khác, dù đó có là vương gia của bổn triều.

Kim JaeJoong biết từ nãy đến giờPark tướng quân bên kia cứ nhìn mình. Nhưng hắn cũng không lấy làm lạ, khẽ nhìn xuống ngọc bội Park gia bên dưới, hắn nhếch miệng cười, hẳn nguyên nhân là vì cái này đi?

Tứ vương gia nhướng mắt phượng nhìnPark tướng quân. Park Shi Hoo đang còn nhìn hắn, không kịp dời tầm mắt liền thành hai người nhìn nhau. Park tướng quân có chút xấu hổ bởi vì chính mình nhìn thất thố vương gia trước liền cười gượng tạ lỗi. Kim JaeJoong nhỏ tuổi hơn Park Shi Hoo rất nhiều nhưng hắn là vương gia, khí thế lại bức người nênPark tướng quân tự nhận thấy không nên đắc tội với hắn.

Không ngờ Kim JaeJoong lại nhẹ nhàng cười rồi đối với người mà lắc đầu, ý nói không sao. Park tướng quân bị hắn dọa một phen, chẳng phải tứ vương gia xưa nay ít cười, lần này sao lại cười đầy dụng ý như vậy ah? Park tướng quân tự nhiên thấy toàn thân ớn lạnh, mỗi lần người như vậy là điềm báo xảy ra chuyện. Park tướng quân lo sợ nhìn thẳng lên chính điện không dám đối mặt với Kim JaeJoong nữa.

Ngược lại tứ vương gia lại cảm thấy thích thú vô cùng, ngay cả hắn cũng không biết tại sao. Hắn chỉ biết rằng việc hắn mang theo ngọc bội kia là rất đúng đắn. Qủa nhiên hắc y nhân kia là người củaPark gia.

Được, ta đã biết tung tích của ngươi để xem ngươi còn chạy đi đâu. Dám lẻn vào phủ, ta cứu ngươi còn bị ngươi cắn, đắc tội với bổn vương…. Ta cũng muốn xem ngươi là người như thế nào. Tứ vương gia Kim JaeJoong tà ác mà suy nghĩ.

Kim đế ở trên long sàng nhận thấy bên dưới tuy im lặng nhưng dường như mỗi người một tâm tư liền hắng giọng.

“Các khanh đừng lo, đất nước không có gì không ổn, trẫm dạo gần đây sức khỏe yếu dần, trầm muốn cùng hoàng hậu nghỉ ngơi một thời gian, ngai vàng trầm sẽ truyền cho thái tử Kim Heechul.Thái tử đã trưởng thành, việc triều chính cũng đã cùng trẫm phê duyệt từ lâu, nay trẫm quyết định nhường ngôi, các khanh gia nghĩ thế nào?”

“Ý hoàng thượng đã quyết chúng thần không dám nhiều lời, thái tử mưu trí hơn người, văn thông võ lược nhất định sẽ không phụ lòng hoàng thượng”_ Sung thượng thư bước ra tâu lên.

Sau đó tất cả các quan đều nhất tề đồng ý. Các vương gia lại càng không có ý kiến.

Một tuần sau đó, sau khi công bố thiên hạ việc truyền ngôi Kim đế nay thành thái thượng hoàng cùng hoàng hậu của mình ngao du sơn thủy. Thái tử Kim Heechul lên ngôi trị vì đất nước, và trong vòng ba năm nhân dân sẽ được miễn thuế má. Dân chúng Kang Chu vui mừng, đi suốt từ kinh thành đến những vùng cận thành đâu đâu cũng nghe tiếng pháo rình rang.  

Chuyện ngọc bội củaPark gia rơi vào tay Kim JaeJoong vương gia những tưởng bị lãng quên nhưng thật sự là không phải vậy.

Một tuần liền vì chung vui đồng thời phụ giúp vài công việc cho thái tử nên Kim JaeJoong không có thời gian nghĩ về việc truy bắt hắc y nhân nhưng nay mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa hắn cũng nên làm nốt việc này đi.

Còn Park gia thì sau khi thượng triều ngày hôm đó. Park tướng quân hùng hùng hổ hổ trở về liền lôi đầu hai tên nghịch tử ra xét hỏi.

Park Yoochun cùng Park YooHwan liều mạng chối đay đảy. ChỉkhiPark tướng quân đòi giao ngọc bội ra hai huynh đệ mới khóc lóc van xin tha thứ. Park Shi Hoo hận không thể một chưởng đánh chết hai thằng nghịch tử trước mặt, Park phu nhân bênh con, cũng khóc lóc năn nỉ đến không thể thảm hơn.

“Phu quân, mọi chuyện đã lỡ chàng đừng lại hại con cái ah, chuyện quan trọng trước mắt là làm sao ăn nói với tứ vương gia ah, đột nhập vương phủ không phải tội nhẹ, chúng ta chỉ có hai đứa con này thôi ô ô ô”

Park tướng quân ôm đầu ngồi phịch xuống ghế.

“Ngọc bội người ta giữ, vật chứng nhân chứng đều có….. hơn nữa, tội hành thích vương gia…. Tru di cửu tộc”

Park phu nhân nghe xong gần như muốn ngất đi mà té xuống. Hai hyunh đệ Park gia nhìn thấy, hoảng sợ vội đỡ mẹ dậy rồi ba mẹ con ôm nhau mà khóc.

Park tướng quân nhìn lên bàn thờ tổ tiên. Qùy xuống đấm ngực, con thật có lỗi với tổ tiên mà, Park gia đến đây là tuyệt hậu.

Trong một tuần đó, mọi người trong Park gia đều nơm nớp lo sợ. Chuyện lớn xảy ra tất cả gia nô trong phủ đều biết. Một vài nô bộc sợ liên lụy mà bỏ đi. Còn lại trong phủ đều là những người hầu trung thành cả.

Nhưng bảy ngày trôi qua mà tứ vương gia vẫn không có động tĩnh gì. Cả nhà Park gia càng cảm thấy bất an hơn. Người ta thường nói trước một trận bão to luôn là trời yên biển lặng mà.

Park Yoochun thân là trưởng tôn củaPark gia. Y không thể để cả dòng tộc chỉ vì mình mà chết thảm. Y thương phụ thân, thương phụ mẫu, thương đệ đệ, y càng không thể liên lụy họ ah.

Nghĩ thế, đang đêm, Park Yoochun để lại lá thư từ biệt. Một mình một lần nữa đi đến Tứ vương phủ.

Lần này không phải đột nhập mà y quang minh chính đại đi vào cửa chính. Tên gác cổng nhìn thấy Yoochun cứ lăm lăm tiến vào liền chặn y lại.

“Ngươi là ai?”

“Ta là Park Yoochun, con trai trưởng của Park Shi Hoo tướng quân, ngươi vào bẩm báo với tứ vương gia là ta muốn yết kiến”

Tên gác cổng nhìn hắn đánh giá, nhận thấy hắn cũng thuộc dạng công tử quyền quý liền đi vào bẩm báo.

.

.

“Park gia?”_ Kim JaeJoong đang ngồi trong thư phòng đọc binh thư. Thuộc hạ thông báo có người củaPark gia đến yết kiến làm hắn không khỏi phải ngạc nhiên.

“Hắn trông như thế nào?”_ Kim JaeJoong có chút tò mò.

Tên gác cổng thành thật thuật lại nhận xét của hắn.

“Bẩm, tướng tá cao ráo, khá anh tuấn, giọng nói dễ nghe….”_ Tên gác cổng gãi gãi đầu, hắn học ít nên không còn từ để miêu tả nữa.

Kim JaeJoong mỉm cười hài lòng, phất tay cho hắn đi ra. Tên này không biết có phải hắc y nhân kia không nhưng xem ra bộ dáng không tệ.

Hắn muốn đùa một chút.

“Người đâu, đuổi tên đó đi, nói bổn vương không muốn gặp”

.

.

Park Yoochun đứng hồi hộp chờ ở ngoài.

Y không biết vương gia có chịu gặp y hay không. Nhưng khả năng không gặp là rất lớn. Không được, y nhất định phải tìm cách gặp cho được vương gia. NếukhôngPark gia sẽ nguy mất.

Quả nhiên gác cổng đi ra báo lại là tứ vương gia không muốn gặp y.

Park Yoochun nào biết người ta có ý ghẹo mình. Y chỉ nghĩ vương gia chính là đang tức giận hắn đột nhập và cắn ngài nên cố gắng hạ mình.

“Gác cổng huynh, huynh làm ơn nói với vương gia giúp ta, ta thật sự có chuyện quan trọng muốn bẩm với vương gia….”_ Y làm ra vẻ tội nghiệp_ “Là liên quan đến mạng người đó ah…”

“Nhưng vương gia không muốn gặp ngươi, ngươi đừng làm khó ta”

“Gác cổng huynh….”

Tên gác cổng giả vờ mắt mù tai điếc. Chính hắn cũng không muốn gặp phiền phức ah.

Park Yoochun cắn cắn môi. Y nhất định không chịu thua.

Lập tức y quỳ xuống trước cổng vương phủ.

“Nếu tứ vương gia không chịu gặp mặt tại hạ nhất định không chịu đứng lên”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro