[Jaechun fic| DBSK fanfic cổ trang| NC17] Đệ Nhất Vương Phi _ Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỆ NHẤT VƯƠNG PHI

Author: Chauuke

Pairing: Jaechun

Lengh: Long fic

Status: On going

Rating: NC 17

Genre: Humor, cổ trang, HE

Disclaimer: Nhân vật không thuộc về Au và viết phi lợi nhuận.

Chap 1:

Kang Chu hoàng triều lúc bấy giờ có 8 vị công chúa xinh đẹp như hoa cùng với 7 vị hoàng tử anh dũng hơn người. Nối tiếng nhất trong các vị hoàng tử chính là Kim JaeJoong, tứ vương gia của hoàng triều và nữ nhân tài mạo vẹn toàn nhất trong các công chúa chính là Kim Tae Hee, đại công chúa của Kang Chu.

Kim JaeJoong anh minh thần võ, làu thông kinh sử, hơn nữa diện mạo của hắn xuất chúng hơn người khiến cho không ít nữ nhân phải thẹn thùng khi đứng trước hắn. Thế nhưng hắn xưa nay luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, khí thế bất phàm khiến cho người khác không ai dám đến gần. Tuy nhiên, với tài năng xuất chúng và diện mạo hơn người của mình khiến hắn trở thành hoảng tử nổi bật nhất trong số những người con của Kim Gang Soo, vị vua anh minh dưới thời Kang Chu hoàng triều.

Thời kì Kang Chu có thể nói là thời kì cực thịnh trong các triều đại ở Hàn Quốc.

Quốc thái dân an. Người người no ấm, đến mức ban đêm đi ngủ không cần cửa khóa then cài. Quan lại không hẳn ai ai cũng đều liêm khiết nhưng cũng không đến mức nhiễu nhương triều chính. Nhờ sự cai trị tài tình của Kim Kang Soo và sự tận sức của các vương gia nên đâu đâu cũng thấy dân chúng hết lời khen ngợi triều đình.

Đất nước có thể thái bình được như vậy chính vì không có chuyện tranh giành quyền lực. Các vương gia ai nấy đều tài năng, lại thêm mỗi người đều cai quản một vùng nên không ai tị hiềm ai  , thậm chí các vương gia dưới thời Kang Chu nổi tiếng yêu thương và đoàn kết lẫn nhau , nên có thể nói không hề có bóng dáng thù trong giặc ngoài.

Kim JaeJoong không thích chốn phồn hoa náo nhiệt nên thỉnh cầu Kim đế cai quản vùng đất giáp biên cương. Được vậy, phụ vương hắn có thể bớt đi gánh lo ngoại xâm, hắn cũng được hưởng cuộc sống yên tĩnh tự tại như sở nguyện.

Kim đế ban đầu cũng không đồng tình vì ngài cảm thấy Jaejoong xứng đáng được hưởng một cuộc sống sung sướng hơn. Nhưng cũng vì hiểu rõ bản tính của hắn, hễ đã nói là làm tuyệt không thay đổi, ngài đành phải chấp thuận.

Hiểu rõ tấm lòng trung hiếu của tứ vương gia nên Kim đế càng thêm yêu thương đứa con này.

Để tiễn hắn, Kim hoàng đế đã mở một yến tiệc long trọng và cho Kim JaeJoong chủ trì. Kim JaeJoong không thích những nơi quá ồn ào, nhưng nể mặt phụ vương hắn không thể không tiếp đãi,hơn nữa khách đều là anh em và những tướng sĩ trung thành dưới trướng.

Yến tiệc vui vẻ, rộn ràng. Mọi người thay phiên nhau mời rượu Kim JaeJoong. Hắn mặt lạnh uống hết tất cả lượt rượu mọi người mời, mặt không biến sắc, nên không ai biết hắn rốt cuộc có say hay không. Ai nấy nhiệt tình thưởng thức rượu ngon, ăn uống cùng nhảy múa.

Tiệc tàn.

Khách khứa về hết. Gia nô trong phủ tứ vương gia tất bật dọn dẹp.

Kim JaeJoong âm trầm đi ra sau nội phủ, hắn đi đến Uyên Ương đình, nơi mà mẹ hắn, Hương phi của Kim Gang Soo đã từng rất yêu thích. Hương phi nhũ danh là Lee Ih Ah, bẩm sinh trên người mang một hương thơm diệu kì nên được phong Hương phi sau khi nhập cung. Hương phi vì sinh khó nên mất ngay sau khi Kim JaeJoong chào đời. Hắn biết mẹ hắn yêu thích nơi này cũng là qua vua cha nói lại.

Kim JaeJoong luôn cảm thấy nhàm chán. Cuộc sống xung quanh hắn không có điều gì khiến hắn cảm thấy hứng thú. Hắn xin ra biên cương bởi vì hắn nghĩ rằng, biên cương là nơi giao thoa với các nước, nhân tiện hắn có thể giao lưu văn hóa với các nước bạn, thêm bạn bớt thù sẽ tốt hơn đất nước.

Hắn đang miên man suy nghĩ, chợt nhận ra có một bóng đen đang thấp thoáng trên mái nhà. Hắn nhếch miệng cười. Tiểu tử to gan, phủ tứ vương gia mà cũng dám làm càn.

Kim JaeJoong vờ như không thấy. Hắn muốn xem tên thích khách ban đêm lẻn vào phủ hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Thân thủ nhanh nhẹn hắn nép mình vào một bên cột. Chờ đợi.

Bóng đen dáo dác quan sát xung quanh liền di chuyển lên phía trước một chút, không may chân y giẫm phải mấy vụn ngói bể gây ra tiếng động. Hắc y nhân có vẻ giật mình hoảng hốt vội nằm vật xuống.

Tất cả hành động của y đều thu vào tầm mắt tứ vương gia. Kim JaeJoong nhíu nhíu mày. Tên thích khách này là dân nghiệp dư sao? Thân thủ kém cỏi như vậy cũng đòi làm thích khách? Hắn chưa vội manh động, vẫn là kiên nhẫn quan sát.

Thế nhưng thủ hạ của Kim JaeJoong không phải hạng xoàng. Bọn họ đã sớm phát giác sự tồn tại của tên hắc y nhân kia từ lâu nhưng thấy vương gia đang lẳng lặng quan sát nên chưa dám ra  tay.

“Vương gia… tên hắc y nhân kia….”

Dong Huc, cận vệ của Kim JaeJoong khẽ đi đến bên cạnh hắn.

“Không cần, tên đó để bổn vương lo liệu”

 Kim JaeJoong nhếch môi cười, hàn khí bức người tỏa ra xung quanh. Dong Huc khẽ rùng mình. Hắn biết vương gia đang rất có hứng chơi trò méo vờn chuột với tên thích khách xấu số kia. Dong huc khẽ nhích người rồi biến mất trong khoảng không.

Hắc y nhân nhận thấy tiếng động vừa rồi hình như không ảnh hưởng lớn. Y vội vàng kéo cái bao tải đen trên lưng xuống, lấy một cái móc sắt ra. Y đứng tư thế hiên ngang, quay quay cái móc sắt khá thuần thục, nhưng khi hắn ném móc sắt về phía gian nhà bên kia thì móc sắt rất không đúng lúc bung ra, rớt xuống nền gạch phát ra thanh âm kim loại.

Tên hắc y nhân này làm như đang muốn chọc cười tứ vương gia cao cao tại thượng. Kim JaeJoong núp phía sau đình nhìn thấy hành động của y cảm thấy rất buồn cười. Con người kia ngốc như vậy chắc chắn không phải dạng hay đi ăn trộm đi.

Dong Huc nhận được chủ ý, ra lệnh toàn bộ gia nô trong phủ vương gia nếu có nghe tiếng động lạ cũng không cần ra xem. Hắc y nhân tự cảm thấy rất kì lạ. Phủ tứ vương gia canh phòng lỏng léo không nói đi, nhưng không lẽ phủ này nuôi toàn bọn ăn hại, y nhộn nhạo nãy giờ vậy mà vẫn không bị phát hiện. Thật quá kì lạ đi.

Hắc y nhân nghĩ nghĩ điều gì đó. Y dùng khinh công kém cỏi của mình nhảy từ trên mái nhà xuống, rất không may cho y, chỉ vì giữ thăng bằng không được tốt, y thay vì nhảy xuống lại ngã lăn trên mái nhà rồi ngã xuống dưới.

Nhất thời hoảng hốt hắc y nhân hét thất thanh. Gia nô trong phủ nghe tiếng hét lạ, rất muốn chạy ra xem nhưng đã được lệnh liền nhắm mắt nhắm mũi bịt tai lại, xem như không biết gì hết. Bọn họ không có gan dám trái lệnh của tứ vương gia ah.

Nhanh như cắt thân ảnh Kim JaeJoong vụt tới, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy hắc y nhân bị ngã xuống kia.

Hắc y nhân sợ hãi nhắm chặt mắt. Thắc mắc tại sao mình té lại không thấy đau. He hé mắt nhìn liền thấy một nam nhân cao lớn đang cúi xuống nhìn mình, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào y.

“Ngươi vừa nhát gan, vừa vô dụng vậy cũng học đòi người ta đi ăn trộm?”_ Thanh âm lạnh như băng mang theo hàm ý mỉa mai khiến hắc y nhân cảm thấy lạnh run.

“Ta….ta không phải đi ăn trộm…”_ Đúng vậy, y chỉ muốn tìm lại đồ đánh rơi, không hề có ý đồ ăn trộm nga.

“Ban đêm ngươi mặc đồ đen lẻn vào vương phủ không phải ăn trộm thì cũng là thích khách, người muốn hành thích bổn vương?”

Bổn vương ? Hắc y nhân trợn mắt lên nhìn Kim JaeJoong.

Người này chính là tứ vương gia ?

Nghe đến dọa người, nam nhân đỡ y ngang nhiên là tứ vương gia người người sùng kính. Hắc y nhân quá đỗi sợ hãi, y nhắm ngay vai Kim JaeJoong dùng hết sức cắn một ngụm. Kim JaeJoong bị đau bất ngờ liền buông y ra. Y nhân cơ hội bỏ chạy, có lẽ do quá sợ hãi mà khinh công đột nhiên phát huy tác dụng, y phi người qua bức tường cao rồi cắm đầu bỏ chạy.

Cận vệ có ý định đuổi theo nhưng Kim JaeJoong chặn lại.

“Để hắn đi, hắn thoát được một lần nhưng sẽ không thoát được lần thứ hai”

Kim JaeJoong một tay ôm lấy bên vai bị cắn đến chảy máu, tay còn lại siết chặt ngọc bội mà hắc y nhân đánh rơi lại. Trên ngọc bội khắc hai chữ ‘Park gia’.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro