Đệ Nhất Vương Phi_ Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5:

Khoảng giữa trưa ngày thứ tư thì Yoochun tỉnh. Lúc đó bên cạnh y chỉ có nha hoàn Solbi túc trực, vừa thấy y tỉnh lại, Solbi vội vàng chạy đi báo cho vương gia biết.

Vừa qua cơn bạo bệnh, Yoochun mệt mỏi gượng ngồi dậy, nhìn dáo dác xung quanh mới nhận ra đây không phải phòng của mình. Nhất thời hoảng hốt, y ngồi lại ráng bình tâm sắp xếp lại chuyện đã xảy ra. Phải rồi, tối hôm đó y tìm đến phủ vương gia xin được gặp nhưng không được, sau đó y quỳ gối, rồi sau đó nữa hình như mưa rất to, rồi…. rồi sao nữa nhỉ…. Hình như chính mình bị ngất đi. Sau đó dường như được ai đó bế lên, còn chuyện sau nữa hoàn toàn không nhớ gì hết.

Yoochun ngồi hoang mang tựa người vào đầu giường.

Đột nhiên một nam nhân đi xộc vào, phía sau còn có rất nhiều nô bộc đi phía sau. Yoochun còn chưa kịp nhìn ra là ai thì hắn đã ngồi lên mép giường. Tay nắm chặt lấy tay Yoochun.

“Ngươi tỉnh?” Nam nhân không giấu nổi vui mừng. Vội vã hỏi người còn đang ngơ ngác kia.

Người này là….

“Vương gia?” Yoochun trợn mắt thật to nhìn nam nhân trước mặt. Đúng rồi, tối hôm đó đã gặp, chẳng qua nay nhìn gần cảm thấy ôn hòa hơn rất nhiều, xém tí nữa y nhận không ra.

Kim JaeJoong mặt đang cười bỗng trở nên lạnh lẽo. Y nhận ra hắn, vậy đích xác người này chính là hắc y nhân. Nếu đã vậy hắn mà quá dề dàng tha thứ thì quá lời cho tên không sợ chết này rồi, chi bằng nhân dịp này dạy dỗ y một chút.

Park đại công tử nhìn sắc mặt hắn thay đổi nhanh đến chóng mặt cũng không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng y cũng không rảnh nghĩ nhiều như vậy, đây là cơ hội tốt để giãi bày oan khuất ah, vương gia đã cứu y một mạng ắt hẳn cũng không tà ác phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội.

Yoochun nghĩ vậy liền vội chụp lấy tay vương gia vừa mới rút về, mắt rưng rưng.

“Vương gia…. Chuyện tối hôm đó… tôi thừa nhận là tôi sai nhưng tôi nói là sự thật, tôi không hề có ý định hành thích vương gia ah, Park Yoochun tôi lá gan không lớn vậy…xin người….tha choPark gia chúng tôi…”

Kim JaeJoong nhếch môi. Hắn mạnh mẽ hất tay Yoochun ra khiến y loạng choạng suýt chút nữa là lăn xuống giường. Hắn đứng dậy, dắt hai tay ra phía sau lưng lạnh lùng nhìn y.

“Đột nhập vương phủ mà không có ý định hành thích bổn vương vậy ngươi có mục đích gì? Ăn trộm?”

“Không có, tuyệt đối không có ah, ta đây đường đường là Park đại công tử của tướng quân phủ, không lý nào thiếu thốn đến mức phải đi ăn trộm”

Lần này đúng là nhịn không được. Y dù sao cũng là danh môn thế gia, bị đổ tội ăn trộm không những mất danh dự của bản thân mà còn mất mặt liệt tổ liệt tôngPark gia. Park Yoochun chính vì bị sỉ nhục mà ánh mắt lợi hại hơn rất nhiều.

Kim JaeJoong thu hết những biểu hiện của Yoochun. Hảo thú vị nga. Tên tiểu tử này quả nhiên rất dễ bị khích bác. Hơn nữa càng khiến bổn vương đây thích thú chính là khi y tức giận ánh mắt căm tức không nói đi mà hai hàng lông mi vừa cong vừa dài kia lại lay động mềm mại. Y rõ ràng là một đại nam nhân không ngờ cũng có mỹ sắc như thế. Cảm thấy chính mình không ngờ tư tưởng cũng biến thái đến mức này, Kim JaeJoong không khỏi chột dạ. Hắn bề ngoài lạnh lùng với mọi thứ bởi vì không có thứ gì đáng để hắn lưu tâm nhưng một khi đã gặp đúng thứ yêu thích, chính hắn cũng sẽ không kiềm chế được hành vi và suy nghĩ của mình. Bí mật này chỉ có vú nương nuôi hắn từ nhỏ mới biết, ngay cả phụ hoàng cũng không hoàn toàn hiểu được con người của hắn. Mà bí mật này JaeJoong hiển nhiên sẽ cất giấu không cho ai biết.

“Vậy ngươi còn không mau khai ra, ngươi đột nhập vương phủ có mục đích gì?” Kim JaeJoong khụ khụ mấy tiếng rồi tiếp tục nheo mắt truy hỏi. Hắn cố tình làm ra vẻ nghiêm trọng vấn đề để hù dọa Yoochun nhưng Yoochun làm sao hiểu được dã tâm của hắn. Y chỉ nghĩ đến tương lai củaPark gia liền không hề có chút phòng bị mà mắc bẫy hắn.

“Ta….ta….ta đi tìm đồ….” Yoochun nhăn mặt cau mày, nghĩ cả nửa ngày cũng phải nói thật nhưng việc này liên quan đến YooHwan đệ không biết có thêm tai họa gì không.

“Đồ?” Tứ vương gia ngạc nhiên.

“Thật ra…. Tối hôm đó ta vì đệ đệ nên mới đột nhập vương phủ, tiểu đệ của ta lỡ tay làm rơi ngọc bội Park gia ở trong nội viện của ngài…. Cho nên…”

“Đệ đệ ngươi đánh rơi lúc nào? Mà khi nào thì hắn đến vương phủ của ta?”

Vương phủ của hắn không phải là nơi muốn ra thì ra, muốn vào thì vào.

Cuối cùng Yoochun ngồi trên giường kể tường tận sự tình cho tứ vương gia nghe. Kể thành thật không bỏ sót chi tiết nào.

Sau khi nghe xong, Kim JaeJoong tứ đại vương gia của Kang Chu triều không khỏi cảm thấy chua sót choPark gia. Hắn không ngờ Park Shi Hoo tướng quân anh minh một đời lại sinh ra hai tên …. Không ra gì như thế này.

Đã khai hết mọi tội trạng vẫn thấy Kim JaeJoong đứng im không nói lời nào càng khiến y lo lắng. Park Yoochun chống đỡ thân mình lết xuống giường. A hoàn Solbi chạy lại đỡ y cũng bị y đẩy ra, Yoochun thân thể còn bệnh, đứng liền không vững nếu không nhờ Kim JaeJoong nhanh tay đỡ lấy có lẽ y lại ngã xuống sàn nhà.

“Ngươi có thể hay không ngồi im dùm ta” Kim JaeJoong chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại bất lực như thế này.

“Xin vương gia tha tội…. nếu ngài có trách tội thì phạt một mình ta thôi…đừng liên lụyPark gia… xin ngài…” Park Yoochun khóc cũng khóc ra rồi. Y đã làm đáng thương đến mức này nếu hắn còn không động lòng thì tên tứ vương gia này đúng là quỷ máu lạnh. Y ngoài mặt thỉ khóc nhưng trong lòng thì âm thẩm rủa.

 Kim JaeJoong không trả lời. Hắn đỡ Yoochun ngồi lại trên giường sau đó phân phó gia nô săn sóc cho y. Về phần Yoochun, Kim JaeJoong chỉ nói, chuyện đó tính sau nhưng bổn vương nhất định sẽ cho điều tra, ngươi mà có nửa lời giả dối thì lo cái đầu của ngươi đi.

Hôm sau, Kim JaeJoong hạ lệnh tìm kiếm khắp nội viện, cuối cùng cũng tìm ra ngọc bội của Park YooHwan.

Kim JaeJoong ngồi trong thư phòng, nhìn hai ngọc bội y chang nhau đặt song song trên bàn. Trong lòng âm thầm suy tính.

Thật ra chuyện này không có gì là to lớn nhưng theo lời kể của Park Yoochun có lẽ Park gia cũng rất lo lắng về chuyện này. Nếu như hắn trả lại ngọc bội rồi thả Park Yoochun về thì có thể từ nay giữa hắn và Park Yoochun sẽ không còn lý do gì để gặp mặt. Ngọc bội này chính là sợi dây liên kết để hắn và Park Yoochun gặp mặt. Nếu hắn đã không thể đường đường chính chính giữ chặt tên tiểu tử bên người chi bằng dùng biện pháp mất nhân tính một chút. Hắn dù sao cũng không phải quân tử đại lượng gì. Hiếm khi gặp được người tao cho hắn sự hứng thú cũng rất nên bỏ chút công sức.

Kim JaeJoong suy đi tính lại cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Người đâu, gọi Joong Ki đến đây cho ta”

Sáng hôm sau, cả nhàPark gia một phen giật mình bởi vì nghe tin có người của tứ vương gia phái tới.

Lee Joong Ki có thể được xem như gia sư thân tín của Kim JaeJoong. Hắn thông minh, mưu mẹo và giỏi ăn nói nên cũng rất được triều đình trọng dụng tuy nhiên hắn chỉ một lòng phụng sự cho tứ vương gia.

Lee Joong Ki ngồi nhàn nhã uống trà trong đại sảnhPark gia, tự nhiên như nhà của mình. Park phu nhân tỏ vẻ không ưa hắn nhưng cũng không dám nói gì vì hắn dù sao cũng là người của tứ vương gia. Park tướng quân hiểu rõ sự tình, biết hắn đến đây chắc chắn có việc, liền chờ hắn uống xong tách trà mới mở lời.

“Xin hỏi Lee công tử đến là có chuyện gì?”

Lee Joong Ki cười mà như không cười. Hắn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.

“Không hổ danh là Park đại tướng quân, ngài quả nhiên rất bình tĩnh” Nói xong, hắn móc trong ngực ra một bức thư “Park đại tướng quân đọc cái này là hiểu ngay thôi”

Park Shi Hoo nhận lấy thư, liền mở ra đọc. Qủa nhiên là bút tích của vương gia. Nội dung thư vô cùng ngắn gọn nhưng cũng đủ biểu đạt rõ ràng ý muốn của người viết.

Nhưng sau khi vừa đọc xong bức thưPark Shi Hoo đùng đùng nổi giận. Người vo nát bức thư ném xuống sàn. Không những thế còn dùng nội công đập nát luôn cái bàn bên cạnh. Park phu nhân cũng giật hết cả mình, vội vàng đứng lên.

“Park gia đắc tội vương gia, vương gia có thể ngũ mã phanh thay mạt tướng nhưng tứ vương gia không thể hạ nhục mạt tướng” Park Shi Hoo gầm lên, uy thế dũng mãnh.

Lee Joong Ki nhìn chằm chằm vào Park Sho Hoo, sau đó khẽ nở nụ cười.

“Ngài sao có thể nói thế, vương gia là chiếu cố công tử chứ không hề có ý hạ nhục tướng quân. Tướng quân không nên bóp méo ý tốt của vương gia.Tại hạ khuyên Park tướng quân nên suy nghĩ lại, tứ vương gia là người thế nào ngài ắt hẳn hiểu rõ, thứ vương gia đã muốn thì không ai có thể ngăn cản, hơn nữa cái này là vương gia muốn ‘trừng phạt’, chỉ cần Park gia đồng ý, thì chuyện đắc tội vương gia sẽ thành chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”

Park Shi Hoo tức giận vô cùng. Ý tứ của vương gia người không thể hiểu nổi. Há có loại trừng phạt này hay sao. Người chỉ có hai thằng con trai, vương gia muốn người gả con, người làm gì có nhi nữ mà gả, hơn nữa tứ vương gia lại chỉ đích xác là trưởng tôn Park Yoochun. Chuyện này làm sao có thể xảy ra. Park Yoochun là nam nhân, vương gia cũng là nam nhân sao có thể. Người không chấp nhận, vương gia sẽ trách tội cũng không trả lại ngọc bội, như vậy có khác gì uy hiếp.

“Mạt tướng muốn yết kiến tứ vương gia, mạt tướng không tin tứ vương gia lại làm khó Park gia như vậy cũng không tin tứ vương gia lại là người…”

“Chuyện này tại hạ không thể quyết định, tại hạ chỉ có nhiệm vụ thỉnh giáo ý kiến của Park đại tướng quân, nhưng vương gia có nói, nếu Park tướng quân có ý kiến xin mời gặp trực tiếp đương kim thánh thượng bởi vì trong vòng ba ngày tới có thể hoàng thượng sẽ ban hôn tới”

Lee Joong Ki nhìn sắc mặc hết trắng rồi xanh củaPark tướng quân cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của ngài nhưng thân là quân thần, chỉ nên nghe lệnh chứ không nên kháng lệnh. Hắn đã xong việc liền xin phép cáo lui. Cuối cùng lắc lắc đầu đi khỏiPark phủ.

Park Shi Hoo ngồi phịch xuống ghế, một lúc lâu cũng không mở miệng nói chuyện được.

Park phu nhân cùng Park YooHwan đứng bên nhưng chưa hiểu ất giáp chuyện gì, chỉ nghe phong phanh cái gì hôn ước. LạithấyPark tướng quân đau khổ suy nghĩ. Park phu nhân đứng bên cạnh phu quân.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông phải nói thì cả nhà mới cùng nhau giải quyết được chứ”

Park tướng quân khóc không ra nước mắt. Chuyện trái thiên nghịch địa thế này tại sao lại xảy ra ở Park gia cơ chứ.

“Tứ vương gia muốn lập phi, nhưng vương phi lại là Park nhi nhà mình, trời ơi”

“Cái gì?” Park phu nhân cùngPark YooHwan không thể tin mà trợn mắt lên nhìn “Ý ông là Yoochun?”

“Tứ vương gia muốn chúng ta đổi Yoochun để lấy lại hai ngọc bội tổ tông cũng như tính mạng của toàn gia tộcPark gia” Park Shi Hoo ôm trán, ông thật không biết làm thế nào nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro