67 - 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

67.

Tôi là Kim Doyoung, một linh hồn bất tử 240 tuổi.

Hơn 100 năm qua, tôi sống trong rừng, chữa bệnh cho những sinh vật không phải con người, không có việc gì làm sẽ chơi đùa với tinh linh hoặc đánh nhau với người sói.

100 năm sau đó, tôi bị một người họ hàng xa là Moon TaeIl kéo vào cuộc sống công nghệ của loài người để trải nghiệm. Tôi đã có một quãng thời gian tuyệt vời, hiện tôi đang làm việc cho một công ty của nhà nước với tư cách là "tri thức trẻ sinh năm 1996". Vì thường xuyên phải làm việc với khách hàng nước ngoài mà tiếng Anh của tôi lại không đủ tốt nên đã thuê một trợ lý.

Tôi đã dùng ánh mắt không tồi của mình chọn được một người bạn trai là Jung Jaehyun.

Vì vậy, ngay ngày đầu tiên đi làm, tôi đã không ngừng tẩm bổ cho em ấy. Tuy rằng ban đầu cũng thần kinh thép lắm, nhưng rồi cuối cùng cũng đã đầu hàng rồi.

Cho đến bây giờ vẫn có những sinh vật không phải người tìm đến tôi nhờ chữa bệnh, dù sao tôi cũng có mệnh của cây trường thọ mà.

Không, bây giờ không phải lúc để nói về việc này.

68.

Ai có thể nói cho tôi biết tại sao bạn trai tôi lại kết bạn với tài khoản dùng để chữa bệnh cho sinh vật không phải con người này của tôi không?

69.

Đợi đã, Jung Jaehyun không phải là con người?

Điều này không giải thích rõ ràng được.

70.

Vậy em ấy là thứ gì thành tinh? Husky?

71.

Tôi liền để chế độ im lặng cho điện thoại, xem Jung Jaehyun muốn làm trò gì.

72.

Hyun: Xin chào bác sĩ, tôi tên là Jung Jaehyun. Là Johnny đã giới thiệu cho tôi.
Hyun: Tôi phải xưng hô thế nào nhỉ?

Johnny? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng tôi chỉ là mối quan hệ bạn bè qua mạng bình thường, không thân lắm.

D: Tôi họ Kim.

Sau khi trả lời câu này, tôi có cảm giác Jung Jaehyun liếc nhìn tôi, nhưng tôi vẫn tỉnh bơ ăn tiếp.

Hyun: Vâng bác sĩ Kim, là thế này. Tôi có một người em trai, chỉ là một chú gấu nhỏ, nhưng sắp 200 tuổi đến nơi rồi mà vẫn không thể biến hình, có cách nào chữa không vậy bác sĩ?

Chú gấu nhỏ không thể biến hình? Tôi bỗng nhớ đến Haechan và Mark trước đây sống chung một khu rừng.

Tôi vẫn đang nghĩ làm thế nào, thì nhìn thấy Jaehyun đang nhìn vào màn hình điện thoại trên tay tôi. Tôi đặt điện thoại ra trước mặt em ấy rồi hỏi,

"Em rốt cuộc là thứ gì?"

72.

Tôi biết hỏi như vậy rất kỳ lạ, nhưng tôi nhất thời không nghĩ ra được cách hỏi khác.

Nghe có vẻ như đang khiêu khích vậy.

73.

"A, khi mới nhìn ID em đã đoán là anh rồi, hóa ra là anh thật."

Jaehyun cầm lấy điện thoại, rồi nói,

"Em là ma cà rồng."

Sau đó tôi ngồi nghe toàn bộ câu chuyện của em ấy, chỉ trong vài ba câu ngắn gọn đã tóm tắt 230 năm là ma ca rồng.

"Anh thì sao?"

Em ấy hỏi tôi.

Sau khi biết em ấy là ma cà rồng, tôi bỗng cảm thấy thân phận là một linh hồn bất tử thật chẳng tinh tế chút nào, nên bắt đàu miễn cưỡng giải thích rằng tôi là một cây trường sinh.

"Thế cũng tốt, ban đầu em còn nghĩ, nếu như anh là loài người, em chỉ có thể ôm anh một lần thôi."

Jaehyun nghe hiểu những gì tôi nói.

Chỉ ôm một lần? Bởi vì tôi gần như không tiếp xúc với ma cà rồng, năm đó Mark cũng chỉ là một đứa trẻ, Johnny cũng chỉ là bạn qua mạng, vậy nên tôi hầu như không biết gì về ma cà rồng.

"Linh hồn không thể à?"

Tôi hỏi em ấy.

Sau khi nghe câu hỏi của tôi, em ấy nhướng mày, hỏi lại,

"Muốn thử không?"

74.

Lẽ ra tôi phải nghĩ ra từ đầu mới phải, linh hồn vốn dĩ không phải con người. Tôi là một linh hồn bất tử với khả năng tự phục hồi mạnh mẽ, làm sao máu của tôi có thể bị rút cạn được.

Tôi phải nhận ra ngay từ đầu, khi Jung Jaehyun cắn vào cổ tôi, tôi đã biết tôi sai lầm rồi.

Nhưng tôi không ngờ một người như em ấy khi trên giường lại hoàn toàn khác.

75.

Tôi thậm chí còn cho rằng em ấy là 0.

Đương sự là tôi, hiện tại đang rất rất hối hận.

Hơn nữa còn có chút ấm ức, thật muốn khóc mà.

76.

Mặc dù thể chất và trạng thái hiện giờ của tôi đều ổn, nhưng cứ nghĩ về tối hôm qua... thật không nói nên lời!

Tại sao? Tại sao lại trở nên thế này??!!!

Tôi chỉ tò mò về cái ôm đầu tiên thôi cơ mà!!!

Cổ, vai, lưng đâu đâu cũng có vết bầm tím.

Có phải mà cà rồng rất thích cắn người không? Tôi làm sao mà gặp người khác bây giờ???!!!

77.

Tôi bây giờ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt của Jung Jaehyun, lông mi em ấy thật sự rất dài, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu sẽ thức giấc.

Tôi nhìn bả vai có vết đỏ của em ấy, là dấu vết do tôi cào đêm qua. Có cả một dấu răng, cũng là do tôi cắn để ngăn bản thân mình hét lên.

Càng nhìn, mặt tôi càng đỏ. Tôi quay mặt đi, không nhìn thấy gì cả, bình tĩnh nào.

78.

Bởi vì hôm nay không phải đi làm, nên tôi thức dậy khá muộn, khi tôi tỉnh dậy đã là 11h hơn rồi.

Khi tôi vừa mơ màng mở mắt đã cảm thấy có thứ mềm mại chạm vào mình.

"Chào buổi sáng."

Jaehyun nói với tôi.

Sau đó hôn tôi một cái. Em ấy dường như đã tỉnh từ lâu nhưng vẫn chưa rời giường.

Tôi thường dậy rất sớm khi phải đi làm, vì vậy tác dụng phụ của việc ngủ dậy muộn là đầu có chút choáng váng. Tôi vương tay ôm lấy Jaehyun, vùi đầu vào trong vòng tay của em ấy và nói với giọng khàn đặc,

"Chào buổi sáng."

Thế là, tôi nghe thấy tiếng em ấy cười, sau đó xoa đầu và ôm lại tôi. Sau khi ôm với tư thế đó một lúc, ý thức của tôi dường như đã trở lại, và đột nhiên cảm thấy hành động này thật nguy hiểm khi hai người đàn ông vẫn đang ở trên giường như thế này. Vì vậy, tôi buông tay ra và ôm lấy gương mặt đang nóng bừng của mình. Tôi nâng chăn lên, sau đó cuộn cả người lại rồi nói,

"Anh muốn uống nước."

"OK."

Tôi nghe thấy tiếng em ấy trả lời.

Mặc dù tôi đã là linh hồn 240 tuổi.

Nhưng nhũng việc như thế này, thật sự...

Là lần đầu tiên được trải nghiệm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro