CHƯƠNG 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 27:

Nửa tháng sau.

Hôm nay là sinh nhật của Kim Đạo Anh. Trịnh Tại Hiền không muốn tổ chức ở nhà hàng, mà là làm tại nhà, dặn chị bếp làm món cậu thích, hắn thì đi mua quà, còn bày trí nhà thật đẹp.

Hắn dụng tâm tổ chức sinh nhật cho cậu, là bởi vì cậu quá quan trọng đối với hắn. Hắn yêu cậu, cho nên mọi thứ dành cho cậu phải thật hoàn mỹ.

Trịnh Tại Hiền nhìn cái brooch* cài áo trên tay, hắn rất vừa lòng với mẫu này. Hắn đã đặt trước khoảng một tháng nay, cái brooch này được chế tác từ bạch kim và kim cương, giá rất đắt, lại khó chế tác bởi sự cầu kỳ của bản mẫu. Trịnh Tại Hiền đã phải cố gắng rất nhiều mời tìm ra nhà chế tác phụ kiện giỏi nhất, lại mất thêm khoản tiền lớn để trả phí, nhưng không sao, Kim Đạo Anh thích là được. Hắn thấy cậu có vẻ rất ưa những thức có thiết kế tinh xảo, đặc biệt là gần đây phải đi làm công sở, cậu rất thương mặc áo sơmi và vest, cho nên cái brooch này sẽ hữu dụng với cậu.

Ngồi bên bàn ăn chờ đến 20h, hắn vẫn không thấy cậu về nhà. Gọi điện thoại đến lần thứ ba mươi cậu mới nghe máy, bên kia rất ồn, cậu chỉ nói rằng ồn lắm không nghe máy được, tối nay cậu sẽ ngủ lại ở nhà bạn, không về, rồi tắt máy không để hắn nói thêm gì cả.

Trịnh Tại Hiền chẳng còn tâm tình gì nữa, hắn gạt đổ cả bàn thức ăn, sau đó lao ra ngoài lấy xe, chạy như điên trên đường.

Tin tức Trịnh Tại Hiền bị tai nạn xe rất nhanh truyền đến tai ông bà Trịnh, họ không quản đang là nửa đêm , lập tức chạy đến bệnh viện, chỉ thấy Lương Phúc đứng bên ngoài.

"Sao vậy, Tại Hiền bị tai nạn như thế nào?" Ông Trịnh run rẩy hỏi.

"Thưa chủ tịch, ngài Trịnh đâm xe vào trụ đèn bên đường, chỉ bị xây xát nhưng cần phải khâu lại, tay cũng...bị gãy." Lương Phúc nói rành rẽ.

"Trời ơi, gãy tay ư?" Bà Trịnh lảo đảo rồi ngồi xuống ghế ôm mặt khóc.

"Này, bà bình tĩnh đã, không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi." Ông quay sang hỏi Lương Phúc. "Vậy là không sao đúng không?" Nói vậy nhưng ông lại rất lo lắng.

"Dạ không sao, bác sĩ đã băng bó xong rồi, giờ chỉ cần khâu xong là sẽ được về ngay."

Nói đến đó thì Trịnh Tại Hiền bước ra, bộ dạng thẫn thờ như người mất hồn. Ông bà Trịnh cứ tưởng hắn hoảng loạn sau tai nạn, cho nên không hỏi gì nhiều, cùng hộ tống hắn về nhà nghỉ ngơi.

Về đến nhà, lại không thấy Kim Đạo Anh đâu. Ông bà Trịnh hỏi, Trịnh Tại Hiền không đáp lời, chỉ nằm yên một chỗ.

Chỉ có Lương Phúc biết rõ mọi chuyện, bởi Trịnh Tại Hiền đã nói cho anh biết về việc hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho Kim Đạo Anh vào sáng hôm nay, cái brooch đó cũng là do Lương Phúc đi lấy giùm hắn. Trong lúc này, dù cho thật tâm Lương Phúc không thích Kim Đạo Anh đến mấy, cũng đành vì tư tâm của Trịnh Tại Hiền mà đáp:

"Thưa chủ tịch, hôm nay là sinh nhật cậu Đạo Anh, buổi chiều cậu ấy đã xin phép ngài Trịnh cho ra ngoài chơi với bạn, có lẽ sẽ ngủ ở nhà bạn một đêm." Dù nói thế nhưng trong lòng Lương Phúc lại khinh bỉ, nếu Kim Đạo Anh mà nói thế thì mọi chuyện đã không như vậy.

Ông bà Trịnh nghe thế thì cũng không phàn nàn gì, dù sao cũng là sinh nhật, ra ngoài chơi là bình thường. Ông bà đâu có biết rằng, chính vì Kim Đạo Anh ra ngoài chơi cho nên mới khiến Trịnh Tại Hiền bị tai nạn.

Buổi sáng hôm sau, Kim Đạo Anh về nhà lúc 8h, bởi hôm nay là cuối tuần.

Vừa vào nhà đã thấy Trịnh Tại Hiền ngồi trên sofa dùng tay trái xem tài liệu, trên trán đính miếng băng gạc trắng, tay chân cũng có vết thương.

"Anh bị sao vậy? Đừng nói hôm qua đi đánh nhau đó nha?"

Trịnh Tại Hiền không đáp lời, vẻ mặt tỏ ra không quan tâm, cũng không nhìn cậu, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

"Ba biết chưa vậy? Anh dám đi đánh nhau nữa cơ, lớn chừng tuổi này rồi mà còn..."

"Ngài Trịnh bị tai nạn xe."

Kim Đạo Anh vốn đang còn đắc ý, định châm chọc thêm vài câu lại nghe tiếng Lương Phúc ngoài cửa vọng vào.

"Cậu Đạo Anh, hôm nay hãy chăm sóc ngài Trịnh. Tối qua ngài ấy bị tai nạn xe, ông bà Trịnh cũng đến đây rồi." Lương Phúc từ ngoài cửa ôm xấp giấy tờ đi vào nhà.

Nghe ba chữ "ông bà Trịnh", Kim Đạo Anh sửng sốt. Tối qua bị tai nạn? Ông bà Trịnh đến đây? Thế thì họ đã biết chuyện cậu rời nhà ngủ qua đêm rồi sao?

Thấy vẻ mặt biến đổi của Kim Đạo Anh, Lương Phúc rất đắc ý. Nhưng vì Trịnh Tại Hiền, anh liền nói:

"Hôm qua tôi đã nói với ông bà Trịnh rằng vì hôm nay là sinh nhật cậu, nên cậu đã xin phép ngài Trịnh cho ra ngoài chơi với bạn rồi."

"Cảm ơn anh." Kim Đạo Anh mừng rỡ.

Lương Phúc tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay sang hỏi Trịnh Tại Hiền:

"Ngài Trịnh, tôi đã nộp xong văn kiện có chữ ký của ngài rồi, còn việc gì cần phân phó nữa không?"

Trịnh Tại Hiền nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này mới nói: "Cậu gọi cho thư ký Lục bảo cô ấy sắp xếp cuộc họp ngày mai đi."

"Nhưng ngài Trịnh, tay ngài..."

"Không có việc gì, không động đến là được." Trịnh Tại Hiền nói một cách lạnh nhạt.

Lương Phúc cầm lấy mấy xấp giấy mà Trịnh Tại Hiền vừa duyệt qua mang đi.

Kim Đạo Anh rón rén lên lầu thay quần áo, sau đó xuống dưới lầu. Chị bếp bảo cậu ở nhà chú ý nồi canh giùm, chị ấy phải đi siêu thị mua thêm xương và gân bò để hầm cho Trịnh Tại Hiền ăn.

Trong nhà còn hai người giúp việc nữa, là chồng và con trai chị bếp, lúc trước họ từng làm việc cho nhà chính của ông Trịnh, sau khi Trịnh Tại Hiền về nước thì được điều đến đây. Con trai chị bếp năm nay được 17 tuổi, cậu nhóc vẫn còn đang đi học, lúc nào rảnh rỗi sẽ lau dọn nhà cửa rồi đi làm vườn. Còn chồng chị bếp thì xem như là quản gia, trông nom nhà cửa và chăm sóc mảnh vườn, lau xe cho Trịnh Tại Hiền.

Có điều lúc này mọi người đều không có ở đây, chỉ có mỗi cậu và hắn, cho nên cậu cảm thấy rất gượng gạo, mông đặt xuống sofa mà còn không dám ngồi thoải mái nữa là.

Trịnh Tại Hiền vẫn như cũ, không để ý tới cậu, ngồi ở chỗ đó xem tài liệu như cũ. Khoảng vài phút sau, Kim Đạo Anh đành mở lời trước:

"Anh...muốn uống cafe không?"

Trịnh Tại Hiền không đáp.

"Ờm...đã ăn sáng chưa?" Cậu còn chưa ăn, muốn cùng hắn ngồi ăn.

Vẫn im lặng.

"Hôm qua...à anh còn đau không?"

Trịnh Tại Hiền vẫn xem cậu như không khí.

Kim Đạo Anh tự biết mình sai, dù rằng tối hôm qua đã xin phép hắn là sau khi tan ca thì ra ngoài chơi, nhưng hắn dặn cậu về sớm một chút, mà cậu vẫn không nghe lời, thậm chí còn không bắt máy, đến khi nhận điện thoại thì mới bảo sẽ ngủ nhà bạn, không về. Tuy rằng không biết chuyện hắn bị tai nạn là do đâu, nhưng dù sao hắn vẫn là chồng chính thức của cậu, cho nên việc hắn bị tai nạn mà cậu không ở nhà chăm sóc, còn ra ngoài chơi cả đêm cũng đủ để người khác kết tội là "thất trách với chồng."

Ngồi trên ghế sofa êm ái mà cậu lại có cảm tưởng như ngồi trên đống gai vậy, nhúc nhích cũng không dám, chân tê đến mất cảm giác. Lúc này người bên kia mới lên tiếng.

"Tối qua em không đọc tin nhắn của tôi sao?" Hắn vẫn không nhìn cậu.

"Ờ...tại chỗ đó ồn quá...tôi không để ý." Kim Đạo Anh lúng túng mở điện thoại, thấy tin nhắn: "Tôi chuẩn bị cho em một bất ngờ, về sớm nhé?" Áy náy ban đầu chỉ có một, về sau lại tăng thêm mười.

"Tôi...xin lỗi." Kim Đạo Anh cúi đầu lí nhí nói.

Trịnh Tại Hiền đứng dậy, hắn quay lưng đi ra ngoài, không nói lời nào cả.

Quả thật Kim Đạo Anh không sợ Trịnh Tại Hiền của bình thường, chỉ sợ Trịnh Tại Hiền của hiện tại. Hắn làm cho cậu kinh nghi bất định, hồi hộp không biết phải đối diện thế nào, làm gì mới phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro