CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11: YLCS JD VER

Trịnh Tại Hiền và Kim Đạo Anh kết hôn đã được một tháng. Những vấn đề liên quan đến việc vị hôn thê của Trịnh Tại Hiền và phu nhân chính thức của hắn là ai? Trước đây hắn có mối quan hệ bừa bãi với rất nhiều mỹ nữ khắp đại giang nam bắc, mọi người còn chưa đoán được ai là vị hôn thê thì đã nghe tin hắn kết hôn rồi.

Trịnh Tại Hiền là một giám đốc trẻ tuổi lại đẹp trai phong lưu, với hình thức bên ngoài và gia thế hùng hậu như vậy, dĩ nhiên người bên cạnh hắn không thiếu. Chỉ là hắn chưa từng yêu ai quá nghiêm túc, khi thì cặp với nữ minh tinh mới nổi, khi thì kề bên ca sĩ trẻ tuổi trong nhóm nhạc nữ, khi thì hôn hít với tiểu thư của tổng tài nào đấy...nhưng hầu hết đều không có ấn tượng mạnh với mọi người, cũng như hắn chưa từng đem cô nàng nào đặt ở vị trí cao nhất, ngay cả tặng mấy thứ liên quan đến hôn nhân như nhẫn, dây chuyền, hoa tai...đều không có.

Vì thế cho nên việc hắn kết hôn là điều rất bất ngờ, bất ngờ hơn nữa là không một ai biết vị phu nhân vừa kết hôn với hắn là ai. Người này hệt như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà hình như ngay cả đầu cũng không ai thấy.

Mọi lời đồn đại càng lan càng xa, càng nói càng hăng, càng tò mò càng thắc mắc, nhưng đều không có kết quả chính xác, mọi thứ đều mơ hồ.

Có người đồn đại rằng, vợ của Trịnh tổng là một cô gái rất sợ chốn đông người, hằng ngày chỉ ở trong nhà nấu nướng dọn dẹp.

Có người lại nói rằng, vợ của Trịnh tổng là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, sợ cô ra ngoài bị kẻ khác đoạt mất nên hắn giấu vợ trong nhà, không cho ra ngoài.

Có người ác miệng lại nói, hắn làm cho người giúp việc trong nhà lớn bụng, sợ lời đàm tiếu của mọi người nên không hề công khai.

Có người lại bảo, xưa kia ông Trịnh từng hứa hôn với ông bạn nào đó, bây giờ tìm đến thì con gái người nọ đã qua đời. Mọi việc tưởng là xong, ai ngờ cô nàng đã trở thành quỷ, hiện hồn đòi làm âm hôn với Trịnh tổng, cho nên nhà họ mới làm lễ kết hôn mà không có cô dâu như vậy.

Mọi lời đồn đại đều không đến tai Trịnh Tại Hiền, cho nên hắn không hề biết việc mình kết hôn lại khiến nhiều người thắc mắc và thêm mắm dặm muối cho câu chuyện đến thế.

Hôm nay Trịnh Tại Hiền đến tổng bộ công ty họp. Hắn mặc vest đen, bên trong là áo thun trắng, mang giày da đen. Toàn thân đều toát ra một khí chất lịch lãm không ai sánh bằng.

Đi cùng hắn hôm nay là cô thư ký, cô gái này bộ dạng cũng đã đẹp rồi, thế nhưng đi cạnh hắn lại lu mờ thấy rõ, khiến cô ngại ngùng luôn dùng tài liệu che mặt. Lẽ ra hôm nay trợ lý phải đi cùng Trịnh tổng, nhưng vì vợ anh ta sinh em bé nên anh ta xin nghỉ phép cả tuần lễ, hại cô phải đi cùng để bị soi mói thế này đây.

Ngoài cô thư ký ra còn có một chàng trai trẻ, người này có lẽ đang là sinh viên, bộ dạng thanh tú chưa từng có, lại mặc vest màu xanh nên trông rất đẹp. Vài cô trộm nghĩ, người này còn xứng với Trịnh tổng hơn là cô thư ký kia.

Quả thực vì lời đề nghị muốn làm trợ lý của Kim Đạo Anh hôm qua đã khiến Trịnh Tại Hiền suy nghĩ, vậy nên sáng nay liền đưa cậu đi làm. Tuy rằng bỏ học một ngày nhưng để có thêm kinh nghiệm, cậu liền hí hửng chuẩn bị một chút rồi đến đây. Bộ vest này đã mua lúc ông Trịnh dẫn cậu đi mua xe, ông bảo sẽ có ngày cậu cần nó, thật đúng như vậy.

Ở trong phòng họp hôm nay có thêm vài người mới, đặc biệt là một chàng trai có vẻ thư sinh nhã nhặn, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, nom rất ưa nhìn đang ngồi ở kia. Tuy rằng xung quanh có đông người, nhưng không thể phủ nhận là chàng trai này quả thật vô cùng thu hút, đến mức người ta không hề để ý rằng, anh ta đang ngồi trên xe lăn.

Người này Trịnh Tại Hiền biết, bởi đã từng gặp hai lần. Chính là nhà thiết kế trong công ty – Anh ta tên là Trầm Mặc*, người cũng như tên, rất ít nói. Chỉ là không hiểu tại sao hôm nay anh ta lại đến đây. Bình thường cho dù có đem vàng lát trên đường anh ta cũng không chịu rời khỏi nhà nữa là.

*Trầm Mặc nghĩa là im lặng.

Kim Đạo Anh có đôi lần trộm liếc người kia, liền quay sang hỏi nhỏ với Trịnh Tại Hiền:

"Anh chàng ngồi xe lăn đó, í đừng nhìn, anh ta nghi mất, là nhà thiết kế hả?"

"Ừ." Trịnh Tại Hiền vẫn xem tài liệu.

"Sao anh bảo anh ta không ra khỏi nhà mà, cớ gì hôm nay lại đồng ý đến đây?" Cái này ai cũng thắc mắc chứ không riêng gì cậu.

"Không biết." Trịnh Tại Hiền vẫn đáp gọn.

Kim Đạo Anh không hỏi nữa, quay sang hỏi chị thư ký xinh đẹp kia vài điều. Dù trước khi đến đây Trịnh Tại Hiền đã dạy cậu một số thứ quan trọng, nhưng lần đầu dĩ nhiên có sai sót, huống hồ trước giờ cậu chỉ học lý thuyết và kiến thức có phạm vi trong trường, đương nhiên không hiểu nhiều biết nhiều.

Trước khi cuộc họp diễn ra và chờ ông Trịnh đến, Trịnh Tại Hiền ngồi xem tài liệu, đến khi thấy hơi mỏi mắt thì ngẩng đầu lên, liền phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn mình. Lơ đãng có, lâu lâu liếc mắt có, nhìn chằm chằm có. Hắn mất tự nhiên đến mức ho khan một tiếng, mọi người mới thu đi tầm mắt. Chỉ là ai cũng nhìn hắn, ngoại trừ nhà thiết kế tên Trầm Mặc kia. Anh ta thỉnh thoảng sẽ nhìn ra phía cửa, rồi sau đó lại tiếp tục Trịnh vài nét trên bản vẽ mà mình mang theo.

Một lát sau, ông Trịnh bước vào, theo sau ông là một cậu trai trẻ rất có phong độ nhưng tuổi tác dưới 20. Khí chất trên người không tệ, có nét hao hao giống Trịnh Tại Hiền nhưng lại có nét lôi cuốn hấp dẫn khác, mang đến cho người đối diện một cảm giác không nói nên lời. Người này chính là em trai của Trịnh Tại Hiền, là Trịnh Minh Hiên.

Tuy rằng rất ngạc nhiên trong chuyện em trai về nước, nhưng đây là công ty, sắp sửa họp nên Trịnh Tại Hiền không nói cũng không hỏi, chỉnh lại tài liệu, cùng thư ký bàn bạc lại một chút rồi bắt đầu. Kim Đạo Anh gặp cũng chưa từng gặp "em chồng" mình, vì thế cậu chỉ liếc nhìn cậu trai kia một cái rồi thôi.

Sau khi họp xong, ông Trịnh đến bàn của Kim Đạo Anh, cười nói: "Hôm nay con thấy thế nào?"

"Dạ rất hồi hộp ạ, lần này con được mở mang tầm mắt, rất vui."

Ông Trịnh cười đến là vui vẻ, nói: "Tốt lắm, Tại Hiền à, con nên mang vợ mình đến đây nhiều lần một chút, hôm nay hai đứa đến ba rất vui." Bởi trong phòng không còn ai ngoài ba người nên ông Trịnh nói rất tự nhiên.

Trịnh Tại Hiền chỉ gật đầu lấy lệ, sau đó hỏi: "Minh Hiên về nước khi nào vậy ba?" Thằng nhóc nay sau khi họp xong thì chạy mất không thấy tăm hơi.

"Mới vừa về chiều hôm qua thôi. Ây dà, nó lại chạy đi đâu mất, hôm con kết hôn thì nó bận thi nên không về được, ba còn chưa kịp giới thiệu Đạo Anh với nó đây." Ông Trịnh càm ràm, nhưng lại không hề bực mình, còn vui vẻ bảo trưa nay cả nhà ăn cơm cùng nhau.

Đi thang máy ra ngoài, lúc này chỉ còn lại hai người, Kim Đạo Anh nói: "Em trai của anh đẹp trai hơn anh nhiều." Kim Đạo Anh khích tướng.

Trịnh Tại Hiền trước giờ không để ý đến vẻ ngoài, cho nên về phương diện so sánh này hắn chẳng để tâm, im lặng không nói.

"Đẹp trai đến nỗi tôi còn thấy ganh tị." Kim Đạo Anh lại tiếp tục châm dầu vào lửa.

Trịnh Tại Hiền rốt cuộc cũng dừng chân, quay lại nói: "Những người hay so đo về sắc đẹp thì đều là thụ."

"Ê nè, anh nói gì đó?" Kim Đạo Anh đương nhiên hiểu về "công và thụ", thuật ngữ của hủ nữ, nghe hắn châm biếm liền xù lông nhím.

Lúc Kim Đạo Anh vẫn đuổi theo đòi "đánh tay đôi" với Trịnh Tại Hiền thì phát hiện ra trong góc bên kia có hai người đang nói chuyện. Một người đang đứng, gương mặt nhăn nhúm lại, hai tay còn đang giơ ra, hình như là giải thích gì đó, còn người kia thì đang ngồi, sắc mặt rất tệ.

"Ê ê, anh dừng lại." Trịnh Tại Hiền vẫn bước đi, khiến Kim Đạo Anh đuổi theo. "Dừng, tôi nói...ứm..." Mặt cậu va vào lưng hắn.

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cậu phải gọi tôi là gì? "Ê nè, ê ê" là gọi ai, tôi đây không biết." Trịnh Tại Hiền có hơi nổi giận.

Kim Đạo Anh bị mắng thì hơi đuối lý, đứng đó sờ mũi không biết nói sao. Trịnh Tại Hiền cũng không để tâm, trực tiếp bước về phía trước. Đột nhiên có hai người đi ra, một người là Trịnh Minh Hiên, đang đẩy xe cho Trầm Mặc.

"Anh hai!" Trịnh Minh Hiên gọi.

"Ừ, về sao không nói với anh một tiếng?" Trịnh Tại Hiền dừng lại, đứng tại chỗ chờ Trịnh Minh Hiên đi tới.

"Tối qua em vừa về đến thì mẹ bảo đi ngủ, đến lúc thức dậy thì trời sáng mất rồi, lại phải đến công ty nên em chưa kịp báo với anh." Trịnh Minh Hiên đẩy xe lăn đi tới, vẻ mặt của Trầm Mặc cũng đã hòa hoãn hơn nhiều, nhưng hình như anh ta không thích đi đến chỗ của Trịnh Tại Hiền và Kim Đạo Anh nên có hơi mất tự nhiên.

"Nghỉ ngơi quan trọng hơn." Trịnh Tại Hiền nói.

Trầm Mặc đối diện với Trịnh Tại Hiền, cứng nhắc gật đầu chào một cái. Trịnh Tại Hiền cũng đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.

Tuy rằng trước giờ chưa từng gặp Trịnh Minh Hiên, lại không tiếp xúc với Trịnh Tại Hiền lâu dài cho nên Kim Đạo Anh không hiểu được tình cảm của anh em nhà họ, có điều qua vài câu thăm hỏi thì cậu hiểu rằng quan hệ của anh em họ rất tốt.

"Đây là... "chị dâu" đúng không?" Trịnh Minh Hiên nhìn sang Kim Đạo Anh, lúc nói hai chữ "chị dâu" nghe có phần hơi gượng gạo.

Trịnh Tại Hiền không nói gì, cũng không nhìn ai cả.

Kim Đạo Anh chờ hắn lên tiếng giải vây cho mình, thân là con trai lại bị gọi "chị dâu" rất ngượng biết không, trong lúc cậu ngượng thì hắn phải nói chứ, đằng này hắn lại bỏ của chạy lấy người.

Đành phải lên tiếng, cậu liền cười đáp: "Ừm, chào cậu, anh là Kim Đạo Anh." Nói xong đưa tay ra.

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc nắm lấy bàn tay Trịnh Minh Hiên, Kim Đạo Anh phát hiện Trầm Mặc có hơi nhíu mày, nhưng khi nhìn rõ lại thì không thấy gì nữa.

"Thật xin lỗi, ngày trọng đại của hai người em bận thi nên không về được." Trịnh Minh Hiên nói. "Anh Đạo Anh quả đúng như lời mẹ nói, rất đẹp."

Kim Đạo Anh ngượng ngùng gãi đầu, không biết nói gì, bật ra một câu: "Cậu nói quá, tôi thấy cậu còn đẹp hơn cả anh cậu nữa."

Nói ra câu này, thân hình Trịnh Tại Hiền có hơi cứng đờ, còn nụ cười trên mặt Trịnh Minh Hiên cũng tan ra mất tiêu. Ngay cả Trầm Mặc từ nãy đến giờ không nói một lời giờ cũng tỏa ra hàn khí khiến Kim Đạo Anh thấy lưng phát lạnh.

"Ờm...à...tôi..." Kim Đạo Anh muốn chữa cháy, lại không biết nói gì. Chẳng lẽ nói "không có, tôi chỉ khen xã giao thôi?" Hay bảo "tôi nói sự thật mà?" Cái nào cũng không được.

Trịnh Minh Hiên cười lớn, nói: "Anh đừng bối rối, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi. Cảm ơn vì lời khen của anh, tôi rất thích."

Bàn tay của Trầm Mặc gác trên thanh xe lăn hơi siết một chút.

Kim Đạo Anh cũng ngượng ngùng cười, Trịnh Tại Hiền lúc này mới nói: "Ba hẹn trưa nay cùng đi ăn, em chuẩn bị rồi đến nhé. Anh đi trước." Sau đó bước đi mà không hề gọi hay kéo tay Kim Đạo Anh.

Kim Đạo Anh bối rối nói lời tạm biệt rồi chạy theo Trịnh Tại Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro