CHƯƠNG 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 42 

Đào Khả Như ban đầu rụt rè như con mèo nhỏ, nhưng nhắc đến chuyện của cô và Kim Đạo Anh, lại phản ứng mãnh liệt.

"Không, tôi sẽ không chia tay với anh ấy!"

"Cô nghĩ cậu ấy là của cô sao?" Trịnh Tại Hiền liếc nhìn Đào Khả Như, khiến da gà trên người cô đồng loạt nổi lên.

"Tôi...tôi và anh ấy yêu nhau." Đào Khả Như chỉ biết nói có vậy.

"Yêu?" Trịnh Tại Hiền cười lạnh. "Cho dù yêu thì cũng không có kết quả."

Đào Khả Như chưa kịp hỏi tại sao, đã bị hắn đẩy xấp giấy tờ trên bàn về phía cô.

"Tự mình xem đi, tôi và cậu ấy là vợ chồng hợp pháp." Trịnh Tại Hiền nói một cách cứng rắn.

Đào Khả Như cầm lên xem, một lúc sau sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy làm rơi mấy tờ giấy lên bàn. Cô mấp máy môi rất lâu mới nói ra được: "Không thể nào, anh gạt tôi!"

"Vậy cô nghĩ cậu ấy đã trả nhà cũ rồi thì sống ở nơi nào? Xe ở đâu cậu ấy có? Ngay cả công việc ổn định hiện tại của cô cũng là do tôi vì cậu ấy mà giúp, thế đã rõ chưa?"

Đào Khả Như rơi lệ. Một cô gái nhu mì và dễ thương như vậy lại khóc trước mặt bạn, bạn sẽ không kìm được mà chạy đến an ủi cô ấy, đưa khăn cho cô ấy. Thế nhưng cô lại khóc trước mặt hắn, mà hắn lại chẳng hề động tâm, còn thấy khinh thường.

"Cô phải đưa ra lựa chọn. Tự ý rời khỏi cậu hay hay là buộc phải rời khỏi cậu ấy."

"Không, tôi không chọn." Đào Khả Như quyết liệt từ chối.

Trịnh Tại Hiền nhấp một ngụm cafe trên bàn, hờ hững nói: "Tôi và cậu ấy có hôn thú rõ ràng, nếu tôi kiện cô về tội phá hoại gia đình người khác, cô thấy sao? Vả lại cô muốn Đạo Anh cũng bị dính dáng đến chuyện này, để gia đình tôi ghét bỏ cậu ấy, thu hồi tài sản cá nhân hoặc đuổi ra khỏi nhà, cô muốn sao?"

Đào Khả Như vừa khóc vừa suy nghĩ, lúc thì lắc đầu, lúc lại mím chặt môi. Nhưng sau cùng, cô lau nước mắt rồi hỏi:

"Giám đốc muốn tôi phải thế nào?" Đây cũng là ngầm đồng ý.

Trịnh Tại Hiền nhếch môi, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng và sự ích kỷ: "Tôi cho cô 50 vạn (166 triệu VND), sau đó cô rời khỏi nơi này, tìm nơi khác cách xa thành phố, không liên lạc với Đạo Anh nữa. Đồng thời tôi cũng sẽ giải quyết vấn đề công việc cho cô ở nơi xa lạ, nếu không được sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô mỗi tháng với số tiền tương đương mức lương hiện tại của cô."

"Tôi không nhận tiền đâu." Đào Khả Như từ chối.

"Tôi không phải đang thương lượng với cô, đây là bắt buộc. Cầm tiền đi, ngày mai sẽ có người đến đón cô rời khỏi đây. Cách xa Đạo Anh càng sớm càng tốt, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Trịnh Tại Hiền vân vê chiếc nhẫn, ánh mắt nhu hòa nhưng lời nói chứa dao găm.

"Được, tôi hứa." Đào Khả Như cắn răng nói.

Từ ngày Trịnh Tại Hiền dọn về đến nay, Kim Đạo Anh đã cự tuyệt chuyện ngủ cùng hắn. Cậu ôm gối trở về phòng mà ngày đầu tiên đến đã ngủ, sau đó khóa trái cửa mỗi khi vào phòng.

Trịnh Tại Hiền rất hối hận bởi xung động của mình, vì hắn quá yêu cậu, làm ra loại chuyện đó khiến cậu sợ hãi, cho nên luôn đề phòng hắn. Bây giờ hắn chỉ có một mong muốn duy nhất là được nhìn thấy cậu mọi lúc mọi nơi thôi. Mà nếu được ngủ cùng thì càng tốt, có như vậy thì trong lúc vô thức cậu mới để mặc hắn ôm hoặc nắm tay.

"Hôm nay có cuộc họp ở tổng bộ công ty, em cùng đi đi." Trịnh Tại Hiền nhìn Kim Đạo Anh mang giày ở cửa, nói.

"Không. Tự mà đi một mình đi." Kim Đạo Anh cố ý làm căng thẳng.

"Ừm. Vậy em ở công ty làm việc đi, anh đi." Trịnh Tại Hiền ngậm ngùi đi một mình.

Thấy hắn đi rồi thì cậu mới hối hận. Bởi vì đáng lẽ ra cậu phải đi cùng hắn, đây là lệnh của ba. Lần trước đi rồi, bây giờ có họp nữa cũng phải đi, nhưng cậu cố ý chống đối với hắn nên không đi. Giờ thì hay rồi, lỡ ba hỏi thì chết.

Nhưng cậu đã nói thì không thu lại, vì thế hiên ngang mà đi làm như cũ.

Rốt cuộc ba ngày sau gặp ông Trịnh, ông ấy chỉ cười hiền rồi hỏi: "Hôm bữa bị cảm đã khỏi chưa? Nghe Tại Hiền nói con bị cảm nặng nên không đến họp được, sợ lây cho mọi người."

"À...dạ...đã khỏi rồi, cảm ơn ba." Nghe ông hỏi cậu mới biết Trịnh Tại Hiền đã nói đỡ cho mình rồi. Mà cho dù nói đỡ thì sao chứ? Cậu không rảnh cảm kích hắn.

Ngày thứ tư không liên lạc được với Đào Khả Như, Kim Đạo Anh như đứng trên lửa ngồi trên than. Cậu hấp tấp chạy đi tìm Tiền Côn, cậu ta cũng không biết chuyện gì. Ngay cả tiểu Hồng còn bảo bốn ngày trước còn gặp, cô ấy vẫn tươi cười. Có điều chuyện Đào Khả Như nghỉ việc rất lặng lẽ, trong công ty không có mấy người biết chuyện này, bởi cô làm ở bộ phận nhỏ, lại ít người lui tới nên không ai quan tâm.

Kim Đạo Anh gấp như kiến bò trên chảo nóng, cậu chạy đôn chạy đáo tìm cô. Ba mẹ của Đào Khả Như có một mảnh vườn ở khu đô thị H, họ thường xuyên ở đó, lâu lâu mới về nhà. Chính vì thế nên Kim Đạo Anh đến đó tìm, trước tiên cậu giả vờ thăm họ, sau đó hỏi về Đào Khả Như chứ không hỏi trực tiếp. Họ bảo rằng cô vẫn ở nhà, vẫn đi làm bình thường mà, không phải sao?

Kim Đạo Anh nghẹn một bụng, đành cắn răng bảo vẫn bình thường.

Sau đó cậu đi đến những nơi mà trước đây cô từng đề cập đến, cũng nhờ bạn bè hỗ trợ tìm kiếm. Cậu vừa mệt mỏi vừa đau lòng, cho nên mới có hai ngày đã sụt cân, lúc nào trở về nhà cũng là bộ dạng phong trần mỏi mệt.

Trịnh Tại Hiền thấy cậu như vậy thì trong lòng khổ sở, thế nhưng hắn không thể nói ra sự thật. Bởi vì hắn hi vọng sau khi cô gái kia đi rồi, hắn sẽ có cơ hội ở bên cậu, được cậu đáp lại tình cảm này. Đau dài chi bằng đau ngắn, hắn muốn cậu cắt đứt thật nhanh.

Thế nhưng đối nghịch với Trịnh Tại Hiền luôn cưng chiều yêu thương dịu dàng với mình, Kim Đạo Anh càng lúc càng xấu tính. Cậu dễ nổi giận, hắn nói gì cậu cũng quát nạt, từ chối, làm trái ý hắn muốn, thậm chí còn động tay động chân đánh xuống ghế sofa* mỗi khi quá tức giận.

Cứ thế một tuần trôi qua, Kim Đạo Anh vừa hao tổn sức lực đi tìm Đào Khả Như, vừa hao tổn tinh thần nhớ thương cô, lại thường xuyên tức giận nổi nóng, không chiểu ăn uống đầy đủ nên cơ thể bị suy nhược đến nỗi ngất xỉu.

"Đạo Anh, em sao vậy?" Trịnh Tại Hiền vừa bước xuống lầu đã thấy Kim Đạo Anh một thân tây trang nhăn nhúm bụi bặm, chưa kịp cởi giày đã ngất xỉu trước ngưỡng cửa.

"Buông ra...tôi không cần!" Kim Đạo Anh lấy lại chút sức lực cuối cùng vừa quát vừa gạt tay hắn ra, cậu chưa hoàn toàn ngất đâu, chỉ là có chút mệt nên đi không nổi nữa.

"Được được, anh không chạm vào em. Nhưng phải đi bệnh viện." Trịnh Tại Hiền tay chân lóng ngóng đứng một bên mà khuyên nhủ.

"Không!" Kim Đạo Anh lảo đảo vịn tay vào cửa rồi đứng dậy, thất thểu đi vào trong. Đi được vài bước lại ngã, Trịnh Tại Hiền vẫn đi theo cậu nên đỡ được.

"Buông tôi ra!" Kim Đạo Anh quát mà chẳng còn chút sức nào.

Trịnh Tại Hiền thấy cậu vịn vào ghế sofa được rồi mới buông tay, hồi lâu sau mới nói: "Anh xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro