CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 41

Trịnh Tại Hiền quay trở lại nhà, mỗi ngày đều trông thấy Kim Đạo Anh nhưng lại chẳng vui vẻ gì, bởi cậu cố tình gây sự với hắn, không bao giờ cho hắn thấy nụ cười nào nữa, lúc nào cũng cáu gắt và khó chịu.

"Anh nhìn đi, giày của anh để sai vị trí sang chỗ của tôi rồi. Mắt anh bị kém lắm à?"

Trịnh Tại Hiền cúi xuống để giày sang một bên, không nói gì.

"Còn nữa, giấy tờ tài liệu của anh đừng có để trên bàn trà, tôi lại tưởng nhầm là của tôi."

Trịnh Tại Hiền lặng lẽ gom hết tài liệu đặt sang bàn bên cạnh.

Kim Đạo Anh thấy hắn không có phản ứng gì, cậu bực tức hừ lạnh rồi ra ngoài vườn ngồi.

Tới giờ ăm cơm thì còn kịch liệt hơn nữa. Kim Đạo Anh gõ đũa xuống bát phát ra âm thanh chói tai, âm thanh này theo cậu điều tra thì là thứ mà Trịnh Tại Hiền ghét nhất. Hắn giống như bị dị ứng, mỗi lần nghe âm thanh này thì sẽ nghiến răng kèn kẹt, đầu óc như muốn nổ tung. Bởi vậy chị bếp lúc nào cũng đặt chén bát xuống bàn nhẹ nhàng, dùng đũa gỗ để hạn chế phát ra âm thanh. Kim Đạo Anh không biết lấy đâu ra một đôi đũa bằng nhựa cứng, gõ vào bát sứ kêu vang dội. Cậu còn dùng cả muỗng sứ, cho nên mỗi lần múc thức ăn thì kêu um sùm.

Trịnh Tại Hiền không nói gì, cúi đầu ăn cơm. Chị bếp lại đứng bên trong mà áy náy, lại lo lắng cho ông chủ.

Trịnh Tại Hiền khó chịu vì âm thanh đó thì ít, mà khó chịu vì hành động của Kim Đạo Anh thì nhiều. Cậu càng ngày càng tỏ rõ cho hắn thấy rằng hai người không thể ở cùng nhau, muốn hắn chán nản rồi ly hôn. Vì thế, hắn càng căm giận cô gái kia hơn, vì cái gì buộc hắn buông tay để nhường lại cậu cho người khác chứ? Hắn không cam tâm.

Ăn được non nửa bát cơm, Trịnh Tại Hiền đã đặt bát xuống, đi ra vườn. Kim Đạo Anh thấy hắn đi rồi cũng mất cả hứng ăn uống, bèn ăn qua loa rồi thay quần áo ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?" Trịnh Tại Hiền thấy cậu đang cầm chìa khóa xe đi ra.

"Hừ. Anh có thể quản tôi sao?" Sau đó đi thẳng.

Trịnh Tại Hiền siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt tựa hồ muốn rách da chảy máu. Hắn thở dài, rồi lại lắc đầu. Ánh mắt kiên định dường như hàm chứa điều gì đó.

Kim Đạo Anh đến nhà Tiền Côn làm cơm. Dù sao cũng là bạn bè thân thiết, cậu ta lại hết lòng giúp đỡ cậu, việc đã hứa thì phải làm. Hôm rời đi Tiền Côn có đưa cho cậu một chìa khóa, để cậu có đến thì thuận lợi vào nhà.

Kim Đạo Anh xắn tay áo làm mấy món, rau xào thập cẩm, cá nướng, thịt heo chua ngọt. Vì không biết bạn gái của Tiền Côn có ghé sang không nên cậu nấu cơm rất nhiều, dư vẫn tốt hơn thiếu.

Kết quả là khi Tiền Côn về nhà thì vô cùng thích chí, hô lên một tiếng rồi mừng rỡ chạy lại bàn ăn nhón một miếng.

"Đạo Anh, cậu đến khi nào thế?" Tiền Côn hỏi người đang lấy cá từ lò vi sóng ra.

"Được hơn một tiếng rồi."

Tiền Côn đỡ lấy đĩa cá đặt lên bàn, sau đó mở nồi cơm ra.

"Cậu nấu nhiều vậy?"

"Tớ nghĩ tiểu Hồng sẽ sang."

"Ừ, cô ấy bảo 19h mới sang, nhưng để tôi gọi bảo cô ấy đến sớm một chút." Sau đó hí hửng gọi điện thoại cho tiểu Hồng, còn bảo cô mời cả Đào Khả Như đến.

Kim Đạo Anh khi nhìn thấy Đào Khả Như thì trong mắt tràn ngập nhu tình mật ý, vui sướng đến mức mọi khó chịu trong mấy ngày qua lập tức quẳng lên chín tầng mây. Cậu liên tục gắp thức ăn cho cô, cô cũng đáp lại cậu. Bầu không khí tràn ngập hạnh phúc, tựa như chỉ có hai người.

Hai người ăn xong thì rời khỏi nhà Tiền Côn mà ra ngoài xem phim, uống cafe. Lương Phúc lái xe chở Trịnh Tại Hiền từ công ty về nhà, vô tình đi ngang qua, thế là mọi thứ đều thu vào tầm mắt hắn.

Trịnh Tại Hiền cả ngày ăn không vô, ngủ không ngon. Hắn chỉ nghĩ đến Kim Đạo Anh, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn gọi hỏi câu đang ở đâu, bao giờ về. Nhưng hắn biết cho dù có gọi, cậu cũng sẽ không nghe máy.

Bây giờ cậu đối với hắn tràn ngập ý thù địch, không một chút dịu dàng cho dù là giả tạo cũng không giả vờ cho hắn thấy nữa. Cậu luôn cố tình làm việc này việc kia hòng để hắn ghét cậu, nhưng người hắn dùng cả trái tim để yêu thì làm sao mà ghét được? Nếu có ghét, hắn chỉ ghét bản thân mình quá nhu nhược quỵ lụy trong tình yêu.

Cả đời hắn chưa bao giờ yêu một người đến thế. Kể cả mối tình đầu với một cô bạn ở Mỹ cũng không được sâu đậm thế này, thậm chí khi cô ấy nói lời chia tay hắn cũng chẳng mảy may đau khổ, chỉ hơi buồn một chút rồi qua rất nhanh.

Hắn không hiểu tại sao lại yêu Kim Đạo Anh nhiều như vậy, cậu khiến hắn bất an cùng lo lắng, rồi lại hạnh phúc cùng vui vẻ. Những gì hắn cố định trong đầu trước đây đều bị lệch hết cả, không còn nữa.

Có lẽ đúng như lời Du Thái nói, vì hắn là một kẻ không xem trọng tình yêu, chỉ chơi đùa, cho nên khi gặp một người khiến hắn thật lòng thương yêu, lại yêu đến mức chết đi sống lại như vậy.

Thế nhưng người kia lại không yêu hắn.

Một buổi chiều, thành phố chuẩn bị chào đón màn đêm buông xuống, Đào Khả Như nhận được một cuộc điện thoại, bảo cô tới quán cafe Slowly, có người cần gặp.

Lẽ ra bình thường với cuộc gọi như vậy cô sẽ từ chối, nhưng người gọi tới là thư ký Lục Kỳ Thư, cho nên cô vội vã thay quần áo rồi bắt taxi đến đó.

Bên ngoài, Lương Phúc đã chờ sẵn, cho nên khi cô vừa xuống taxi thì anh lập tức dẫn cô lên một tầng riêng biệt, có một phòng nhỏ bằng thủy tinh, nhìn thôi cũng biết là phòng dành cho khách VIP.

Trên đường đi cô hỏi Lương Phúc rất nhiều, thế nhưng anh không chịu nói, chỉ bảo cô đi rồi sẽ biết. Đến nơi, anh chỉ mời cô vào chứ không đi theo mà đứng bên ngoài.

Đào Khả Như dè dặt mở cửa phòng ra, nhìn thấy người ngồi bên trong thì lập tức cứng đờ.

"Giám...giám đốc Trịnh?"

Trịnh Tại Hiền mặc áo bành tô đen, bên trong mặc áolen cùng quần tây đen, thế nhưng nhìn hắn không bị chìm xuống giữa đêm đen bên ngoài phòng, ngược lại còn toát lên vẻ điển trai vốn có, quyến rũ không nói nên lời. Tựa như hắn đang chụp ảnh cho tạp chí vậy, phong thái ung dung bình thản, vô tình tạo nên những bức ảnh tinh xảo.

"Cô ngồi đi." Trịnh Tại Hiền chỉ tay vào ghế đối diện.

Đào Khả Như run rẩy ngồi xuống, cô bị những suy nghĩ chạy loạn trong đầu làm cho sợ hãi. Cô không biết vị giám đốc này tìm cô là để nói về chuyện gì, chẳng lẽ trong công việc cô đã làm sai chuyện gì, cho nên bị gọi ra khiển trách? Không đúng, cô làm ở tổng bộ công ty, sao lại bị giám đốc ở chi nhánh công ty đứng ra khiển trách chứ?

"Chắc cô rất muốn biết tại sao tôi lại gọi cô ra đây?" Trịnh Tại Hiền xoay xoay nhẫn cưới trên tay, không nhìn Đào Khả Như. Hắn cố tình không muốn nhìn cô, bởi nhìn càng nhiều, hắn sẽ càng căm hận rồi làm ra chuyện gì đó không kiểm soát được.

"V...vâng." Đào Khả Như siết chặt hai tay vào nhau, dường như cũng ngầm nhận được địch ý của đối phương, cô ngồi cứng đờ như tượng gỗ.

"Tôi muốn nói với cô về chuyện Đạo Anh." Trịnh Tại Hiền rất lâu sau mới nói ra câu này.

"Hả?" Đào Khả Như bất ngờ đến mức quên dùng kính ngữ, vội sửa lại. "Giám đốc nói...anh Đạo Anh ạ?"

Trịnh Tại Hiền không ừ cũng không gật đầu xác nhận câu hỏi của Đào Khả Như, chỉ nói: "Tôi muốn cô và cậu ấy chia tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro