CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7: 

Buổi tiệc kết thúc, ông bà Trịnh ngủ lại nhà của Trịnh Tại Hiền. Ông nói:

"Hai đứa đêm nay phải ngủ chung với nhau, đêm tân hôn mà dám ra ngoài ngủ riêng thì biết tay ba!"

Thế là dù không tình nguyện, cả hai vẫn bị nhét chung vào một phòng. Kỳ thực phòng của Trịnh Tại Hiền khá rộng, giường lại to, cho nên không có vấn đề gì.

Trịnh Tại Hiền thấy Kim Đạo Anh chuẩn bị ôm chăn xuống đất, liền nói: "Cậu cảm thấy hai thằng đàn ông ngủ cùng với nhau có gì bất ổn à?"

"Đâu có." Kim Đạo Anh trải chăn xuống sàn.

"Vậy trải xuống đó làm gì?" Trịnh Tại Hiền nhíu mày nhìn.

"Tôi vẫn ngủ trên giường, trải chăn là do tôi sợ lỡ nửa đêm bị anh nổi tính côn đồ đạp tôi xuống, tôi còn có chỗ đỡ lưng với bàn tọa." Tuy dưới sàn có lót thảm lông nhưng nếu bị ngã mạnh thì cũng sẽ đau.

Trịnh Tại Hiền hừ lạnh: "Quân tử động khẩu không động thủ, tôi không phải kẻ tiểu nhân mà cậu nói."

"Ai biết được, quân tử nổi nóng thì có khác gì thằng điên đâu." Kim Đạo Anh trải xong chăn thì lên giường. Chăn này là chăn từ phòng cậu mang đến, cho nên trên giường hắn vẫn còn một chiếc chăn như cũ.

Thấy Kim Đạo Anh nằm cách xa mình cả mét, lại còn nằm nghiêng nép mình trên mép nệm, hắn liền cười khẩy mà nói: "Nằm xa thế làm gì, nếu tôi muốn làm cậu, cho dù có ngủ ở nhà tắm cũng vô dụng."

"Mắc mớ gì, tôi nằm xa là sợ anh hôi, mũi tôi thính lắm, mùi gì khó chịu là không nhịn được." Kim Đạo Anh khinh bỉ nói.

"Mũi thính giống chó à? Đồ cẩu mũi thính."

"Anh có im cho tôi ngủ không? Nếu còn lải nhải tôi sang mách ba." Kim Đạo Anh hù dọa.

"Hừ. Chưa gì đã lên giọng, chỗ chống lưng của cậu không chắc đâu, ba dù sao cũng là ba ruột của tôi."

Hai người cứ tôi một câu anh một câu cho tới gần 1h sáng mới chìm vào giấc ngủ. Kim Đạo Anh nằm mơ, cậu thấy mình trở về những ngày tháng trước đây, ôm con mèo chạy ra tiệm vải của ba mẹ mà chơi đùa với đám bạn thân. Thời đó thường có những người bán kem dạo, cậu cùng cả đám bạn xúm lại mua kem ăn.

Đang mơ mơ màng màng tận hưởng mùi vị kem tươi mát ngọt lành, đột nhiên cậu bị Vĩnh Khâm trong xóm giật mất kem, cậu liền hét lên:

"Trả kem cho tôi, Khâm ngốc!"

Sau khi Kim Đạo Anh mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường của Trịnh Tại Hiền, còn ôm chặt hắn không buông. Mà mở mắt ra rồi thì mọi chuyện hoàn toàn khác, cậu bị hắn hất văng ra, mông tiếp đất một cách hoàn hảo!

Buổi sáng hôm sau, ông Trịnh và bà Trịnh đang ngồi dưới nhà, liền trông thấy Kim Đạo Anh đi với tư thế rất vặn vẹo. Cậu cúi đầu chào hai người, nhưng khi ngồi xuống thì rất dè dặt.

Ông Trịnh tuy rằng không nghĩ gì nhiều, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cậu hiện tại thì vô cùng bất ngờ.

Trịnh Tại Hiền mỗi lần nhìn liếc qua Kim Đạo Anh thì đều cảm thấy khó nhịn được cười, cứ tủm tỉm như thế mãi, vì vậy rất nhanh bị ông bà Trịnh phát hiện ra.

Ngược lại, Kim Đạo Anh mỗi lần nhìn Trịnh Tại Hiền thì bày ra một bộ dạng vô cùng ai oán. Bữa sáng kết thúc trong không khí như vậy.

Sau khi tiễn ông bà Trịnh ra về, Kim Đạo Anh cũng không thu dọn bát đũa mà đến nằm sấp trên ghế sofa. Trịnh Tại Hiền đi ngang liếc nhìn, nói:

"Sao không dọn bát đũa hả? Con dâu mới về nhà chồng mà lười biếng vậy sao?"

"Tất cả là tại anh đó, đồ thú tính!" Kim Đạo Anh nằm sấp ôm gối oán hận nói.

"Nói chuyện cho đàng hoàng. Ai ôm tôi trước?" Trịnh Tại Hiền ngồi ở quầy Bar đối diện uống cocktail tự pha chế.

Kim Đạo Anh với tay lấy miếng trái cây chị bếp mang ra nhai rào rạo, nói: "Ừ thì là tôi ôm anh, nhưng lúc đó là tôi nằm mơ nên mới ôm anh, nếu tỉnh táo thì...never ever nhá!"

Trịnh Tại Hiền hừ lạnh: "Dốt còn nói chữ. Cứ cho là nằm mơ đi, nhưng cậu còn gặm ngực tôi, tất nhiên tôi phải..."

Lời còn chưa nói hết, đã nghe Kim Đạo Anh thốt lên hai chữ: "Cái gì?" Sau đó chạy vào toilet nôn. Trịnh Tại Hiền nghe qua đã biết nôn giả thôi, nhưng diễn cũng y như thật đi.

Có điều lời hai người nói từ nãy đến giờ quá mức ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập, chị bếp với một người giúp việc nữa nghe mà muốn trốn vào phòng riêng, ngặt nỗi công việc còn đang dở nên đành phải ở lại nghe một cách không tình nguyện.

Thấy Kim Đạo Anh đi ra, Trịnh Tại Hiền mới nói: "Tôi nhớ hôm qua cậu lót chăn xuống sàn mà, thế sao không có tác dụng gì vậy?"

"Lót cái gì, nửa đêm anh kéo chăn mất, tôi đành phải lấy chăn dưới sàn lên mà đắp. Đã vậy cái đồ thú tính nhà anh, đã đạp tôi thì cũng thôi đi, đằng này còn đạp hết sức bình sinh khiến tôi lăn ra khỏi phạm vi bảo vệ. U huhu, cái mông yêu quý của tôi!" Kim Đạo Anh nhăn nhó mặt mày mà ăn hết đĩa trái cây.

Trịnh Tại Hiền đang còn định nói nữa, đột nhiên điện thoại reo lên. Là Liễu Thanh Thanh, bạn gái hiện tại của hắn.

"Anh nghe đây honey."

Kim Đạo Anh nằm bên kia nghe vậy cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, cậu chỉ đang mở TV xem mà thôi.

"Anh yêu, trưa nay chúng ta gặp nhé?" Liễu Thanh Thanh nói giọng đầy ngọt ngào.

"Được, 11h anh đến chỗ em."

Liễu Thanh Thanh nói "OK" rồi hôn vào điện thoại một cái. Không phải cô không biết Trịnh Tại Hiền vừa kết hôn, chỉ là hắn đã nói trước, cuộc hôn nhân này là ép buộc, hắn vẫn có thể tiếp tục yêu đương với cô.

Thật ra nếu nói Liễu Thanh Thanh là bạn gái của hắn thì không đúng, cô chỉ là bạn gái tạm thời mà thôi, bởi mỗi tháng vị Trịnh thiếu gia như hắn sẽ thay một cô bồ khác, chỉ đặc biệt là tháng này Liễu Thanh Thanh đang đứng ở vị trí đó mà thôi.

Hắn không phải là một kẻ yêu đương nghiêm túc, với ai cũng vậy. Chỉ chơi đùa, chán thì chia tay.

Trịnh Tại Hiền cúp máy xong thì liếc nhìn Kim Đạo Anh. Cậu đang xem mấy kênh về thời trang, ánh mắt như xoáy thẳng vào đó, thậm chí điện thoại bàn đang reo liên tục cậu cũng không để ý. Thấy điều này, hắn mới chực nhớ ra sống cùng nhau bốn ngày rồi, hắn chưa từng thấy cậu nghe điện thoại hoặc nhắn tin với ai, dường như cuộc sống của cậu vô cùng tẻ nhạt, ngay cả bạn bè, người yêu cũng không có. Về điểm này, hắn lại tiếp tục khinh bỉ cậu rẻ mạt.

Lần này Trịnh Tại Hiền lại không thể ra ngoài gặp bạn gái, bởi cú điện thoại kia là của ba gọi tới, ông bảo trưa nay hai người họ phải ăn cơm ở nhà chính, bảo Trịnh Tại Hiền 11h30 hãy đưa Kim Đạo Anh sang.

Mông của Kim Đạo Anh thật ra là không đau lắm, nhưng mỗi lần bước đi sẽ hơi ê ê, cho nên cậu đặc biệt lười. Có điều ba đã ra lệnh, cậu đâu thể từ chối được, đành phải đi.

Trên xe, Trịnh Tại Hiền cực kỳ hậm hực về việc chuyến đi chơi cùng bạn gái bị hủy bỏ. Kim Đạo Anh ngồi ghế đằng sau không nói gì cả, hình như không muốn tán gẫu cùng hắn. Cậu không nói thì hắn cũng chẳng biết phải phát tiết sự bực bội của mình vào ai, thế nên cũng im.

Ở nhà chính bây giờ rất đông người, Kim Đạo Anh cố gắng đứng thẳng đi ngay, nhưng có điều mông lại đau, liền hơi vặn vẹo mà bước tới. Những người trong gia tộc thấy như vậy, mặt có chút biến sắc.

Bà Trịnh ân cần hỏi: "Mông còn đau không con?"

Tuy rằng mọi người ai cũng nhìn thấy, nhưng câu này của bà Trịnh lại như hòn đá ném xuống dòng sông vốn đang "cố" tĩnh lặng, ai nấy đều đổ dồn mắt về phía Kim Đạo Anh.

"Dạ..." Cậu dè dặt đáp. "Tối qua con bị lăn xuống đất nên giờ vẫn còn hơi ê ẩm chút ạ, không sao."

Câu này cũng nghe qua hệt như chống chế nói bậy lừa gạt mọi người, nhưng đa phần sắc mặt ai nấy cũng đều dịu lại một chút, không còn cau có như ban đầu nữa.

Kim Đạo Anh vô cùng chán nản bởi những bữa ăn gia đình thế này. Thân được xem như là "con dâu" của Trịnh gia, cậu đâu dám hành động lỗ mãng, cứ ăn một cách từ tốn, bởi vậy ăn xong về đến nhà liền đói.

Cậu tự xuống bếp nấu cho mình một bát canh để ăn rồi mới lôi giấy vẽ ra tiếp tục thiết kế. Đây là chuyên ngành cậu yêu thích, hơn nữa đã nghỉ học mấy ngày rồi, nếu không luyện vẽ, cậu sẽ quên mất.

Trịnh Tại Hiền lỡ hẹn với bạn gái nên hắn hẹn lại, vài phút sau thì ra ngoài.

Buổi tối, ông bà Trịnh gọi điện sang, bảo hai người chuẩn bị hành lý, ngày mai sẽ khởi hành sang nước ngoài đăng ký kết hôn. Cả hai người đều bị bất ngờ, nhưng giờ phút này bất ngờ thì được gì chứ, bèn làm theo.

Trước khi đi ngủ, Trịnh Tại Hiền đưa Kim Đạo Anh một tờ giấy đánh máy rõ ràng.

"Gì đây?" Kim Đạo Anh nhận lấy. "Hợp đồng riêng tư?"

"Cậu đọc đi, sau đó ký tên bên dưới. Tờ giấy này có giá trị hơn giấy đăng ký kết hôn đấy." Trịnh Tại Hiền cũng cầm một tờ, nghiêm túc xem lại.

Kim Đạo Anh cầm tờ giấy đọc to lên:

1. "1. Tự do qua lại với người yêu hay bạn bè.

2. Được phép có bạn gái và người kia không được ghen. –Há há, anh cho rằng tôi sẽ ghen ư?

3. Không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau, như hỏi đi đâu, với ai, bao giờ về?

4. Không được phép kiểm tra hay cầm điện thoại/máy tính/iPad của đối phương. – Ừ cái này anh không nói tôi cũng sẽ thêm vào đấy.

5. Không xem đối phương là chồng/vợ mình ở bên ngoài. – Về nhà cũng vậy luôn đi, ngoại trừ lúc có ba mẹ hay gia đình anh thôi.

6. Được phép qua đêm ở nơi khác.

7. Không cần có trách nhiệm với nhau.

8. Sau khi ba qua đời, lập tức ly hôn.

9. Sau khi ly hôn, được phép kết hôn với người khác và xem đối phương như chưa hề quen biết.

10. Tuyệt đối không quan hệ xác thịt hoặc chạm vào nhau. – Úi, cái cuối này hay nè, tôi cũng đang định nhắc tới đó. Duyệt!"

Kim Đạo Anh định cầm bút ký, sau đó nói: "Khoan, để tôi xem còn sót cái gì nữa không, phải thêm vào, chứ để còn thiếu thì sau này phiền phức lắm."

Ngồi nghĩ một lát thì reo lên: "Ah phải rồi, vậy nếu như ai vi phạm thì sao?"

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ vi phạm, quản kỹ chính mình thì hơn. Nếu vi phạm, người kia sẽ được phép đuổi đối phương ra khỏi nhà, không sống chung nữa." Trịnh Tại Hiền nói rất kiên quyết.

"Nhưng giấy tờ nhà đất anh giữ, tôi làm sao lấy được?" Kim Đạo Anh lo lắng điểm này.

"Tôi không phải kẻ nuốt lời, cậu cứ yên tâm đi. Tờ giấy này có hiệu lực hơn cả giấy đăng ký kết hôn, đừng xem trọng mảnh giấy đỏ kia, đây mới là tờ giấy quan trọng."

"Ok, tôi ký đây!"

Sau đó, hai người đều cầm bút ký vào. Sợ Kim Đạo Anh thay đổi, Trịnh Tại Hiền còn bắt cậu in dấu vân tay lên mới đồng ý. Rồi mỗi người cất đi một tờ, Trịnh Tại Hiền giữ kỹ như bảo bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro