CHƯƠNG 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 57 

Kim Đạo Anh rất nhanh đã trở lại hòn đảo ở Mỹ. Trịnh Tại Hiền dù bận trăm công nghìn việc vẫn lái xe đưa Dật Minh đến đón cậu.

Thấy cậu bước ra, Dật Minh vui vẻ reo hò: "Chú Kim, con và ba ở đây này!"

Kim Đạo Anh mừng rỡ vừa đi vừa chạy ra, sau đó ôm lấy Dật Minh bế lên. Trịnh Tại Hiền vui vẻ cầm hành lý của cậu ra xe.

"Em đã ăn gì chưa?" Bây giờ đã là 16h rồi.

"Ban nãy ở trên máy bay em mải lo ngủ nên giờ cơm cũng qua mất, hơi đói." Kim Đạo Anh xoa xoa bụng.

"Chúng ta đến nhà hàng ăn nhé?" Trịnh Tại Hiền nói, sau đó rẽ vào một nhà hàng có phong cách Châu Âu.

Một nhà ba người ăn cùng nhau rất vui vẻ, Dật Minh dù đã ăn no rồi vẫn cứ muốn ăn tiếp, đến khi Trịnh Tại Hiền nghiêm khắc giáo huấn nó mới chịu thôi, ngồi trên ghế nghịch iPad.

"Em đã xin nghỉ việc và chia tay bạn bè xong rồi. Bây giờ em trở thành người thất nghiệp, vô gia cư, lại chẳng có người thân nào nữa." Kim Đạo Anh giả vờ ủ rũ.

"Công việc của em anh sẽ tìm sau, nhà của anh cũng chính là nhà của em, con trai anh và anh đều là của em, em có hài lòng không?" Trịnh Tại Hiền mỉm cười.

Kim Đạo Anh ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên niềm vui sướng cùng kiêu hãnh không tả nổi.

Ở hòn đảo này, Trịnh Tại Hiền không mua nhà riêng. Ban đầu hắn nghĩ bản thân mình sẽ sống đơn độc đến cuối đời, không lập gia đình thì cần gì nhà cửa cho thêm quạnh quẽ cô liêu? Thế nên hắn mới yêu cầu quản lý sắp xếp cho hắn một gian riêng, nơi này không giống nhà, chỉ có hai căn phòng lớn kề sát nhau, mà trong phòng chỉ có giường ngủ cùng nhà tắm, hệt như những phòng khác của khách sạn vậy thôi.

Khi cần đi ăn thì ra ngoài, còn nếu không thì dùng bữa tại ghế sofa trong phòng, mấy điều này hắn không để ý lắm.

Hơn nữa nếu ở tại khách sạn, công việc của hắn sẽ thuận lợi hơn. Còn về Dật Minh, hắn đợi sau này bé lớn lên, nếu có yêu cầu gì về nhà cửa thì hắn sẽ thay đổi, còn không thì cứ sống vậy cả đời.

Có điều bây giờ đã có Kim Đạo Anh rồi, một nhà ba người cũng không tính là nhiều, chỉ là bây giờ hắn coi như đã có gia đình, có hạnh phúc riêng, không thể sống kiểu sơ sài như trước đây được. Vì thế buổi tối tranh thủ lúc Kim Đạo Anh chưa ngủ, hắn hỏi cậu về việc mua nhà.

"Anh ở đâu thì em ở đó, hoàn toàn không có ý kiến gì cả." Cậu đáp rất sảng khoái.

"Anh nói nghiêm túc đó."

"Thì em cũng trả lời nghiêm túc mà. Ông xã, anh muốn sống như cũ thì em theo như vậy, còn muốn thay đổi em cũng sẽ thuận theo." Kim Đạo Anh rúc vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Trịnh Tại Hiền lúc này hoàn toàn không để ý đến câu nói của Kim Đạo Anh vừa rồi nữa, chỉ hỏi điểm mấu chốt: "Em vừa gọi anh là gì?"

"Đâu có..." Kim Đạo Anh đỏ mặt.

"Nói hay không?" Trịnh Tại Hiền bắt đầu sờ vào điểm nhạy cảm của cậu.

"Ah...không mà..." Kim Đạo Anh rụt người lại.

"Lặp lại lần nữa." Trịnh Tại Hiền kích thích cao hơn.

Kim Đạo Anh mải chỉ lo rên rỉ, không đáp nổi tiếng nào. Đợi khi cậu gần đạt đến cao trào, hắn liền buông tay, đè lên cả hai tay cậu, không cho táy máy.

"ưm...làm ơn..." Kim Đạo Anh khó chịu vặn vẹo cơ thể.

"Nói, còn không thì không cho." Trịnh Tại Hiền chơi xấu, gẩy gẩy lên phần đầu "cậu nhỏ" của Kim Đạo Anh.

"Ahhh...ông xã...mau giúp em..."

Trịnh Tại Hiền hài lòng hôn lên chóp mũi cậu, sau đó cởi quần ra, tiến vào nội bích ẩm ướt mềm mại kia.

Sáng hôm sau, Trịnh Tại Hiền đưa Kim Đạo Anh và Dật Minh đi xem nhà. Hai người họ một người thì không có hứng thú lắm về nhà mới, một người thì tối qua bị gây sức ép nhiều quá nên không có chút tinh thần nào, ngồi được một lúc liền kéo tay hắn, nhỏ giọng nói:

"Anh, em đau lưng quá, muốn về."

Trịnh Tại Hiền đang bàn bạc với người chủ căn nhà, nghe vậy liền hẹn ngày mai sẽ cho người sang nói chuyện, hắn còn bận bàn lại với người nhà. Người chủ đồng ý.

Ở trên xe, Dật Minh cứ kéo tay Kim Đạo Anh hỏi trái hỏi phải, cậu cũng rất vui vẻ mà đáp. Chỉ có cái lưng không ngừng đau nhức hành hạ cậu, còn lại thì rất bình thường.

Trịnh Tại Hiền đưa cậu cùng Dật Minh đi tắm nước nóng ở khách sạn của mình, còn bảo cấp dưới gọi nhân viên mát–xa tốt nhất đến.

Kim Đạo Anh nằm úp người xuống, thỏa mãn rên rỉ thành tiếng khi nhân viên mát xa chạm vào vùng eo của cậu. Trịnh Tại Hiền nằm bên cạnh nghe được, liền bảo người cả hai nhân viên đi xuống, để hắn sang làm.

Tuy rằng kỹ thuật của Trịnh Tại Hiền không tốt bằng nhân viên kia, nhưng lực tay thì có, cho nên âm thanh mờ ám kia phát ra từ miệng cậu càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức nơi nào đó ở dưới lớp quần của Trịnh Tại Hiền đột nhiên dựng thẳng. Hắn không để "người anh em" của mình chịu thiệt, lập tức lật người Kim Đạo Anh lại, hôn lên.

"Ahh...ưm...Tại...ah...ở đây là phòng mátxa đó." Sau khi hắn buông ra cậu mới nói hoàn chỉnh một câu.

"Mặc kệ, là em câu dẫn anh trước, em phải chịu trách nhiệm." Trịnh Tại Hiền kéo khăn quấn trên eo cậu xuống.

Kim Đạo Anh đè tay hắn lại. "Ưm...đừng, em có câu dẫn anh đâu?"

"Không có? Ban nãy ai rên rỉ kích tình như vậy? Nếu anh không kêu cậu nhân viên đi, có khi nào cậu ta cũng sẽ tự động nhảy lên người em?" Trịnh Tại Hiền miệng nói tay làm, thuần thục khuếch trương bên trong cậu.

"Ah...em...không...ưm...không có mà..." Kim Đạo Anh nhịn không được thở hổn hển. Thân thể của cậu được hắn "điều giáo" suốt mấy đên liền đâm ra mẫn cảm đến phát sợ.

"Ahh!" Trịnh Tại Hiền phát ra tiếng thở thỏa mãn khi tiến vào.

"Anh...đừng làm, còn Dật Minh, ah..."

"Đừng lo, anh đã phân phó Lôi Đạt đưa nó đi tắm rồi." Trịnh Tại Hiền hài lòng khi phân thân của cậu cũng cương cứng, đâm vào bụng hắn.

"Chỗ này...là nơi...ah...công cộng." Kim Đạo Anh dù bị khoái cảm đánh úp, nhưng vẫn cố gắng bảo trì thanh tỉnh.

"Công cộng gì chứ, khách sạn của anh, anh muốn làm thì ai quản được? Hơn nữa đây là phòng VIP, ngoài chúng ta ra thì không có ai khác." Trịnh Tại Hiền tách chân Kim Đạo Anh ra rộng hơn.

Nghe vậy, Kim Đạo Anh càng không thể kiềm chế được nữa, tiếng rên rỉ dần dần lên cao vút.

Cách đó một phòng, Dật Minh vừa được Lôi Đạt kì lưng vừa hỏi:

"Chú Lôi, ba cùng chú Đạo Anh đi đâu rồi?" Ban nãy rõ ràng hai người họ còn tắm cùng nó.

"À...đi mát xa rồi." Lôi Đạt cũng không nghĩ gì nhiều.

"Thế chú đưa con sang đó đi?" Dật Minh rất muốn theo.

"Không được!" Lôi Đạt giờ mới suy nghĩ nhiều. "Ba con với chú Kim đang ngủ, con không thể sang đó quấy rầy."

"À." Dật Minh nghe thế liền không đòi đi nữa, vì bình thường mỗi lần ba bảo bận cùng chú Đạo Anh ngủ thì sẽ khóa cửa rất chặt, không cho nó vào trong.

Nhóc đâu có biết rằng, chuyện bị tách biệt khỏi thế giới của ba và chú Đạo Anh chỉ mới là bắt đầu thôi!

Hiện tại bình yên là được rồi, hạnh phúc đâu đến từ quá khứ. Nếu bạn gặp họ sớm hơn, liệu có thể dắt họ vượt qua nỗi đau? Quan trọng là người ấy ở hiện tại đủ tốt khiến ta yêu thương và muốn gắn bó, khiến ta gần gũi và muốn chở che. Hiện tại bình yên là được rồi, quan tâm gì những cơn lốc đã qua của những ngày giông bão.

HOÀN CHÍNH VĂN 

THANK FOR READING

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro