4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng, ta lục tung cả Tàng Thư Các của nội điện để tìm ra liệu thuốc. Có dược này, không những đẩy nhanh tiến triển bệnh trạng của Ma Tôn mà còn có thể giúp chúng ta về lâu về dài."

Hoàn Tồn Đan có nguồn gốc từ Nhân môn. Đối với Ma môn vốn mạnh về điều chế Đan dược tăng khả năng tấn công, nó thực chất chỉ là một loại đan dược trung cấp, song các dược liệu để luyện được nó quá khó tìm ở Ma môn, công dụng đơn giản là cải thiện lưu khí, giúp sĩ giả tăng tốc độ tu luyện..

Tuy nhiên, hiệu quả của nó so với Thượng Mạch Đan, một loại đan thượng phẩm với độ hiếm tương đương chỉ bằng một phần ba. Thế nên đã từ lâu trong giới y sư Ma môn, công thức điều chế Hoàn Tồn Đan gần như bị thất truyền. Bất quá, đó là bởi vì không ai phát giác được công năng thật sự của Hoàn Tồn Đan đâu chỉ đơn giản là lưu khí.

"Người thế mà thực sự tìm được công thức của Hoàn Tồn Đan trong cung !?" Kim Đông Anh không giấu nổi kinh hỉ.

"Ta đã xem qua danh sách dược liệu, Cỏ thủy tức, hồn hoàn của ma thú cấp Năm, Hoa đoạn hồi... đều là thành phần có thể thay thế được Bảo Hồn Đan!"

Đúng, Hoàn Tồn Đan thực chất là một bản sao tám phần của Bảo Hồn Đan, một loại dược đan thượng cấp giúp con người trấn định hồn phách, với người chuyên sử dụng Ma khí mà nói, nó không những giúp tu sĩ không bị tẩu hỏa nhập ma mà còn giúp ma khí trong cơ thể trở nên trì độn, vừa điều hòa cảm xúc, lại hạn chế khả năng bị phản phệ đến mức thấp nhất.

Kết hợp với khả năng lưu khí, Hoàn Tồn Đan chính xác là một món trân phẩm dị bảo bị lãng quên.

Trong tâm tưởng của người Ma môn, Nhân môn không sở hữu một chút dị năng quả thật là một lũ thảm hại, vô cùng an phận sống ở bình nguyên lại không hay giở trò phá phách như người Tiên môn, họ có bản không cần phải tốn quá nhiều công phu để đề phòng. Chính vì vậy, ít có ai chịu khó nghiên cứu kĩ về Nhân môn, các phương thức điều chế dược liệu cũng theo lối suy nghĩ đấy mà bị cuốn trôi hoàn toàn. Vũ Dân chỉ có thể phát hiện ra công năng của Hoàn Tồn Đan hiện vô tình nghe được thắc mắc của Kim Đông Anh, trong lúc hắn đang nghiền ngẫm một cuốn y thư lạ có nguồn gốc từ Nhân môn.

"Tiểu Anh, đây sẽ là một phát hiện mang tính lịch sử!." Vũ Dân phi thường hài lòng, nhưng đồng thời đau đầu mà bảo. "Có điều, công thức này đã bị cháy xém một phần, ta lại chỉ chuyên nghiên cứu y thư Ma môn, đối với các môn khác không quá hiểu rõ..."

"Học trò đã hiểu." Đông Anh nghiêm nghị gật đầu. "Người cứ giao lại công thức này cho học trò, con nhất định sẽ giúp người phân ưu." Nếu nói về điểm mạnh của Kim Đông Anh, ngoài ngoại hình thì chính là một người rất chịu đọc. Nói trắng ra, Kim Đông Anh yêu sách đến điên cuồng, bất kể là loại sách gì, lai lịch từ đâu; chỉ cần chúng có giá trị kiến thức, hắn đều sẽ tôn sùng chúng.

Vũ Dân yên tâm nhìn học trò bảo bối của mình, trong lòng vô hạn tự hào. Người đời cứ luôn ngưỡng mộ Kim Đông Anh quá tốt số, một thân dị tật được y sư bậc nhất Ma môn chiếu cố, thậm chí còn trở thành đệ tử thân truyền. Nhưng thật ra đối với Vũ Dân, được làm sư phụ của Đông Anh mới chính là phước phần cuối đời người được ông trời ban tặng. Tuy cái thói quen bán mạng cho sách của hắn đôi khi khiến Vũ Dân hơi đau đầu một chút.

"Cơ mà này Tiểu Anh, ngươi thật sự không muốn diện kiến Ma Tôn sao?" Vũ Dân nhíu mày, thân là Ma môn nhân nghe uy danh Ma Tôn đại nhân như sấm vũ, có cơ hội được trực tiếp gặp mặt còn chưa phải là phúc phận ba đời của đám dân đen bọn họ hay sao? Vậy mà khi đem chuyện này nói cho Kim Đông Anh, hắn chỉ cười cười rồi tránh trống lảng, không nhìn được chút nhiệt huyết hay mong chờ nào !?

Bất quá điều đó chỉ là lý do phụ, Vũ Dân xác thực muốn Kim Đông Anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn. Tiểu tử này thật quá lãnh cảm, trừ phi bắt buộc phải mở miệng giao tiếp, bằng không hắn sẽ cứ chui rúc ở đâu đó chăm sóc thảo dược, nghiên cứu thi thư,... đến cả Ma Tôn uy vũ còn không thiết gặp, người làm thầy như ông sợ rằng tiểu tử nhà mình sẽ bị hỏng mất khả năng nói chuyện.

"Con, ách.. sợ uy lực của người dọa xỉu." Đông Anh không ngượng nói, thật ra hắn cũng rất tò mò về vị Thiên tử trẻ nhất lịch sử Ma môn này, nếu không phải là một kẻ chút lưu khí cũng không triệu tới được, hắn nghĩ mình rất có khả năng đánh liều một phen. "..Vẫn nên ở phòng đọc thêm nhiều thứ hơn."

Vũ Dân: "..."

"Tiểu Anh, ta không nhớ ngươi nhát gan như vậy."

"Nhưng con đích xác là một kẻ nhát gan như vậy!"

"..."

"..."

.

.

Tuy danh nghĩa có thể tự do đi lại ở Nội điện, song vào những ngày Ma Tôn không thượng triều, tất cả tấu chương đều được đích thân quan thần dâng lên tại sảnh Nội điện, người đi kẻ vào, nơi ở của Ma Tôn tính ra cũng nguy hiểm không kém bên ngoài là bao. Nơi duy nhất mà hai thầy trò Vũ Dân có thể đúng-nghĩa-đen không bị ràng buộc chỉ có thư phòng và trù phòng. Điều này vừa ổn với tính toán cách li xã hội của Kim Đông Anh, loại trừ bị nêu tận tên chỉ tận mặt, hắn liền có thể viện ra ba vạn lẻ một lí do để ở lì trong phòng. Kết quả là Vũ Dân chỉ có thể lệ rơi đầy mặt để hắn tự sinh tự diệt, còn vị Ma Tôn Trịnh Tại Hiền.. chắc đã sớm quên đi sự tồn tại của hắn từ lâu.

Một tháng bình lặng trôi qua, (miễn cưỡng gọi là) bệnh trạng của Trịnh Tại Hiền cũng ít nhiều thay đổi, dù chỉ là rất nhỏ của nhỏ.. Vũ Dân xem xét một hồi, sắc mặt vô cùng hồ hởi bẩm báo:

"Ngự tôn, với tốc độ hồi phục của ngài, quá lắm chỉ là hai tháng để dứt điểm hoàn toàn hao tổn. Chẳng qua, nếu muốn cơ thể sản sinh ra kháng tố ngăn ngừa bản thân bị phục kích lần hai, phải thêm ba tháng nữa."

"Được, bổn tôn không vội."

"Còn một điều nữa, thứ cho lão thần vẽ chuyện.. Hoa viên Nội Điện cũng là một nơi ngập tràn tinh lực trời đất, Ngự tôn có thể xem xét dung hòa lưu khí của người tại Hoa viên, có thể đẩy nhanh hơn nữa tốc độ phục hồi."

Trịnh Tại Hiền hòa ái mỉm cười, Vũ Dân nói xong liền không nấn ná quá lâu, chắp tay hành lễ rồi chầm chậm ly khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro