Đệ Nhất Vương Phi_Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6:

Kim hoàng Kim Heechul vừa phê duyệt tấu chương vừa đau đầu suy nghĩ.

Đêm hôm qua Kim JaeJoong diện kiến nói có chuyện quan trong muốn gặp. Nghe ra mới biết tứ hoàng đệ muốn lập phi. Kim Heechul vui mừng còn không kịp. Trong bảy huynh đệ chỉ có mỗi JaeJoong là chưa lập gia thất. Kim JaeJoong chăm lo việc nước, luôn lãnh đạm với chuyện tình cảm nên phụ hoàng ngày xưa cũng đã luôn thúc giục, nay hoàng đệ mở lời ban hôn ngài không lý nào không chấp nhận. Thế nhưng sau khi Kim JaeJoong nói về thân phận người kia ngài nhất thời chết đứng cả người. Lý nào lại là con trai củaPark tướng quân cơ chứ.

Trên đời mỹ nữ nhiều vô số tại sao tứ hoàng đệ không chọn được ai mà lại chọn ngay một tên nam nhân. Kang Chu chấp nhận việc nam sủng nhưng JaeJoong đường đường là một vương gia, chuyện lập phi không phải chuyện nhỏ. Thế nhưng JaeJoong lại nói không phảiPark đại công tử nhàPark gia thì không được. Kim JaeJoong chưa từng cầu xin ngài chuyện gì, đây là lần đầu tiên lại là đại sự, ngài làm vua một nước mà lời thỉnh cầu của hoàng đệ cũng không thực hiện được hay sao.

Nhưng Park tướng quân làm sao chấp nhận được chuyện này.

Hoàng thượng nhu nhu hai bên thái dương, cuối cùng cho gọi hết các vương gia vào bàn bạc.

Không phải nói các vương gia kinh ngạc như thế nào. Một số thì cảm thấy rất thú vị, số còn lại cảm thấy lo sợ mất mặt hoàng thất. Nhưng Kim hoàng chỉ nói.

“Chuyện lập nam nhân làm phi tuy có chút hoang đường nhưng không phải là không thể, Kim JaeJoong đã mở miệng ta không thể từ chối, điều ta lo ngại chính là phản ứng củaPark gia”

“Hoàng huynh, huynh đã mở miệng rồng Park Shi Hoo dám từ chối sao, tứ hoàng đệ anh minh thần võ, con trai ông ta được JaeJoong để ý tới phải lấy làm vinh hạnh chứ” Kim Hyun Joong- Nhị vương gia lên tiếng.

“Phải đó, đệ nghe nói JaeJoong ca và người kia thật lòng yêu thương nhau mà, người kia còn quỳ trước vương phủ huynh ấy nữa hắc hắc” Kim Junsu- Ngũ vương gia thích thú nói lại một phần chuyện tình đã nghe được từ dân chúng.

Các vương gia bắt đầu lao xao bàn bạc. Kim Hoàng cuối cùng cũng thông suốt. Ngay cả dân chúng còn cảm động trước tình cảm của tứ hoàng đệ như vậy thì ngài không có tư cách gì ngăn cản cả. Vì vậy thánh chỉ đã được ban ra.

 Về phần Park tướng quân. Sau cái ngày đọc được bức thư Lee Joong Ki đưa, người cùng phu nhân lâm trọng bệnh. Park gia gương mặt người nào cũng ảm đạm, chỉ trừ gia nô trong nhà. Park YooHwan thiết nghĩ phải báo cho huynh trưởng biết nhưng lần nào đến vương phủ cũng bị từ chối cho gặp mặt.

Hiện tại YooHwan đang chăm cho cha uống thuốc nhưng thuốc mới uống được phân nửa thì thánh chỉ đến.

Park Shi Hoo nghe thánh chỉ đến thì ngã từ trên giường xuống. Làm lão phu nhân, Park phu nhân mới đỡ bệnh, YooHwan cùng họ hàngPark gia một phen hoảng sợ.

Không phải đến nhanh vậy chứ, mới hai ngày thôi, ban hôn mà cũng gấp như thế sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưngPark tướng quân là một trung thần liền mau chóng chỉnh chang y phục tiếp chỉ, nhưng người cũng cần YooHwan đỡ một bên mới có thể đứng vững.

“Park gia tiếp chỉ” Jang công công mang theo chỉ thị của hoàng thượng.

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Park tướng quân trung thành với nước, tận tụy với dân, nay để ban thưởng trẫm ban hôn cho Park đại công tử cùng với hoàng đệ yêu quý nhất của trẫm tứ vương gia Kim JaeJoong. Mùng 7 tuần sau là ngày lành, trẫm sẽ cử hành đại lễ, khâm thử”

Trời. Park Shi Hoo nhẩm nhẩm tính, mùng 7 tuần sau…. Vậy là chỉ còn lại  5 ngày. Park tướng quân cùng mọi người trongPark gia vẫn còn quỳ rạp trên đất, không ai còn có khí lực tiếp chỉ.

Jang công công cúi người đỡ Park Shi Hoo dậy.

“Tướng quân, ngài phải vui lên mới đúng, đây là ân đức của hoàng thượng. Vậy là Park gia ngài sắp thành thông gia với hoàng tộc rồi đấy”

Park Shi Hoo không biết nên khóc hay nên cười. Sợ có tội với hoàng thượng cũng đành nhỏ giọng tiếp chỉ.

Còn Park phu nhân, một lần nữa lại ngất xỉu. Bà dù đã được nói trước để chuẩn bị tinh thần nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, khi đối diện với nó bà vẫn không thể nào chấp nhận được. Người ta xưa nay gả con gái lấy chồng, còn bà, phải gả con trai, hỏi trên đời còn thiên lý hay không a.

:

Hôm nay Yoochun cảm thấy rất kì lạ. Chỉ một lát nữa y sẽ được về nhà nhưng y cảm nhận được có gì đó rất khác thường.

Chẳng hạn như nô bộc trong phủ vương gia. Bọn họ tôn trọng y là chuyện đương nhiên bởi vì y dù gì cũng là đại công tử của phủ tướng quân nhưng ánh mắt họ nhìn y cũng như cách họ đối đãi với y mới ngày qua có gì đó không ổn nhưng không ổn ở chỗ nào thì y không biết.

Y bị bệnh, Solbi mấy ngày nay đã vất vả rất nhiều, nên trước khi đi y có chào tạm biệt cô ấy và tặng cho Solbi một cây châm cài tóc mà hắn đã dặn người mua trước đó. Mới đầu Solbi không dám nhận nhưng sau khi nghe hắn nói năng nhảm nhí một hồi thì Solbi cũng nhận, nhưng câu cuối cô ấy lại nói “Yoochun công tử, chúng ta sẽ sớm gặp lại ah, Solbi sẽ là a hoàn của người, Solbi sẽ chăm sóc công tử thật tốt bởi vì công tử cũng đối xử với Solbi thật tốt”

Kì thật, Solbi là người của vương phủ, y ở tướng quân phủ nếu gặp lại cũng hảo khó khăn nga. Solbi nói vậy là có ý gì?

Còn nữa, vương gia chỉ đến thăm y có một lần, sau đó không có thấy nữa. Thật ra y cảm thấy rất hụt hẫng, nhưng y cũng tự hiểu vương gia là trụ cột quốc gia, hẳn có rất nhiều việc phải làm đi.

ở trong vương phủ cũng không khác ở nhà là mấy, tứ vương gia không quản y, y muốn thăm quan ở đâu thì đi chỉ là không được ra khỏi vương phủ thôi. Yoochun vô tình đi ngang qua đại sảnh, chủ ý của y là tìm Kim JaeJoong, hôm nay là ngày cuối y ở đây, y cũng muốn nói lời cảm ơn Kim JaeJoong lần đó đã cứu mạng y nhưng khi đi ngang qua nơi này Yoochun không thể không dừng chân lại xem một chút.

Cả đại sảnh trang hoàng đỏ rực, nô tài trong phủ chạy tới chạy lui dán những tờ giấy đỏ, treo lồng đen, sắp xếp đồ đạc rất tất bật. Có một tên đang bưng hoa quả chạy ngang qua liền bị y nắm lấy cổ áo kéo lại.

“Tứ vương gia có hỉ sự sao?” Nhìn cách trang trí chính là như vậy.

Tên bưng hoa quả quay lại nhìn, nhận ra Yoochun. Mấy ngày này trong phủ ngoài đường đồn ầm ĩ cả lên hắn không muốn biết Yoochun cũng khó. Biết người trước mặt sau này sẽ là chủ tử tương lai, hắn liền cười hề hề cung kính lấy lòng.

“Đúng vậy ah, công tử phải là người biết rõ nhất chứ ah” Tên nô tài này đâu có biết Yoochun không hề biết gì về chuyện này. Hắn nghĩ Yoochun giả vờ làm giá.

Yoochun nghi hoặc nhìn hắn. Y biết là biết cái gì?

Cảm thấy Yoochun đã nới lỏng tay, hắn nhanh nhẹn lách người qua, vừa thoát khỏi móng vuốt của Yoochun liền chạy mất.

“Nô tài còn việc để làm, xin đi trước”

Bất an trong lòng Yoochun mỗi lúc một lớn. Y thầm nghĩ không ổn, thế là nhất quyết đi về nhà, chuyện cáo biệt người kia cũng vứt sang một bên. Y nghĩ nên về phủ sau đó nếu xảy ra chuyện gì thì từ từ tính tiếp.

Yoochun ra khỏi vương phủ không chút trở ngại. Y có thể dễ dàng như vậy chính là vì Kim JaeJoong đã sắp xếp cả rồi. Yoochun về phủ, năm ngày sau hắn sẽ đi đón dâu.

Yoochun đứng trước cổng tướng quân phủ. Dụi mắt mấy lần mới chắc chắn y không lầm nhà. Phủ tướng quân khang trang là thế nhưng sao bây giờ lại điu hìu thế này, ngay cả gác cổng cũng không thấy đâu, cứ như nhà đang có tang vậy.

Yoochun bước vào. Thì ra gác cổng đang ngồi chống cằm bên trong. Đang tính mắng bọn họ một trận thì một tên nhìn thấy y, đột nhiên há hốc miệng ra nhìn, kế đến không thèm chào hỏi gì liền chạy đi vào trong bẩm báo, hắn ta vừa chạy vừa hét.

“Lão gia, phu nhân, đại công tử về rồi, đại công tử đã về rồi”

Từ bên trong, Park tướng quân cùngPark phu nhân đang uống trà nóng an thần lập tức phun ra.

“Cái gi? Vừa rồi kẻ nào nói cái gì thế?” Park phu nhân sợ mình nghe nhầm, vội quay sang hỏi một a hoàn đang đứng hầu gần đó.

Lính gác cổng cũng vừa vào tới nơi thì Yoochun cũng đã theo sát hắn.

“Lão gia, phu nhân, đại…”

“Cha, mẹ, con về rồi đây” Yoochun nhăn mặt, khó chịu liếc xéo tên lính một cái. Thật ra Y không biếtPark phủ đã có những ngày phiền não như thế nào, lính gác ủy khuất nhìn y, hắn cũng chỉ là trung thành mà thôi tại sao công tử lại lườm hắn ah?

 Park phu nhân vừa nhìn thấy con trai liền khóc ra, chạy lại ôm chầm lấy y. Yoochun nghĩ mẹ xa mình mấy ngày mà nhớ cũng vỗ vỗ vai mẹ an ủi.

“Mẹ sao vậy, con ở vương phủ dưỡng thương rất tốt, vương gia cũng tha tội cho nhà mình rồi đúng không?”

Park tướng quân vừa nghe tới vương gia liền tức đến run rẩy.

YooHwan ở bên trong nghe huynh trưởng vể vội vã chạy ra. Vừa nhìn thấy Yoochun, YooHwan một hơi nói ra hết.

“Yoochun ca, tại sao lại như vậy a, tại sao huynh lại đồng ý làm nương tử người ta cơ chứ, huynh có còn là nam tử hán nữa không huhu” YooHwan xông đến, kéo Park phu nhân đang khóc ra, nắm lấy cổ áo Yoochun mà nói, YooHwan cũng vừa nói vừa mếu máo, hắn cũng vì yêu thương đại ca hắn mà thôi.

Yoochun ngớ người. Y nhìn nhìn mọi người, rồi tầm mắt y dừng tại người tiểu đệ đệ,

“Ngươi là đang nói cái gì?”

“Huynh còn vờ cái gì, hoàng thượng cũng đã ban hôn, bây giờ ở ngoài người ta đồn ầm lên kia kìa, nếu huynh không đồng ý cả nhà chúng ta sẽ gặp nguy ah”

Yoochun càng nghe càng mơ hồ. Cái gì ban hôn, cái gì đồn đãi, có gì liên quan đến y ah?

Yoochun cuối cùng không chịu nổi, giơ tay lên ý nói YooHwan tạm thời dừng lại. Y ngồi xuống ghế bên cạnhPark phu nhân còn đang khóc nức nở, y nhìn lên cha mình.

“Cả nhà nói rõ cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Park tướng quân nhìn y, nhìn ra y hình như hoàn toàn chưa biết gì, người ngồi xuống từ từ kể mọi sự tình ra. Cả Park gia cùng nhau bàn bạc để tìm cách đối phó.

:

Cùng lúc đó, tại vương gia phủ. Kim JaeJoong vui vui mừng mừng ngồi trong thư phòng. Hắn không thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Yoochun khi y về nhà và nghe được tin phải lên kiệu hoa của vương phủ hắn sẽ như thế nào. Hắn hảo mong chờ ah~

Kim JaeJoong thầm nghĩ, nếu Yoochun đào hôn thì càng tốt, để sau khi hắn bắt y lại hắn sẽ càng có lý do trêu chọc y. Còn nếu Yoochun ngoan ngoãn làm vương phi…chà…tuy có hơi thất vọng nhưng ….

“Dong Huc”

Một thân ảnh hiện ra trước mắt JaeJoong.

“NgươiđếnPark phủ, theo dõi nhất cử nhất động của vương phi rồi về báo lại cho ta”

“Tuân lệnh”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro