CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9:

Buổi trưa Trịnh Tại Hiền phải về nhà một chuyến, bởi mấy bản thiết kế quan trọng mà thư ký nộp cho hắn trước hôm tạm nghỉ việc để lo cho đám cưới đều đang ở nhà.

Kim Đạo Anh cũng vừa về tới, thấy Trịnh Tại Hiền một tay ôm xấp tài liệu, một tay nghe điện thoại, giọng điệu vô cùng rối rắm:

"Cái nào, hôm trước không phải cô đã đánh số rồi sao? Làm việc kiểu gì vậy, ngay cả đánh số cũng quên là sao? Ở đây chỉ có mẫu A1, còn mẫu A3 không thấy."

Kim Đạo Anh tò mò bước lại xem.

"Ba mẫu này đều giống nhau, cô bảo tôi phân biệt kiểu gì? Cái nào là Vintage, cái nào là Hippie?"

Kim Đạo Anh rút một tấm ra, nói: "Cái này là Vintage, còn Hippie là cái anh để dưới bàn đó."

Trịnh Tại Hiền hỏi lại: "Cậu chắc chứ?"

Kim Đạo Anh chỉ gật đầu, không đáp.

Hắn nói trong điện thoại với thư ký là đã tìm ra, sẽ đến công ty ngay. Sau khi cúp máy, hắn hỏi: "Cậu chắn là nó không?"

"Chắc." Kim Đạo Anh gật mạnh đầu.

"Không đúng thì biết tay tôi!" Nói xong thì bỏ đi ra ngoài.

Kim Đạo Anh trề môi, hứ, tôi giúp anh còn chưa được cảm ơn, ở đó mà hù dọa.

Tuy rằng Trịnh Tại Hiền rất khinh bỉ Kim Đạo Anh, nhưng sau khi chứng kiến cậu vẽ tranh và ngày hôm nay chọn giúp hắn bản vẽ đúng, hắn liền có chút thay đổi thành kiến với cậu.

Vừa về nhà, trông thấy cậu đang ở dưới bếp phụ chị giúp việc nấu nướng, hắn cảm thấy tâm tình thả lỏng một chút. Bây giờ cuộc sống hắn đã thay đổi, có người bên cạnh, tính ra cũng không tệ.

"Ngài Trịnh, xuống dùng cơm." Kim Đạo Anh cũng đã lâu rồi không dùng danh xưng này, đột nhiên hôm nay mới nhớ ra.

Lát sau Trịnh Tại Hiền mới mở cửa, hắn mặc áo sơmi thun dài tay màu xanh đậm, quần cùng màu, bộ đồ thể thao này có vẻ rất hợp với hắn.

"Để món cá sang một bên đi, tôi không ăn."

Kim Đạo Anh biết Trịnh Tại Hiền từ nhỏ đến lớn đều không ăn cá, hắn ghét nhất là cá, chưa từng ăn bao giờ. Ngược lại Kim Đạo Anh thì rất thích ăn cá, thích hơn cả thịt.

"Quả thật là hai chúng ta không hợp nhau tí nào. Tôi rất thích ăn cá đấy!" Kim Đạo Anh gắp một đũa cá sốt chua ngọt cho vào miệng. "Ưm, ngon ghê!"

Nhìn vẻ mặt đắm đuối của cậu, Trịnh Tại Hiền chỉ cười khẩy một tiếng, bắt đầu ăn thịt lợn quay.

"Cậu khi nào tốt nghiệp?" Được nửa bữa ăn, Trịnh Tại Hiền đột nhiên hỏi.

"Còn bốn tháng nữa." Kim Đạo Anh đáp.

"Ba tôi đã sắp xếp vị trí cho cậu chưa?"

"Vẫn chưa. Hình như cái này ba để anh quyết định đấy!"

"Ờ, vậy thì cậu làm lao công đi." Trịnh Tại Hiền đáp rất thờ ơ.

"Cái gì? Tôi là sinh viên xuất sắc đó nha, học bốn năm đại học lại đi làm lao công, anh bị đ...thông minh hả?" Kim Đạo Anh giơ cả cái muỗng trong tay lên.

"Ăn cơm đi, bớt lảm nhảm." Trịnh Tại Hiền nhìn cũng không nhìn.

Hai người câu được câu mất trò chuyện, sau khi ăn xong, Kim Đạo Anh đi ra sau vườn. Cậu ra đây thực chất là để ngắm hoa rồi tản bộ, sau khi ăn xong không nên nằm hay ngồi, lối sống của cậu khá lành mạnh.

Trịnh Tại Hiền ngồi trên lầu dùng laptop, đảo mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy Kim Đạo Anh đang xem hoa. Cậu mặc áo thun đen, quần short trắng, nhìn có vẻ rất năng động. Tầm mắt Trịnh Tại Hiền đột nhiên dời xuống chân cậu, hắn củng khá ngạc nhiên. Chân cậu tuy rằng không thon bằng nữ giới, nhưng lại rất thẳng, tròn trịa, không gầy trơ xương hoặc có bắp thịt, nói chung là đẹp.

Du Thái từng nói với hắn, đối với MB, thường cậu ta sẽ để ý về chân trước. Đôi chân thon gọn, thẳng thớm, trắng trẻo, chính là lựa chọn hàng đầu của khách. Tuy rằng bộ phận quan trọng là mông, nhưng ai cũng chú ý về chân rồi mới đến mông.

Nếu nói về mông thì...Trịnh Tại Hiền quay sang nhìn Kim Đạo Anh, sau đó phát hiện ra mình có điểm bất thường, liền vỗ đầu mình một cái. Hắn bị điên rồi ư? Không, hắn không điên. Hắn vẫn quyết định không bao giờ chạm vào cậu, vì vậy không có chuyện để ý này nọ ở đây. Chuyện hôm nay là vô thức xảy ra thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro