PN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


PHIÊN NGOẠI 1

Kim Đạo Anh và Trịnh Tại Hiền đã sống với nhau được một tháng rồi. Trong thời gian này, nhiều lần Trịnh Tại Hiền muốn công khai chuyện của hai người cho ông bà Trịnh biết, nhưng cậu lại từ chối. Cậu sợ ông bà Trịnh sẽ không chấp nhận cậu, chuyện cậu làm trong quá khứ là sai lầm không dễ dàng gì tha thứ.

Trịnh Tại Hiền cũng không ép cậu, cứ để mọi chuyện diễn ra từ từ.

Chớp mắt một cái, hai tháng trôi đi.

Thời gian này Kim Đạo Anh không làm gì cả, mỗi ngày chỉ chơi với Dật Minh rồi đợi Trịnh Tại Hiền về phòng thôi. Công việc của cậu tuy hắn đã hứa sẽ sắp xếp, nhưng hắn không gấp gáp, bảo cậu cứ thong thả nghỉ ngơi cho tốt, khi nào đi làm cũng được. Còn không muốn đi làm thì càng tốt, hắn không thích nhìn cậu vất vả.

Đột nhiên một ngày nọ, ông bà Trịnh không gọi điện trước mà sang đây. Đi cùng với họ còn có Trịnh Minh Hiên và Trầm Mặc.

Ông bà Trịnh đã sang đây nhiều lần, quen thuộc đường đi nước bước, cho rất tự nhiên mà mở cửa phòng của Dật Minh ra.

Vì thế, Kim Đạo Anh vốn đang vui vẻ chơi với Dật Minh ở trong phòng khách sạn, lại đột ngột bị ông bà Trịnh trông thấy.

"A...chào ba mẹ." Kim Đạo Anh lúng túng đứng lên. Tuy đã không còn là "ba, mẹ" nữa, nhưng thói quen khó bỏ.

"Sao con lại ở đây?" Ông Trịnh ngạc nhiên.

"Ông nội, bà nội. Chú!" Dật Minh lao đến chỗ mọi người.

Kim Đạo Anh không biết phải nói sao, ngay lúc này Trịnh Tại Hiền trở về phòng. Cậu thở phào, cứu tinh của cậu đã đến rồi.

Trịnh Tại Hiền vừa họp xong, chuẩn bị về phòng làm việc thì nghe có người báo ba mẹ hắn sang. Bởi mỗi năm ông bà Trịnh đều đến ít nhất hai lần, cho nên bọn họ đều đã quen mặt, tự sắp xếp cho ông bà lên nơi ở riêng của Trịnh Tại Hiền để ngồi chờ, rồi đi thông báo cho hắn biết.

Bình thường thì trước khi sang đây ông bà hay gọi điện báo trước với hắn, nhưng lần này lại không.

"Tại Hiền à, con với Đạo Anh quay lại khi nào thế?" Ông Trịnh hỏi, chỉ cần nhìn thấy Kim Đạo Anh ở đây là ông đã đoán ra sự tình rồi.

"Dạ, cũng được một tháng rồi." Trịnh Tại Hiền giấu bớt một tháng, sợ ông bà giận. "Đạo Anh vì lo lắng ba mẹ sẽ không chấp nhận nên vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, con định để từ từ rồi nói sau với ba mẹ, nào ngờ..."

"Được rồi được rồi, ba không trách. Có điều đã về lại bên nhau thì phải báo một tiếng, ba vẫn coi Đạo Anh là người nhà, không có trách móc gì đâu. Chuyện qua rồi thì để nó qua đi." Ông Trịnh không phải người dễ tính, nhưng Kim Đạo Anh là con trai của ân nhân ông, tuy trước đây là cậu càn quấy, có điều bây giờ cậu đã hiểu ra rồi. Tục ngữ có câu "đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại", vì vậy ông bỏ qua.

"Con xin lỗi." Kim Đạo Anh quỳ xuống. "Thưa ba mẹ, con hứa từ giờ chỉ yêu mỗi mình anh Tại Hiền, anh ấy muốn thế nào thì con làm thế ấy, tuyệt không dám cãi lời. Chỉ cần được ở bên anh ấy là con mãn nguyện rồi, sẽ không làm ra chuyện như trước đây nữa. Mong ba mẹ tha lỗi cho con."

Bà Trịnh cũng không ghét bỏ gì Kim Đạo Anh, bà chỉ đau lòng vì con trai, cũng không phải lỗi hoàn toàn là của cậu, vậy nên bà nâng cậu dậy, nói: "Ngốc quá, bây giờ hai đứa về bên nhau ba mẹ mừng còn không kịp, sao lại không tha lỗi cho con chứ? Được rồi, đừng nói chuyện cũ nữa, chúng ta ra ngoài uống trà đi."

Trịnh Minh Hiên từ nãy đến giờ không nói gì, nghe mẹ đề nghị thế thì vui vẻ nắm tay Dật Minh ra ngoài, tay còn lại đẩy xe lăn cho Trầm Mặc.

Kim Đạo Anh nhìn Trịnh Minh Hiên lại quay sang nhìn Trịnh Tại Hiền. Hắn chỉ gật đầu rồi nằm tay đi cùng cậu ra ngoài.

Khi mọi người ra ngoài ngồi cùng một bàn uống trà ăn điểm tâm, Kim Đạo Anh rất biết điều mà không nhắc gì đến chuyện cũ, ông bà Trịnh có hỏi thì cậu trả lời qua loa nhưng đầy đủ ý nghĩa, lại không đào quá sâu. Thế nên vết thương có bị rạch thêm một nhát cũng là rạch rất khéo, không đến nỗi chảy máu đau đớn nữa.

"À Tại Hiền, con bây giờ sống cùng Đạo Anh rồi, sao còn không chịu mua nhà ở? Trong khách sạn bất tiện lắm." Bà Trịnh nói.

"Con cũng có nói với Đạo Anh nhưng em ấy bảo không cần mua. Con ở khách sạn cũng đã gần ba năm rồi, quen với nơi này, thuận tiện làm việc, cho nên em ấy nói em ấy sẽ ở cùng con, không mua nhà làm gì cho tốn kém." Trịnh Tại Hiền đáp.

"Anh nói thế sao được, anh Đạo Anh không đồng ý thì anh phải thuyết phục, chẳng lẽ anh để anh ấy theo anh về ở chung mà ở kiểu này sao?" Trịnh Minh Hiên nói.

"Không sao đâu, anh thấy ở đâu cũng là ở, quan trọng là anh Tại Hiền thấy thoải mái thì tốt rồi, anh sao cũng được hết, không vấn đề gì." Kim Đạo Anh lên tiếng.

"Chuyện này để bàn sau đi." Ông Trịnh nói. "Hai đứa định khi nào thì kết hôn lại?"

Kim Đạo Anh cứng người khi nghe ông Trịnh nhắc. Trước đây có lần cậu nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Trịnh Tại Hiền và Lương Phúc, anh ta cũng hỏi hắn về việc này, và được hắn đáp rằng: "Không." Hắn còn nói tờ giấy ly hôn ngày ấy phải ký khiến tâm can hắn đau như đứt ra từng đoạn, cả đời này hắn không muốn kết hôn lại lần thứ hai, cho dù đối tượng là ai đi chăng nữa.

Có thể tổ chức lễ cưới, cùng trao nhẫn, thề hẹn gì đó, nhưng kết hôn lần nữa thì tuyệt đối không.

Hai người bọn họ đã từng ký giấy kết hôn trong tâm trạng chẳng vui sướng gì, rồi lại ký đơn ly hôn trong cảnh "kẻ quay lưng mỉm cười, kẻ ở lại buồn đau", vậy nên bây giờ có như thế nào hắn cũng không đăng ký kết hôn lần nữa.

Kim Đạo Anh đã từng mất ngủ mấy ngày vì nghe được cuộc đối thoại này. Mãi về sau dần quên đi mới tạm ổn, bây giờ bị ông Trịnh vạch vết thương ra khiến cậu đau đớn không thôi. Cậu nói:

"Thưa ba mẹ, con bây giờ chẳng dám mong mỏi điều gì nữa. Ngày trước là con sai, cho nên con không có tư cách gì yêu cầu được trở thành vợ chồng hợp pháp với anh Tại Hiền, cũng không dám mong được tổ chức hôn lễ gì nữa. Con chỉ cầu xin một điều rằng, thượng đế hãy cho con và anh ấy được sống cùng nhau, được bên nhau tới răng long đầu bạc, vậy là đủ rồi. Ngàn vạn lần không mong gì hơn thế."

Trịnh Tại Hiền ngạc nhiên nhìn sang Kim Đạo Anh, bàn tay cậu được hắn bao phủ lấy, cậu hiểu đây là sự an ủi của hắn.

"Vậy còn Tại Hiền thì sao?" Ông Trịnh hỏi.

"Con xin lỗi, thưa ba. Con cũng không muốn đăng ký kết hôn lần nữa. Tuy chuyện cũ là thành quá khứ, nhưng vết sẹo vẫn còn đó. Con rất sợ hãi nhìn thấy tờ đơn đăng ký kết hôn." Trịnh Tại Hiền nói mà giọng run rẩy, đủ khiến mọi người đều thấy bi thương.

"Được rồi, con không muốn ba cũng không ép. Hai đứa định bao giờ trở về?"

"Ở bên đây còn công việc của anh ấy nữa, chắc bọn con không về, nếu về chỉ ở tạm vài ngày thôi ạ." Kim Đạo Anh đáp.

"Còn công việc của con thì sao? Con định ở lại đây luôn à?" Ông Trịnh hỏi Đạo Anh.

"Dạ thưa ba, con quyết định ở cùng với anh ấy thì mọi thứ đều phải giải quyết cho tốt. Con đã xin nghỉ việc, cũng từ giã gia đình chị gái cùng bạn bè rồi. Bây giờ anh ấy đi đâu thì con ở đó." Kim Đạo Anh đáp rất tự nhiên.

Ông Trịnh hài lòng gật đầu. Sau đó Trịnh Tại Hiền phân phó người chuẩn bị phòng tắm nước nóng và mátxa thật tốt để mọi người thư giãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro