CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10: 

Kim Đạo Anh có thói quen uống sữa vào buổi sáng. Ban đầu cậu mua loại sữa rẻ tiền, nhưng với tính cách đã quen dùng đồ hiệu, Trịnh Tại Hiền bảo chị bếp đem bỏ đi, sáng mai đổi loại sữa khác.

Hôm sau tuy rằng Kim Đạo Anh rất tiếc chai sữa mới mua chưa kịp uống, nhưng sau khi thử loại sữa đắt tiền khác thì vẻ mặt lộ ra sự thỏa mãn cực kỳ, khiến cho Trịnh Tại Hiền khinh bỉ thêm một lần.

Sáng nay hai người ăn sáng xong thì chuẩn bị lên xe đi cùng nhau, thật ra cũng không tình cảm đến mức đó, chỉ là Kim Đạo Anh đã trả xe cho ba, còn bảo tài xế riêng nghỉ việc, bởi cậu không quen đi học như vậy. Vì tuyến xe bus cách nhà khoảng 400m, cậu liền quá giang Trịnh Tại Hiền ra trạm xe bus. Trịnh Tại Hiền ban đầu rất bực bội, bảo cậu hãy lấy lại xe mà đi học, hắn không muốn đi cùng cậu. Nhưng về sau quen dần rồi thì cũng không tức giận hay khó chịu gì nữa.

Mấy ngày đầu tiên, hắn cố tình gọi điện hoặc nghe máy của mấy cô bạn gái ngay trước mặt cậu, nhưng cách này vô hiệu, bởi khi hắn nhìn ra kính chiếu hậu chỉ thấy Kim Đạo Anh vùi mặt vào sách vở, ngay cả nhìn hắn cũng không. Thông thường, chỉ khi hành động nào đó của bạn được tán dương hay quan tâm thì mới có hứng thú làm tiếp, còn nếu không ai để ý tới, bạn sẽ tự động ngừng ngay. Trịnh Tại Hiền cũng không ngoại lệ.

Lần đầu tiên thấy Kim Đạo Anh bước xuống xe xịn, cả trường nhốn nháo. Nhưng về sau thì không thấy nữa, cậu vẫn đi học bằng xe bus như thường lệ thì tin đồn dập tắt, mọi thứ trở lại bình thường.

Tiền Côn thấy cả tháng nay Kim Đạo Anh toàn đi bằng xe bus, sợ mối quan hệ tốt giữa cậu với vị "anh họ" ngàn vàng khó cầu kia đã chuyển xấu, nhân lúc giữa giờ liền hỏi:

"Này tiểu Anh, cậu với anh họ xảy ra chuyện gì sao?" Giọng nói chứa đầy lo âu.

Kim Đạo Anh đang sắp xếp hộp màu, đáp: "Đâu có."

"Sao không thấy anh ấy đưa cậu đến trường nữa? Tớ còn hoài nghi không biết có phải hôm nọ nghe lầm hay không, còn nghĩ anh ấy là người đi đường, cậu năn nỉ xin xỏ thì mới chịu cho cậu quá giang thôi đấy!" Tiền Côn kêu ca.

"Thì lâu lâu quá giang một lần thôi, anh ta bận lắm." Kim Đạo Anh lơ đãng nói.

"Vậy quan hệ của hai người vẫn tốt chứ hả?" Tiền Côn tìm thấy hi vọng.

"Ừ." Kim Đạo Anh cất hộp màu. "Giáo sư vô rồi kìa."

Thế là hai người tự động kết thúc cuộc đối thoại.

Buổi chiều khi Kim Đạo Anh về đến, liền thấy Trịnh Tại Hiền ngồi ở sofa gõ laptop. Cậu liền hỏi:

"Hôm nay anh về sớm vậy sao?"

"Ừ. À, cậu xem giúp tôi, bản vẽ này phối màu nào thì đẹp?"

Kim Đạo Anh buông balo xuống, ghé sát lại xem. "Đây là bản thiết kế tĩnh lặng, cho nên phải chọn màu lạnh. Nhưng để cho không đơn điệu, thêm một chút màu nóng nhấn ở những chi tiết quan trọng như hoa trên cổ, nơ trên túi áo thì hợp."

Trịnh Tại Hiền cũng khá hài lòng, hắn chọn màu xanh.

Kim Đạo Anh chỉ: "Bánh xe màu sắc này mở to hơn chút đi, tôi nghĩ anh nên chọn màu tương phản kiểu chữ Y thì hay hơn."

"Chọn tam giác cũng được mà?" Trịnh Tại Hiền ra ý kiến.

"Thôi, chọn kiểu ấy sặc sỡ lắm. Đấy, màu xanh, xanh lam và đỏ."

Sau khi cả hai thảo luận thì bản vẽ được tô màu hoàn mỹ đã xong. Trịnh Tại Hiền tuy không nói lời cảm kích nào với Kim Đạo Anh, nhưng nhìn sơ qua cũng biết hắn rất hài lòng hợp ý.

Kim Đạo Anh cũng không chờ mong hắn cảm ơn hay nói câu ơn nghĩa nào đó, cậu xách balo lên lầu tắm, sau khi cậu mặc quần áo đi ra thì thấy Trịnh Tại Hiền cũng dùng phòng tắm ở chỗ khác tắm rồi.

"Trợ lý của anh đâu, sao hôm nay anh phải làm mấy việc này?" Kim Đạo Anh vừa múc cơm cho Trịnh Tại Hiền vừa hỏi. Đừng tưởng cậu hảo tâm, đây là gia quy mà ông Trịnh đã dạy cậu từ đầu.

"Hôm nay là ngày vợ cậu ta sinh con, vì thế mới sáng sớm đã vội vàng gọi điện xin nghỉ phép. Hại tôi cả một ngày bận rộn. Về sớm cũng không yên." Trịnh Tại Hiền đón lấy bát cơm.

"Ấy chà, vị trợ lý đó có lớn hơn anh bao nhiêu đâu mà có con rồi cơ." Kim Đạo Anh thấy thú vị.

"Ừ, cậu ta nhỏ hơn tôi một tuổi, kết hôn vào lúc 20 tuổi mà giờ này mới có con, cho nên cậu ta vô cùng sốt sắng." Ở chung được một tháng, hắn đã bắt đầu quen dần, vì thế cách nói chuyện với cậu cũng không khó chịu gay gắt nữa.

"Ui ui, thế là bằng tuổi tôi người ta đã cưới vợ được hai năm rồi á?" Kim Đạo Anh trố mắt ngạc nhiên. "Cơ mà hình như anh không thành thạo về thiết kế cho lắm, sao làm giám đốc được hay vậy?"

Trịnh Tại Hiền trừng mắt nhìn Kim Đạo Anh khiến cậu hoảng hồn cắn đũa. "Tôi học quản trị kinh doanh, không học về thiết kế. Mấy bản vẽ này là bên dưới thi thoảng nộp cho tôi để nhờ nhà thiết kế xem qua, nhưng có lúc bận thì tôi tự tìm tòi, hơn nữa nhà thiết kế không ở lại trong công ty nên không thường xuyên gặp được."

"Ủa gì kỳ?" Kim Đạo Anh thắc mắc.

"Nhà thiết kế trong công ty là một cậu trai khoảng 23, 24 tuổi, cậu ta bị tật từ nhỏ nên không đi được. Có câu "có tật có tài", cậu ta là nhà thiết kế xuất sắc mà tất cả các công ty đều không mời được, công ty tôi phải trả giá gấp năm lần những chỗ khác, hơn nữa em trai tôi với cậu ta cũng có quen biết nên cậu ta mới đồng ý làm việc. Tuy vậy, điều kiện cậu ta đưa ra là không đến công ty, không bắt cậu ta có mặt chốn đông người, công việc mỗi ngày phải có người mang đến tận nhà, cần thì đến nhà tìm."

"À, ra vậy. Ê nè, mai mốt anh cho tôi làm trợ lý đi?" Kim Đạo Anh thô lố mắt nhìn Trịnh Tại Hiền.

"Tôi bảo cậu gọi tôi là gì? Ê nè là kiểu xưng hô quái quỷ gì thế?" Trịnh Tại Hiền cau có.

"Xin lỗi, Ngài Trịnh, cho tôi làm trợ lý nhé?"

"Không có phần của cậu."

"Ích kỷ nhỏ mọn mỏ nhọn." Kim Đạo Anh lầm bầm, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trịnh Tại Hiền thì liền cúi đầu ăn cơm.

Buổi tối, Kim Đạo Anh vào phòng học bài. Vừa học vừa lo lắng, ngày mai đã đến hạn đóng học phí cho học kỳ hai rồi, đáng lẽ hai tháng trước phải đóng nhưng cậu lê lết tới tận bây giờ. Trước kia chỉ cần gọi điện cho chị là xong, còn giờ cậu đã là "gái có chồng" à không, "trai có vợ" ây cũng không đúng, nói chung là đã lập gia đình đi, lập gia đình rồi sao có thể về nhà mẹ đẻ xin tiền được. Thế là mấy tiếng học bài của cậu trôi qua trong vô vàn suy nghĩ và lo lắng.

Học sắp xong thì Trịnh Tại Hiền vào, đưa cho cậu một phong bì.

"Gì á?" Kim Đạo Anh chộp lấy ngay.

"Tiền lương." Trịnh Tại Hiền đáp gọn.

"Tiền lương gì? Tôi có lương hả?" Kim Đạo Anh hí hửng mở xem, tận hai nghìn tệ. (tương đương 6,6 triệu VND).

"Cũng không hẳn là tiền lương, nhưng ba bảo mỗi tháng đưa cho cậu tiền. Nếu thiếu tiền đóng học phí thì nói với tôi." Trịnh Tại Hiền nằm xuống giường.

"Ê nè...à không, ngài Trịnh, tôi quả thực thiếu tiền đóng học phí đó. Ngày mai tôi phải đóng tận 3.500 tệ." Kim Đạo Anh kề sát lại, mặt dày thì kệ mặt dày, nếu không luyện ra mặt dày thì không tài nào moi tiền được.

"Vậy ngày mai tôi đưa cậu thêm 1.500 tệ nữa đúng không?" Trịnh Tại Hiền hỏi rất nghiêm túc, hoàn toàn không để ý cái mặt phóng to của cậu bên cạnh.

"Hự hự, nào có chuyện như vậy, ngài Trịnh, em còn phải sống nữa, ngài làm ơn tách tiền học phí với tiền sinh hoạt giúp em đi!"

Lần đầu tiên nghe Kim Đạo Anh dùng cách xưng hô lạ lẫm này với mình, Trịnh Tại Hiền có chút bất ngờ. Hắn đơ ra, còn Kim Đạo Anh vẫn năn nỉ. Trong chốc lát, hắn mở miệng:

"Ngày mai tôi đến trường đóng học phí cho cậu, tiền kia thì giữ xài riêng đi."

"Oh yeah, ngài Trịnh muôn năm! Hú!" Kim Đạo Anh nhảy cẫng lên, ôm tiền cất vào tủ, vừa cất vừa ca hát lảm nhảm. Lại hoàn toàn không để ý, ngày mai hắn đến trường cậu cơ đấy.

Trịnh Tại Hiền không biết rằng, lúc này hắn đang cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro