🤎🤎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi họ về nhà, Jaehyun mua pizza cho bữa tối theo yêu cầu của Jaemin cùng với bánh quy. Doyoung nói rằng Jaehyun có thể mua Jaemin bất cứ thứ gì, vì vậy anh đã tận dụng cơ hội để chiều chuộng cậu nhóc.

Jaemin vẫn không có gì thay đổi. Thằng bé bật cười vì trò đùa ngớ ngẩn của Jaehyun, Trêu chọc bộ râu chưa cạo của anh, Jaemin chạy quanh phòng, đòi ăn bánh quy và làm lộn xộn phòng khách. Giấy tờ và bút màu rơi ở khắp mọi nơi, làm Jaehyun suy sụp tinh thần trong giây lát khi nghĩ đến việc mình sẽ dọn dẹp đống lộn xộn như thế nào. Bỏ qua điều đó, anh đã rất vui. Thật mệt khi đi cùng Jaemin đi chơi, nhưng Jaehyun nhận ra mình đã bỏ lỡ điều này từ quá lâu rồi.

Jaehyun và Jaemin đang đấu với nhau trong một trò chơi đua xe hơi thì chuông cửa vang lên. Ngón tay anh tự động nhấn nút tạm dừng.

Jaehyun đột nhiên cảm thấy lo lắng lại ập đến. Anh rất hồi hộp vì sắp gặp lại Doyoung sau một thời gian dài.

"Đừng than vãn nữa. Đó là ba nhỏ", anh nói với Jaemin, người đang than vãn vù trò chơi bị tạm dừng. Jaemin tuy vẫn còn bất bình nhưng cũng chịu ngừng phàn nàn và thay vào đó nằm xuống sàn.

Jaehyun cố gắng vuốt phẳng chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của mình và đưa tay vuốt tóc trước khi mở cửa. Anh muốn trông ít nhất là tươm tất trước mặt người gần như là vợ cũ của mình.

"Chào.."

Doyoung trông vẫn tuyệt như mọi khi, nhưng khi Jaehyun quan sát, Doyoung rõ ràng trông rất mệt mỏi. Mái tóc nâu đen rối tung vì gió và đôi má ửng đỏ vì lạnh. Và điều khiến Jaehyun cảm thấy hài lòng là rõ ràng anh ấy không phải là người duy nhất cảm thấy lo lắng và hồi hộp trong lần gặp lại này.

Doyoung chưa bao giờ giỏi che giấu cảm xúc của mình.

"Chào. Mời vào."

"Uh .. Được rồi," Doyoung trông rất bối rối và bước vào cẩn thận như thể có bom được gài trên sàn.

"Jaemin thế nào rồi? Thằng bé có nghịch ngợm lắm không?"

"Không hề. Con trai vẫn rất nghe lời."

Khi hai người lớn bước vào phòng khách, Jaemin vẫn đang nằm trên sàn và tươi cười khi nhìn thấy Doyoung .

"Jaemin à..." Doyoung chào trong khi dang rộng vòng tay chờ đợi cậu con trai nhỏ của mình đến và ôm cậu vào lòng. Nụ cười của anh ấy nhạt đi một chút khi Jaemin tiếp tục nằm xuống sàn trong khi tay cầm máy chơi game. Mắt Doyoung chuyển sang bảng điều khiển và màn hình TV.

"A, con yêu thích trò chơi hơn baba?" Người đàn ông làm ra vẻ thất vọng và đau đớn.

Jaemin cười khúc khích và cuối cùng cũng buông bàn điều khiển và chạy vào vòng tay chờ đợi của Doyoung . Mặt Doyoung ngay lập tức sáng lên. Jaehyun chỉ lặng lẽ đứng nhìn hai người với cảm xúc lẫn lộn. Trái tim anh như muốn vỡ òa khi nhìn thấy cả hai người đang tràn đầy tình yêu thương. Đồng thời, anh cảm thấy mình như một người ngoài cuộc.

"Ba xin lỗi vì tôi không thể đón con hôm nay. Baba có một cuộc họp rất quan trọng. Baba sẽ đền bù cho con, được không?"

Mà Jaemin dường như không buồn bã chút nào vì chuyện này. "Không sao đâu. Con đã rất vui với ba lớn!"

Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt của Doyoung. "Vậy con đã làm gì hôm nay nào?" Doyoung vội lảng tránh sang một chủ đề khác. "Hôm nay con vẫn học tốt phải không?"

Câu hỏi đơn giản khiến Jaemin bắt đầu kể về ngày của mình. Thằng bé đã làm gì ở nhà của Ten, bữa tối của họ, trò chơi mà họ đang chơi. Jaehyun cảm thấy nhẹ nhõm vì câu chuyện của Jaemin đã giúp anh thoát khỏi tình trạng khó xử giữa anh và Doyoung .

Trong khi Doyoung và Jaemin vẫn đang nói chuyện, Jaehyun đã vào bếp và đun nước. Doyoung luôn thích Americano đá, nhưng nó lạnh và bây giờ trời đã khá tối. Một ly socola nóng sẽ là một lựa chọn tuyệt vời để làm ấm cơ thể anh ấy.

Khi quay lại phòng khách với một tách trà, Jaemin đang bận rộn cho Doyoung xem món đồ thủ công mà họ đã làm trước đó. Người bạn đời cũ của Jaehyun nhìn lên khi nhận thấy sự hiện diện của anh ấy, rồi phát hiện ra tách trà.

"Không cần đâu," Doyoung nói. "Muộn rồi, chúng ta về nhà đi."

"Con không muốn về nhà," Jaemin rên rỉ. "Con muốn chơi với ba lớn."

Doyoung thở dài. "Con biết mình không thể làm như vậy mà. Ngày mai con còn phải tới trường học, con phải ngủ sớm."

Jaemin vẫn không bỏ cuộc. "Vậy ngày mai con có thể tới đây được không?"

"Jaemin -ah..."

Jaehyun lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện nãy giờ và đột nhiên anh cảm thấy đau nhói ở ngực. Jaehyun đã có thể nhìn thấy cảnh tượng này mỗi ngày nếu trước đây mọi thứ không trở nên tệ hơn . Jaemin cũng không cần phải cầu xin để được ở với một trong hai người.

Jaehyun biết mình quá bận rộn với công việc nên hầu như không dành thời gian cho Doyoung và Jaemin, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không trân trọng tất cả thời gian anh ấy dành cho họ. Và Jaemin có thể không phải là con ruột của Jaehyun, nhưng thằng bé đã ở với họ từ khi chỉ là một đứa bé nên Jaehyun luôn coi Jaemin như con trai của mình.

Đây là lần đầu tiên anh dành thời gian ở một mình với Jaemin. Sau khoảng thời gian bên nhau, chăm sóc Jaemin mà không có sự giám sát của Doyoung, Jaehyun nghĩ rằng mình có thể làm được điều này, anh thích điều này và muốn làm điều này.

"Tôi đang nghĩ .." Anh đột nhiên nói, cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai người. Khi Doyoung quay sang nhìn anh, Jaehyun hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm. "Tôi đang nghĩ có lẽ Jaemin có thể ngủ lại ở đây vào cuối tuần? Đã quá lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Tôi nhớ thằng bé, và .. tôi muốn dành thời gian với Jaemin. Ngày mai là thứ Sáu, đây là thời điểm hoàn hảo."

Doyoung nhìn chằm chằm vào Jaehyun như thể anh ấy đang mọc thêm một cái đầu khác trong khi Jaehyun trở nên mạnh tay hơn kéo quần Doyoung để cầu xin anh ấy nói đồng ý.

"Jaemin, làm ơn im lặng một lúc," Doyoung gửi cho Jaemin một cái nhìn cảnh cáo trước khi anh nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Jaehyun nhìn thẳng vào mình một lần nữa. "Anh thực sự có thời gian cho việc đó?"

Jaehyun không thoải mái trong lòng, và thành thật có chút khó chịu.

"Đúng vậy,ngày mai tôi sẽ nghỉ một ngày và tôi rảnh cho đến Chủ nhật."

"Ngày nghỉ?" Doyoung hỏi với vẻ đầy hoài nghi. "Thật không giống anh trước đây."

Jaehyun lại bắt đầu cáu kỉnh, cũng đã quá mệt mỏi với cuộc tranh cãi của họ. "Ừ, ngày mai tôi được nghỉ. Vậy Jaemin có thể  ở với tôi được không? Ngày mai tôi sẽ đón thằng bé từ trường nếu anh muốn, anh biết đấy, có lẽ anh sẽ lại có một cuộc họp tối khác."

"Tôi không nghĩ đây là một ý kiến hay."

"Baba ơi!"

Doyoung lớn tiếng với Jaemin. "Jaemin, đi vào trong phòng và ba nhỏ nói chuyện với ba lớn."

Thật hiếm khi Doyoung sử dụng giọng điệu này . Jaemin trông rất ngạc nhiên và không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn đi vào phòng. Cả hai người lớn ở bên ngoài cũng đợi đến khi Jaemin đóng cửa mới tiếp tục cuộc tranh cãi.

"Tại sao nó không phải là một ý kiến hay?" Jaehyun bình tĩnh hỏi.

"Jaemin là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng nó muốn sự chú ý của mọi người, nó thích chơi với người khác. Tôi không nghĩ rằng anh có thể cho nó sự chú ý mà nó muốn," Doyoung trông có vẻ dao động một chút khi liếc nhìn Jaehyun . "Thỉnh thoảng anh có thể đưa Jaemin ra ngoài, nhưng nếu anh không quên mất... Sẽ rất nguy hiểm ."

"Tôi có thể dành tất cả sự quan tâm mà Jaemin cần," Jaehyun không muốn lùi bước.

"Anh không nhớ gì sao Jaehyun?" Doyoung cãi lại. "Anh là cha của Jaemin, nhưng anh hầu như không dành thời gian ở một mình với thằng bé. Giờ tôi không nghĩ rằng anh có thể làm điều này."

"Tôi đã dành cả buổi tối với Jaemin hôm nay. Chúng tôi rất vui vẻ, thằng bé vẫn ổn, thằng bé không bị thương, Jaemin đang tận hưởng thời gian với cha mình và thằng bé muốn ở lại đây lâu hơn," Jaehyun phản bác lại.

Doyoung không thể phản bác lại khi mà Jaehyun đang nhìn mình chằm chằm, giống như đang đánh giá anh.

"Chúng ta đã thỏa thuận với toà án rằng tôi có thể gặp con trai và dành thời gian với thằng bé và anh không thể cấm tôi."

"Anh có thể gặp Jaemin nhưng không thể bắt thằng bé ở lại với anh."

"Anh thật nực cười. Tôi sẽ không làm tổn thương con trai tôi."

"Tôi biết anh sẽ không."

"Chỉ trong 1 ngày."

Doyoung rất hiểu chuyện, nhưng anh ấy luôn cứng đầu ở một số thời điểm. Khi Jaehyun bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ không thắng trong cuộc tranh cãi thì Doyoung ngạc nhiên thở dài.

"Thôi được, thôi được. Anh có thể đón con vào 10 giờ sáng Thứ Bảy, và tôi mong rằng anh sẽ đưa Jaemin trở lại vào Chủ Nhật trước 5 giờ chiều."

"Thỏa thuận, mọi chuyện đã ổn thỏa," Jaehyun nói, và hài lòng với kết quả.

Doyoung cũng không muốn phản bác lại, thay vào đó, anh đi đến chiếc ghế dài, lấy túi của Jaemin và gọi cậu bé. "Nào Jaemin-ah. Về nhà thôi."

Jaemin ngay lập tức chạy ra khỏi phòng. "Chúng ta có thể ở lại lâu hơn một chút cho đến khi con kết thúc trò chơi không?"

"Không, trẻ con không được chơi game quá lâu" Doyoung nghiêm nghị nói.

"Ngày mốt chúng ta sẽ tiếp tục nhé." Jaehyun nói trước khi Jaemin kịp phản bác lại. Anh có thể cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của Doyoung và anh không muốn làm cho nó tồi tệ hơn nữa. "Ba sẽ đón con vào thứ Bảy, rồi chúng ta sẽ chơi tất ca những trò chơi con muốn. Con sẽ ở đây cho đến Chủ nhật, con có thích không?"

Jaemin đã đủ hài lòng với điều đó. "Yeah!!"

"Đừng để Jaemin chơi game quá nhiều," Doyoung nói trong khi mặc áo khoác cho Jaemin. "Tôi không muốn thị lực của con yếu đi."

Jaehyun cố ngăn bản thân không để không có thêm lần cãi nhau nào nữa. "Tôi biết," anh nói một cách đơn giản.

"Tốt nhất là anh biết."

Jaehyun có thể nghe thấy tiếng chuông cảnh báo trong đầu. Cảm giác như họ quay lại thời điểm trước khi ly hôn. Những ngày tháng đầy tranh cãi.

"Chỉ cần thu dọn cho thằng bé một ít quần áo và những thứ cần thiết khác và chúng tôi sẽ ổn thôi."

Đã một năm trôi qua và mối quan hệ của họ vẫn tệ như trước.

*****

Jaehyun nghĩ rằng mình không tệ trong việc chăm sóc trẻ con . Lúc trước khi Jaemin mới bước vào cuộc sống của họ, khi khối lượng công việc không quá điên cuồng, anh đã chơi với Jaemin khi Doyoung bận làm một số công việc khác, và Jaemin cũng rất thích điều này.

Sau khi ly hôn, Jaehyun tất nhiên luôn cố gắng thỉnh thoảng đến thăm Jaemin, hoặc ít nhất là gọi điện thoại. Anh đã cố gắng hết sức dù rất miễn cưỡng khi nói chuyện với Doyoung. Không phải anh ghét Doyoung, nhưng những trận cãi nhau không dứt đã khiến trái tim anh tê dại. Mỗi khi họ nói chuyện, họ sẽ kết thúc bằng một cuộc chiến. Điều đó chẳng ích gì vì Jaemin chỉ mới 4 tuổi và Jaehyun buộc phải thông qua Doyoung nếu muốn gặp hoặc gọi cho Jaemin.

Có thời điểm, công việc căng thẳng, cộng với tâm lý anh ấy không ổn định khi chưa thích nghi với cuộc sống độc thân mới. Những trận cãi nhau với Doyoung cũng khiến anh ít tiếp xúc với Jaemin hơn. Lý do khác là Jaemin luôn luôn nhõng nhẽo, muốn dành nhiều thời gian hơn cho cả hai người bố. Nhưng sự xa cách của họ sẽ là vĩnh viễn, Jaehyun đã nghĩ có lẽ tốt nhất là nên dành ít thời gian hơn, ít nhất là cho đến khi Jaemin quen với sự sắp xếp này. Rủi ro rất lớn là Jaemin và anh ấy có thể sẽ trở nên xa cách, nhưng anh ấy không thể nghĩ ra cách nào khác.

Chăm sóc một cậu nhóc 5 tuổi như Jaemin trong 3 giờ thì không sao, nhưng chăm sóc trong 2 ngày lại khó đến không ngờ. Jaemin thông minh và hiểu chuyện, nhưng như Doyoung đã nói, thằng bé luôn muốn anh chú ý. Jaemin sẽ theo vào bếp khi Jaehyun chuẩn bị bữa trưa, với đôi mắt cún con yêu cầu Jaehyun chơi cùng.

Con trai anh cũng là một cậu bé đầy tính tò mò. Điều này rất tốt, nhưng đây là điều mệt mỏi cho người lớn. Bản thân Jaehyun không phải là người ngăn nắp. Nhưng thật lo lắng khi thấy bàn tay đầy sơn của Jaemin . Anh ấy đã đặt báo trên sàn và bàn, nhưng cho đến nay Jaemin vẫn làm bẩn chiếc ghế dài của anh ấy. Jaemin có thể tự ăn, nhưng thức ăn sẽ rơi ra khỏi bàn và vương vãi dưới sàn nhà.

Jaemin khiến anh hạnh phúc vì sự dễ thương của cậu nhóc, nhưng cơ thể anh đã cảm thấy mệt mỏi khi chỉ tưởng tượng đến việc dọn dẹp đống hỗn độn. Anh cũng muốn nằm xuống một lúc và kiểm tra điện thoại của mình, nhưng anh ấy chỉ có vài phút để làm điều đó trước khi Jaemin nài nỉ anh chơi cùng nhau.

Đưa Jaemin vào giường là một thách thức khác. Thật ngạc nhiên khi Jaemin trông không hề mệt mỏi. Jaehyun đã sẵn sàng ngủ gật, nhưng Jaemin vẫn tiếp tục trằn trọc trên giường, cười khúc khích và không chịu ngủ. Jaehyun cuối cùng đã đạt đến giới hạn của mình.

"Được rồi, anh bạn nhỏ, không còn gì buồn cười nữa. Muộn rồi, đến giờ đi ngủ nào."

Jaemin rên rỉ khi anh tắt đèn. Jaehyun ôm chặt lấy anh, và sau vài phút vật lộn và cười trên giường, Jaemin nằm yên trong vòng tay của anh.

"Ngày mai chúng ta sẽ đến trung tâm khoa học sao?"

"Để xem rô bốt sao? Ba lớn có thích rô bốt không?" Đôi mắt to của Jaemin nhìn từ dưới chăn.

Jaehyun mỉm cười. Anh bắt đầu nói với Jaemin về công việc kỹ sư robot của mình và cho xem một số hình ảnh về các tác phẩm của anh ấy, nhưng anh không nghĩ Jaemin sẽ nhớ. Con trai anh vẫn còn quá trẻ.

"Có, sẽ rất vui. Ba nghe nói họ có robot chó con. Con có muốn nó không?"

"Có" Jaemin cười khúc khích

"Tốt, bây giờ ngủ đi để mai còn dậy sớm."

Jaemin làm ồn một chút rồi nằm im trên giường. Khi Jaehyun nghĩ Jaemin đã ngã xuống, đột nhiên Jaemin hỏi. "Ngày mai ba nhỏ có đi cùng chúng ta không?"

Jaehyun cứng người. "Hừm .. Không, ba nghĩ là không ."

"Tại sao không?"

Jaehyun nhận ra Jaemin đã hoàn toàn tỉnh táo và chờ đợi câu trả lời của anh ấy. Anh cố gắng suy nghĩ ra câu trả lời tốt nhất .

"Chà ... Ba nhỏ của con không thích người máy."

"Tại sao chúng ta không sống chung nữa?"

Jaehyun nhẹ nhàng thở ra. Jaemin đã hỏi câu hỏi này trước đây, và khi đó anh không đưa cho cậu bé một câu trả lời nhất định. Khi đó Jaemin không cằn nhằn anh để tìm câu trả lời, nhưng lần này cậu bé trông nghiêm túc và yêu cầu một câu trả lời.

"Không phải gia đình phải sống cùng nhau sao?"

Jaehyun không giải thích về việc ly hôn vì Jaemin còn quá nhỏ, anh chỉ nói rằng họ phải sống ly thân vì công việc. Jaemin hỏi điều này có nghĩa là Doyoung cũng không giải thích về chuyện này .

"Mọi thứ rất phức tạp, con trai ah," anh nói trong khi dùng ngón tay chải mái tóc dày của Jaemin . Một trong những điều tồi tệ nhất của cuộc ly hôn là anh và Doyoung đã đẩy Jaemin vào một gia đình tan vỡ. Họ đã đưa cậu bé khỏi trại trẻ mồ côi và để cậu bé bị mắc kẹt giữa cả hai như thế này. Anh cảm thấy có lỗi với cậu bé. "Con vẫn còn nhỏ và chắc không thể hiểu được. Ba sợ chúng ta không thể sống với nhau được nữa. Nhưng ba sẽ đến thăm thường xuyên, được không? Có lẽ nếu ba nhỏ con đồng ý, cả hai chúng ta có thể sắp xếp để ngủ cùng nhau, và chúng ta có thể đi chơi cùng nhau vào cuối tuần. "

"Nhưng con muốn đi với cả hai người."

Jaehyun ghét phải nhìn thấy sự thất vọng từ đôi mắt của Jaemin . "Chà, có lẽ chúng ta cũng có thể sắp xếp chuyện đó. Nếu ba nhỏ con đồng ý."

"Ba nhỏ nói ba rất bận và không có thời gian chơi với con."

Jaehyun nghiến răng. Anh ghét việc Doyoung nói xấu anh trước mặt Jaemin . Nhưng đồng thời, đây cũng là sự thật. Anh ấy là một người bận rộn, đặc biệt là sau khi anh ấy được thăng chức làm trưởng nhóm nghiên cứu, và đã có lúc anh ấy phải bay sang nước khác và làm việc vào cuối tuần.

"Ba bận, nhưng ba sẽ dành thời gian cho con, ba hứa đó." Anh nói, một phần nói với chính mình. Mặc dù gia đình không còn nguyên vẹn nữa, nhưng anh ấy vẫn muốn trở thành bố của Jaemin . Anh đã nhận ra điều đó muộn, nhưng anh muốn sửa chữa nó.

Vùi mình vào công việc là cách khiến Jaehyun ấy phân tâm khỏi cuộc ly hôn, nhưng cho đến một thời điểm nào đó, anh ấy nhận ra rằng tất cả đều vô ích. Jaehyun yêu công việc của mình và anh có niềm đam mê với nó. Trước đây, anh đã làm việc chăm chỉ để chứng tỏ bản thân, cho những người đánh giá anh ấy dựa trên gia đình nghèo khó của anh ấy là sai. Và anh muốn chu cấp cho gia đình mình, khiến họ sống thoải mái.

Sau khi Doyoung và Jaemin đi, anh cảm thấy buồn cười. Tất cả những công việc khó khăn chẳng là gì cả. Anh ấy vẫn chu cấp tiền cho họ, chuyển tiền hàng tháng vào tài khoản ngân hàng của Doyoung. Mặc dù Doyoung không đòi hỏi gì cho mình và Jaemin . Anh nghi ngờ số tiền mình gửi thậm chí không được sử dụng đến.

Anh biết Doyoung đã bắt đầu làm việc trở lại sau khi ly hôn, và anh biết rằng cho dù Doyoung không đi làm thì việc thừa kế tài sản của ông ngoại vẫn đủ cho người kia sống tới cuối đời. Doyoung là cháu trai của một gia tộc giàu mạnh kia mà.

Và đó là lý do tại sao mọi thứ diễn ra không như ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro