Đệ Nhất Vương Phi_ Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2:

Park gia, chính là Park phủ củaPark đại tướng quân Park Shi Hoo.

Park Shi Hoo chính là một đại trung thần, đã lập được rất nhiều công lao cho Kang Chu. Ngay cả Kim đế cũng phải nể mặtPark tướng quân một vài phần.

Kim JaeJoong cầm trên tay ngọc bội được điêu khắc tinh xảo ngồi xuống nghiền ngẫm. Hắc y nhân kia là người củaPark phủ. Nếu là nhân vật tầm thường chắc chắc không thể có được ngọc bội như thế này. Hắc y nhân kia cũng không phải hành thích hắn, ăn trộm cũng không phải…

Chợt hắn nhớ tới trong lúc hoảng hốt hắc y nhân kia nói là đến để tìm đồ đánh rơi.

Kim JaeJoong cau chặt mày phượng. Đánh rơi đồ ở đâu không đánh lại đánh rơi ngay trong phủ hắn? Thì cứ xem như hắc y nhân kia không nói dối, vậy tại sao y không quang minh chính đại mà vào tìm lại, nửa đêm nửa hôm lẻn vào phủ vương gia của hắn, may cho tên tiểu tử đó là hắn đột nhiên cảm thấy thú vị với y, chứ nếu không, hắn có lẽ đã một chưởng đánh chết tên hắc y nhân to gan đó rồi.

Chuyện xảy ra tối hôm nay Kim JaeJoong ra lệnh gia nô trong phủ không được hé răng ra ngoài. Nếu ai dám chống lệnh, giết chết không tha.

Còn về tên hắc y nhân kia sau khi thoát khỏi móng vuốt của tứ vương gia, y chạy trối chết về Park phủ. Tên canh cổng giống như quen biết y, vừa thấy y liền mở cửa cho vào. Hắc y nhân nhanh chân chạy ngay vào một căn phòng. Vừa vào liền khóa trái cửa lại. Y ôm ngực thở hồng hộc, chuyện khi nãy dọa y sợ muốn chết.

Còn chưa kịp định thần thì từ bên ngoài một nam nhân trẻ cũng hấp tấp gõ cửa phòng y.

“Đại ca, đại ca”

Hắc y nhân nhận ra giọng người nọ, vội vàng mở cửa phòng.

“Nhanh vào trong”

Nam nhân trẻ vừa mới tiến vào phòng liền nắm lấy tay y vội hỏi.

“Sao rồi? Huynh có tìm thấy không?”

Người hỏi chính là Park YooHwan, Park nhị công tử của Park Shi Hoo tướng quân.

Hắc y nhân lúc này mới lột bỏ khăn che mặt, hiện ra khuôn mặt anh tuấn. Thì ra y là con trai trưởng của Park gia, Park Yoochun.

“Ngươi còn hỏi, đại ca chỉ thiếu chút nữa là không trở về được nữa”

“Chuyện gì xảy ra ah? Không lẽ…. đại ca bị phát hiện ?”_ Park YooHwan làm ra vẻ mặt kinh hãi nhìn Yoochun.

Park Yoochun cốc vào đầu tiểu đệ một cái.

“Ngươi hỏi thừa, nếu không bị phát hiện ta còn sợ vậy ah? Không những vậy ta còn bị chính tứ vương gia bắt gặp nữa chứ….”

Park Yoochun nhăn mặt, tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nhìn YooHwan. Yoohwan nhìn sắc mặt đại ca hắn cũng đủ biết mọi chuyện đang theo chiều hướng rất xấu. Tất cả cũng tại hắn, chỉ vì một lúc ham chơi mà gây ra đại họa, giờ liên lụy cả đại ca hắn.

Chẳng là cách đây mấy hôm. Hắn vì sĩ diện mà làm một trận cá cược. Hắn phải lòng một hoa khôi ở Nhi Xuân viện,nhưng ả ta đem lòng mơ tưởng tứ vương gia đã lâu. Ả biết thân phận Park YooHwan không tầm thường liền lợi dụng hắn để có thể một lần gặp được tứ vương gia, chỉ một lần thôi ả có chết cũng mãn nguyện. Mặc dù ả là hoa khôi, trong kinh thành cũng có chút tiếng tăm, mặc dù vậy nhưng thân phận vẫn là kỹ nữ, tứ vương gia lại không bao giờ lui tới những nơi tạp nham thế này nên ả không còn cách nào khác đành phải làm liều.

Ả lợi dụng YooHwan đang say mê ả, ả liền có ý mời Park nhị công tử đêm hôm hôm đó cùng uống rượu ngắm trăng, thế nhưng nơi thưởng nguyệt của hai người không phải là Nhi Xuân Viện mà ả đòi đi ra ngoài, viện lý do muốn tìm cảm giác chân thực, thế là hai người dừng chân tại một ngôi đình nhỏ ngay gần tứ vương phủ. Uống được vài ly nhỏ, ả õng ẹo dựa vào người Park YooHwan liền nhìn thấy ngọc bội gia truyền của YooHwan mà hắn luôn đeo bên người. Ả với tay giật ra, hết lời khen ngợi ngọc quý. Ả vờ đứng lên, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc đến gần một bờ tường của vương phủ, ả liền vung tay lên khiến ngọc bội của YooHwan bay vào bên kia tường, chính là rớt vào vương phủ. Đúng ý ả, nhưng ả như vô tình mà hét toáng lên.

“Ah, Park nhị gia, Yoon Ah lỡ đánh rơi ngọc bội của ngài vào vương phủ rồi, làm sao đây, làm sao đây ?”

Park YooHwan đầu tiên là xanh mặt. Hắn vội vàng chạy lại xem, bờ tường cao như vậy hắn rõ ràng là không có khả năng trèo qua. Với lại nếu liều mà trèo tường vào, tội danh đột nhập vương phủ không phải tội nhẹ ah. Tứ vương gia nghe nói lãnh khốc vô tình, hẳn sẽ không tha cho hắn.

Nhưng ngọc bội không thể không lấy. Bọn nô bộc trong vương phủ mà lượm được thì sẽ nộp cho Kim JaeJoong, mà đã vào tay tứ vương gia chắc chắn không sớm thì muộn cũng truy ra Park phủ nhà hắn. Nếu như vậy hắn sẽ bị gia phụ đánh chết mất thôi. Ngọc bội cũng coi như là bùa may mắn mà cha hắn đã bắt đeo từ khi hắn và đại ca sinh ra. Nếu bị mất không biết hậu quả sẽ ra sao nữa.

Yoon Ah nhìn Park YooHwan đứng chết trân ở đó thì rất bực mình. Nhưng ả vẫn cố gắng nhu hòa.

“Là lỗi của thiếp, Park nhị gia để thiếp đi xin lại ngọc bội”

Vừa nói xong ả nhanh chân chạy đến gần một trong hai tên gác cổng.

“Đại nhân à, tiện nữ vô tình đánh rơi đồ qua bên kia tường của vương phủ, xin đại nhân cho tiện nữ gặp vương gia để tạ lỗi đồng thời thỉnh vương gia cho lấy lại đồ đánh rơi ạ”

Ả vừa nói, vừa cười duyên dáng, ánh mắt cũng không quên liếc qua liếc lại đưa tình. Nhưng tên gác cổng không hề mảy may chú ý.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai, vương gia là người ngươi muốn gặp là gặp sao. Đồ đánh rơi, hừ, coi như mất đi, hơn nữa vương gia đã xuất môn đi An Dong”

Yoon Ah trợn mắt lên nhìn. Gương mặt thanh tú xinh đẹp bỗng nhiên nhăn nhó đến khó coi.

“Ngươi nói gì? Vương gia đi vắng? Vậy sao không nói sớm một chút, hừ, làm ta tốn bao công sức, đúng là tức chết ta mà”

Tên canh cổng không ngờ cô ả lại lạc giọng nhanh như vậy, hắn cũng tức giận xua đuổi, không nề nương tay ả là nữ nhân.

“Mau cút, đừng cản trở bọn ta làm việc, mau đi đi”

Yoon Ah hằm hằm tức giận bỏ đi. Ả vừa đi vừa lẩm bẩm chửi bới. YooHwan đứng núp phía x axa, trông thấy ả liền vội chạy tới.

“Sao rồi, sao rồi, có lấy được không?”

Yoon Ah đang trong cơn tức giận, tất nhiên không còn giữ diện mạo xinh đẹp nết na, thay vào đó là vẻ đanh đá chua ngoa mà không ai dám tưởng tượng tới.

“Lấy? Lấy cái gì mà lấy, vương gia không có trong phủ, lấy cái gì”

“Chính là ngọc bội của ta ah…”

“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta”

“Nhưng…”

“Thật bực mình, đã nói ta không biết” Yoon Ah đẩy mạnh YooHwan ra, ả cau có bỏ đi, để lại YooHwan khóc không ra nước mắt đứng ở đó. Hắn hảo thảm ah, bị nữ nhân độc ác kia lừa không nói đi, giờ ngọc bội cũng không lấy về được ah.

Mọi chuyện là như vậy.

Sau khi hắn gây ra chuyện, người hắn nghĩ đến đầu tiên có thể giúp hắn chính là c aca của hắn, Park Yoochun. Nhưng sau khi nghe xong, Park Yoochun tức giận lao vào đánh hắn một trận, hắn khóc ròng vẫn năn nỉ  ca  ca giúp hắn nếu không hắn sẽ còn thảm hơn. Park Yoochun động lòng, thế là ba ngày sau đó, y chuẩn bị mọi dụng cụ đột nhập vương phủ, không ngờ ngày hôm đó Kim JaeJoong đã trở về phủ rồi.

Hai anh  em Park gia tuy là con trai của tướng quân nhưng hàng ngày chỉ lo ăn rồi ngủ nên chỉ nắm sơ sơ mấy môn võ quèn, nói thẳng ra hai anh em họ không khác mấy tên vô dụng là mấy.

Xui xẻo hơn, sau khi Park YooHwan đánh mất ngọc bội thì Park gia cũng sắp đến ngày cúng tổ tiên. Vào ngày này tất cả con cháu đều phải dâng lại ngọc bội vào đúng vị trí tên của mình trên bàn tổ để làm phép lại, tất nhiên những ai không có ngọc bội sẽ bị cả dòng tộc lôi lên hỏi tội ah.

“Giờ đệ phải làm sao đây?”_ YooHwan bất lực ôm đầu gục lên bàn.

Yoochun cắn răng suy nghĩ một lát, chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu y.

“Hay thế này, chúng ta ra tiệm Sung thúc ở đầu ngõ, đưa ngọc bội của ta cho thúc bảo thúc làm một cái y hệt, chỉ khắc tên của đệ vào thôi”

“Ừ nhỉ, đúng rồi, nhưng chất liệu ngọc bội không giống nhau”_ YooHwan vẫn rất lo lắng, lỡ như cha phát hiện sẽ là tội chồng thêm tội.

“Đừng lo, chỉ ứng phó vào ngày lễ tổ tiên thôi, mọi người không ai chú ý mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, sau này tìm cách tìm lại ngọc bội kia sau”

Yoochun cười cười tự tin. Y định lấy ngọc bội của mình đưa cho YooHwan nhưng sờ sờ vẫn không thấy đâu.

Y sờ soạng khắp người vẫn không tìm ra ngọc bội.

YooHwan nhíu nhíu mày chờ y. Yoochun gần như sắp khóc tới nơi.

“Thôi tiêu rồi, ta cũng đánh rơi mất ngọc bội rồi”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro