CHƯƠNG 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 56

Khi kỳ nghỉ đông cũng kết thúc, Kim Đạo Anh đến công ty nộp đơn từ chức. Cấp trên của cậu rất lằng nhằng không chịu phê chuẩn, bởi vì cậu đang làm việc tốt, lại có kinh nghiệm và năng lực cao, mất đi nhân viên như cậu quả thật làm cho công ty bị tổn thất nguồn nhân lực.

Thế nhưng cậu kiên quyết xin nghỉ, cấp trên hỏi lý do, cậu liền nói: "Ngài thông cảm, tôi sắp kết hôn, người ấy sống ở Mỹ nên tôi phải sang đó định cư."

Cấp trên biết cậu đã ly hôn được một năm rồi, lại đơn độc một mình, nay đột nhiên xin nghỉ để kết hôn thì dù cho không đồng ý cũng phải đồng ý. Có điều ông ta buộc cậu vẫn phải đến công ty một tuần để sắp xếp nốt những việc còn dang dở và bàn giao lại công việc cho người khác.

Đợi sau khi mọi thứ kết thúc thì Kim Đạo Anh mới thở phào nhẹ nhõm, gọi điện tìm Tiền Côn và cô vợ tiểu Hồng của cậu ấy ra ngoài ăn cơm một bữa, coi như là tạm biệt.

"Cái gì? Cậu và ngài Trịnh quay lại với nhau? Cậu sắp sửa sang Mỹ sống?" Tiền Côn mới khui được lon bia đầu tiên đã lập tức khựng lại vì tin tức này.

Kim Đạo Anh gật gật đầu, cậu để Tiểu Mễ – con gái cưng của Tiền Côn ngồi lên đùi mình, cô bé được ba tuổi rồi, cũng cực kỳ lanh lợi cho nên để mặc cậu bế, thỉnh thoảng còn nhờ cậu xé thịt đút cho ăn. Cậu lấy khăn giấy lau miệng cho Tiểu Mễ, lập tức bị tiểu Hồng giành lấy.

"Anh cứ ăn đi cho nóng, Tiểu Mễ để em lo."

"Được rồi, không sao." Kim Đạo Anh cầm ly nước trên bàn đút cho cô bé uống, lại nói với Tiền Côn. "Thật may vì tôi tìm được anh ấy. Ban đầu anh ấy cũng không chấp nhận tôi, cậu biết đó, trong quá khứ tôi là kẻ khốn nạn mà, hại anh ấy đau khổ vì tôi không ít lần. Giờ dù cho tôi có thành khẩn hay chân thành bao nhiêu phần đi chăng nữa, anh ấy cũng không dễ dàng gì tin tưởng. Tựa như con chim sợ cành cong, việc cần làm là tôi phải luôn khiến anh ấy an tâm."

"Ngài Trịnh biết cậu ly hôn rồi thì có phản ứng gì?" Tiền Côn cầm cốc bia cụng với cậu một cái.

"Cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hỏi tại sao, vậy thôi." Kim Đạo Anh nốc một ngụm hơn nửa ly bia.

"Rồi cậu nói sao?"

"Thì nói sự thật." Kim Đạo Anh đáp gọn.

Tiểu Hồng vừa lau tay cho Tiểu Mễ vừa hỏi. "Anh tính chừng nào đi? Đi rồi sẽ không về nữa sao?"

"Ngày mai anh đi. Chuyện về nữa hay không phải để anh ấy quyết định, anh không biết nữa." Kim Đạo Anh uống nước do Tiểu Mễ dùng bàn tay nhỏ nhắn của bé đưa tới, cậu mỉm cười véo mặt bé một chút.

"Cái gì?" Tiền Côn quăng chân gà nướng lên bàn, nổi nóng. "Cậu...không ngờ cậu lại mê trai bỏ bạn tới mức đó, hẹn bọn tôi hôm nay thì ngày mai liền đi hay sao? Còn định không về nữa à?

"Tôi muốn đi sớm là vì ở nơi này chẳng có gì quyến luyến nữa, mà bên kia thì có hai người chờ tôi. Còn nữa, lỗi lầm trong quá khứ là của tôi, bây giờ anh ấy muốn tôi làm thế nào tôi liền làm thế đó, không có tư cách quyết định nữa. Huống hồ anh ấy cũng không yêu cầu tôi cái gì quá đáng hết." Kim Đạo Anh từ tốn nói, nhưng trong chất giọng có pha lẫn một chút khó chịu.

Tiền Côn thấy mình cũng đã nói hơi quá, liền dịu giọng: "Ừ thì cậu muốn sao cứ làm thế đi, hạnh phúc là được." Nghĩ lại thấy là lạ, bèn hỏi: "Cơ mà cậu bảo hai người là ai với ai?"

"Tại Hiền, và con của anh ấy." Kim Đạo Anh mỉm cười.

Hai vợ chồng Tiền Côn hóa đá.

Kim Đạo Anh giải thích một hồi, hai người họ mới hiểu ra, nhưng Tiền Côn vốn đa nghi nên nói: "Làm sao mà chắc là con của Trịnh tổng chứ (Trịnh tổng ở đây là Trịnh Minh Hiên), lỡ là con của ngài Trịnh thì sao?"

"Con ai cũng không quan trọng, miễn có là được. Hơn nữa tôi biết hiện tại anh ấy vẫn độc thân là đủ rồi." Bởi vì cậu tin tưởng Trịnh Tại Hiền không nói dối cậu nên mọi chuyện đều có thể nói thật dễ dàng.

Mấy người họ hàn huyên một hồi, dường như cũng hiểu ý nhau nên cả hai vợ chồng Tiền Côn không nhắc tới Đào Khả Như. Tiểu Mễ buồn ngủ, thế nên bữa tiệc cứ thế mà kết thúc, ai về nhà nấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro