Phiên ngoại 1: Cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Kim Doyoung dịu dàng, dỗ dành Jung Jaehyun lên đường, giọng nói ngọt ngào như rót mật.

Jung Jaehyun vẫn thấy chán chường, ai mà ngờ được kế hoạch cầu hôn tốt đẹp như vậy nháy mắt đã bị dập tắt.

Ban đầu, cậu muốn tạo cho Kim Doyoung một bất ngờ, đưa anh trở lại trường cũ, trang trí phòng tập ban đầu bằng hoa hồng, cầu hôn anh ở đó, mọi thứ thật lãng mạn và đều quá hoàn hảo.

Jung Jaehyun đã vài lần lặng lẽ chạy về thành phố N nói vì công việc bận rộn, liên hệ với giáo viên của trường, dọn dẹp phòng tập, sắp xếp hoa hồng, chỉ chờ đến ngày hôm nay là mùng bảy tháng hai là xuất phát.

Trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh cầu hôn Kim Doyoung,

Nhưng tất cả đã tan vỡ vào khoảnh khắc Kim Doyoung giũ chiếc nhẫn ra khỏi bộ đồ vest của cậu lúc tối qua.

Đây là những gì đã xảy ra. Jung Jaehyun cuối cùng cũng xác nhận rằng địa điểm cầu hôn đã ổn. Cậu vội vã lái xe trở về thành phố C. Lúc này đã gần mười giờ rưỡi đến cổng tiểu khu, cậu hơi đói và muốn mua một chiếc sandwich tại cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới. Kết quả bị hai sinh viên hấp tấp làm đổ cà phê lên người, đối phương không ngừng nói xin lỗi, hỏi có cần bồi thường gì không, Jung Jaehyun là người không thích tính toán, tăng ca cũng rất mệt rồi, liền nói không sao.

Về đến nhà, Kim Doyoung nhìn thấy vết cà phê trên người cậu liền hỏi có chuyện gì, anh nói cậu cởi áo khoác ra, ngày mai đem đi giặt.

Bộ não của Jung Jaehyun có chút không đủ dùng, một bên nói cho Kim Doyoung xảy ra chuyện gì, một bên như thường lệ cởi áo đưa cho Kim Doyoung.

Kim Doyoung cũng lấy quần áo và giũ rất tự nhiên, nhưng có lẽ hơi mạnh tay, một chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu xanh lam đã lăn ra và rơi xuống đất

"Cái này là cái gì..."

Kim Doyoung ngồi xổm xuống, nhặt nó lên và mở ra, nhưng lời nói trong miệng đột nhiên bị kẹt lại

Đây là một chiếc nhẫn rất tinh tế

Kim Doyoung thật ngốc.

Jung Jaehyun còn ngốc hơn

Dù có tưởng tượng ra 10.000 tình huống trong đầu, cậu cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra một tình huống oái oăm và xấu hổ như vậy, cậu điên cuồng nghĩ xem nên làm gì với cảnh này, nói rằng chiếc nhẫn là dành cho Kim Doyoung kế hoạch cầu hôn sẽ thất bại, nói không phải lại càng có vấn đề to rồi.

Sau khi nghĩ kĩ, Jung Jaehyun chỉ đưa ra một kết luận:

Thôi xong rồi

Cậu thậm chí còn nghe thấy âm thanh của bức tranh tuyệt đẹp trong tâm trí mình đang vỡ vụn thành từng mảnh.

"Jaehyun, cái này cho anh à?"

Chính Kim Doyoung là người phá vỡ thế bế tắc trước, lấy chiếc nhẫn ra và giơ lên ​​dưới ánh đèn để xem

Rất đẹp, Kim Doyoung thích nó

"Ừm"

Jung Jaehyun cả người như một quả bóng xì hơi, một việc quan trọng như vậy mà lại thất bại dễ dàng như thế, muốn dành cho Kim Doyoung một lời cầu hôn lãng mạn khó quên, nhưng dường như ông trời đang cố tình trêu đùa cậu.

Jung Jaehyun ủ rũ không nói gì, sau khi đi tắm rửa, cậu lặng lẽ nằm trên giường quay lưng lại với Kim Doyoung, co ro như một quả bóng. Cậu nghĩ rằng những bông hoa hồng đang chờ đợi họ trong phòng tập đã cô quạnh khô héo, những lời cậu tập đi tập lại nhiều lần để nói với Kim Doyoung dường như không cần thiết phải nói ra nữa rồi.

Một lúc sau, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Jung Jaehyun cảm thấy Kim Doyoung cũng đang nằm trên giường, ngay lập tức cậu cảm thấy hai tay anh ôm eo cậu, mặt áp vào lưng mình.

"Jaehyun, em có điều gì muốn nói với anh không?"

Kim Doyoung nhẹ nhàng nói, người thông minh như anh làm sao mà không đoán được đại khái rồi chứ.

"Không"

Jung Jaehyun trầm giọng nói

"Anh có chuyện muốn nói với em, em quay lại đây nhìn anh có được không."

Jung Jaehyun vẫn không nhúc nhích, Kim Doyoung đưa tay ra chọc vào vai Jung Jaehyun rồi chọc vào eo cậu.

"Em nhìn anh đi mà, chẳng lẽ em không thích anh nữa sao?"

Ba hai một

Jung Jaehyun thở dài, quay lại và nhìn Kim Doyoung đầy mệt mỏi.

"Em nhìn này, có đẹp không, thích không nào?"

Kim Doyoung vươn tay dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón áp út, đẹp đến mức không chân thực.

Trái tim Jung Jaehyun run lên, đôi mắt cậu lại tối sầm lại.

Kim Doyoung tiến về phía trước và ôm chặt lấy Jung Jaehyun

"Anh rất thích, cảm ơn em."

"Hình thức như vậy không giống bình thường"

"Nhưng anh vẫn muốn nghe em nói."

Kim Doyoung không hổ danh là một giáo viên xuất sắc, anh nói dịu dàng như nước dẫn dắt từng tí một, làm cho Jung Jaehyun cởi mở từng chút và nói cho anh biết tất cả kế hoạch.

Kim Doyoung nhớ trước đó có một tối anh đang ngủ, mơ mơ màng màng thấy Jung Jaehyun đang chạm vào ngón tay của mình, anh hỏi Jung Jaehyun đang làm gì, trên tay không có động tĩnh gì nữa, cũng không trả lời lại anh, anh còn tưởng mình nằm mơ.

"Ngày mai đưa anh đi nhé, hôm nay chỉ diễn tập thôi, ngày mai là chính thức."

Kim Doyoung nhìn Jung Jaehyun với đôi mắt đầy hơi nước.

Jung Jaehyun có chút ngượng ngùng, từ cổ chí kim không tìm đâu ra màn cầu hôn tai quái như vậy, giờ Kim Doyoung đã biết hết chuyện rồi thì mọi thứ đều vô nghĩa.

Jung Jaehyun mấp máy miệng, muốn nói lại thôi.

Kim Doyoung đặt ngón tay lên miệng cậu, ra hiệu cậu đừng nói.

"Đưa anh đi, anh muốn nghe những lời đó."

Jung Jaehyun cảm thấy trăng trên bầu trời không dịu dàng bằng Kim Doyoung

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Kim Doyoung đã yêu cầu Jung Jaehyun thu dọn, sau đó anh đi đến tủ quần áo và lấy một bộ đồ đưa cho Jung Jaehyun.

"Anh thích nhất bộ này, em mặc bộ này nhé."

Đây bộ mà Jung Jaehyun mặc khi lần đầu tiên mời anh đi ăn tối và tỏ tình với anh.

"Hay là em mặc bộ khác nhé."

Kim Doyoung lắc đầu, ý anh muốn là bộ này, sau đó đi lấy bộ đồ của mình và mặc vào.

Đây là lần đầu tiên Jung Jaehyun nhìn thấy Kim Doyoung ăn mặc như thế này, nó khiến vóc dáng vốn đã mảnh mai của anh càng thêm gợi cảm

Kim Doyoung hơi ngượng ngùng gãi đầu, anh hiếm khi mặc vest, trừ những dịp quan trọng.

Rõ ràng, hôm nay là một dịp quan trọng

Mặc dù người cầu hôn đã làm hỏng kế hoạch cầu hôn của mình, người được cầu hôn thì biết hết toàn bộ quá trình, nhưng dọc đường đi hai người vẫn hồi hộp mong chờ.

Kim Doyoung mới chỉ nghe Jung Jaehyun nói tối hôm qua, nhưng khi Jung Jaehyun lấy chìa khóa ra, đẩy cửa bước vào, ánh nắng đầu xuân rải trên hoa hồng trong phòng tập, anh vẫn cảm thán.

Giữa phòng tập chỉ có chiếc bàn học cũ, trên bàn làm việc là chiếc bình thủy tinh còn dấu vết của năm tháng, chỉ có một bông hoa hồng đang nở rộ.

Kim Doyoung thực sự cảm động, đôi mắt của anh nóng lên một lúc.

"Em thật vô dụng, phá hỏng mọi thứ ở đây mất rồi, vốn dĩ nên nói ở đây cho anh nghe."

Jung Jaehyun dẫn Kim Doyoung đến giữa phòng tập, cả hai được bao quanh bởi hoa hồng, Kim Doyoung nhìn Jung Jaehyun đang đứng ngược sáng.

"Em còn chưa định nói với anh sao?"

"Nhưng anh đã biết hết rồi mà."

"Tối hôm qua em không nói gì với anh, anh còn chưa biết em muốn nói gì đấy."

Kim Doyoung nghiêng đầu, cố ý làm nũng với Jung Jaehyun

"Nhưng chiếc nhẫn em đã..."

"Đồ ngốc, em có sờ túi áo quần của mình không?"

Jung Jaehyun sững sờ một lúc, lập tức đưa tay sờ thử, quả thật sờ thấy chiếc nhẫn

"Anh bỏ nó vào lúc nào vậy?"

"Lúc sáng nay anh lấy quần áo cho em."

Hai người im lặng một lúc rồi Jung Jaehyun buông tay Kim Doyoung như thể đã hạ quyết tâm.

Sau đó, cậu nghiêm nghị quỳ một gối xuống và lấy chiếc nhẫn ra.

"Doyoung, em... em, đây là lần đầu tiên em cầu hôn, anh có bằng lòng... anh có bằng lòng lấy em không?"

Kim Doyoung bật cười thành tiếng, anh nhìn đôi tai đỏ bừng vì lo lắng của Jung Jaehyun và bàn tay run rẩy cầm chiếc nhẫn vì lo lắng.

Cậu trông không thông minh chút nào, thực sự không thông minh chút nào, còn làm hỏng kế hoạch cầu hôn của chính mình.

Nhưng sự chân thành vụng về và tình yêu trong sáng của cậu đối với Kim Doyoung đó mới là thứ quý giá nhất trên đời này

"Anh đồng ý."

Khi Kim Doyoung mở miệng, anh nhận ra rằng giọng mình có chút nghẹn ngào.

Jung Jaehyun nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Kim Doyoung hơi sững sờ, cậu vẫn cầm chiếc nhẫn như vậy.

"Jung Jaehyun, anh nói là anh đồng ý!"

Kim Doyoung lặp lại thành tiếng một lần nữa và đưa tay cho Jung Jaehyun

Ngay lập tức, Jung Jaehyun cũng đỏ mắt, khi cậu đeo nhẫn cho Kim Doyoung, một giọt nước mắt nóng hổi cũng đồng thời rơi xuống mu bàn tay của anh.

"Mau dậy đi, quỳ không đau sao?"

Kim Doyoung hít mũi kéo Jung Jaehyun lên, cứ nhìn Jung Jaehyun thế này, anh hơi hốt hoảng nhưng lòng lại trào dâng một niềm hạnh phúc.

"Kế hoạch cầu hôn hoàn hảo, cảm ơn em."

"Anh thực sự rất thích, thích hơn bất kì màn cầu hôn nào trên thế giới!"

"Jaehyun à..."

"Jung Jaehyun, đừng khóc, được không?"

"Jung Jaehyun em hãy kiềm chế đi nào, đào mật cũng không có nhiều nước như em!"

"Em... đừng khóc... chồng... chồng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro