CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6: 

Kim Đạo Anh đi tới bàn bạn thân của Trịnh Tại Hiền, lịch sự chào hỏi tất cả mọi người. Cậu quả thật rất có duyên ăn nói, mới gặp họ mà như đã quen thân từ lâu, liên tục nói mấy lời khiến họ thích thú, không khí ở bàn này đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Kim Đạo Anh nói một hồi thì thắc mắc: "Em đoán bạn của anh Tại Hiền chí ít cũng khoảng mấy mươi người, sao hôm nay chỉ có bọn anh đến thôi?"

"Đúng, chính xác thì có tận 50 người, chỉ hiềm nỗi Tại Hiền nó không thèm thông báo cho ai hết, anh em bọn anh nó cũng không nói, chỉ là hôm qua mới chịu nhắc nhở một chút, thiệp cũng không đưa tới tay." Kim Đình Hựu nói xong thì thở dài kiểu ai oán lắm, lại bị Đường Thiên Tuyết huých vào vai mới chợt nhận ra mình vừa nói hớ.

"Em trai đừng buồn nha, ông xã nhà chị nói bậy bạ rồi." Đường Thiên Tuyết năm nay 26 tuổi, vừa nãy nghe Kim Đạo Anh giới thiệu tuổi tác nên cô biết cậu nhỏ hơn cô nhiều, vì vậy cô xưng chị.

Kim Đạo Anh hoàn toàn không hề buồn bã gì với việc Trịnh Tại Hiền không thích thú gì với cuộc hôn nhân này, bởi bản thân cậu cũng không thích. Có điều không thể biểu lộ ra bên ngoài, cậu chỉ gật đầu rồi nói không sao.

Trịnh Tại Hiền ban đầu đứng bên cạnh nhưng giờ thì hắn đã sang bàn khác để mời rượu nhân viên cấp dưới của mình, vì vậy hắn không nghe mấy đoạn đối thoại trên.

Đợi khi tiệc cũng gần tan, Trịnh Tại Hiền và Kim Đạo Anh đứng trong góc khuất, hắn hỏi:

"Ban nãy bạn tôi nói gì với cậu?"

"Có gì đâu, chỉ dặn tôi đừng để anh ăn hiếp." Kim Đạo Anh liếc xéo hắn.

Trịnh Tại Hiền chỉ hừ lạnh, không nói gì nữa.

Bởi vì theo quy định thì chú rể không được ăn vào buổi trưa, bởi lúc ấy cần tiếp khách, cho nên tới khoảng 14h mới vãn khách một chút, nhưng cũng không được ăn đàng hoàng mà chỉ ăn lót dạ thôi.

Trịnh Tại Hiền chen được vào nhà bếp thì thấy Kim Đạo Anh đang hừng hực khí thế chén bánh kem ba tầng. Đồ ăn ở đây đa phần đều được bọc lại hoặc đóng hộp chờ đãi khách, cho nên không thể tùy tiện ăn được. Chỉ có cái bánh kem này đã hết nhiệm vụ, vì thế được phép ăn.

"Ăn đồ ngọt nhiều không tốt đâu." Trịnh Tại Hiền đi tới, tiện tay cầm cái đùi gà trong dĩa lên.

"Ưm...ứm...ái ó ủa ôi." Bởi vì ngậm một miệng toàn bánh kem cho nên Kim Đạo Anh không thể nói rõ ràng.

"Của cậu, ở đâu ra của cậu? Có ký tên mua bản quyền chưa?" Trịnh Tại Hiền nói xong liền gặm.

"Chưa nhưng tôi đã đánh dấu chủ quyền bằng cách liếm nó rồi." Lúc này Kim Đạo Anh đã nuốt xong bánh kem.

Trịnh Tại Hiền phun miếng thịt gà trong miệng ra, mặt đỏ bừng bừng: "Cậu dám?"

"Ủa, tôi nói là của tôi cơ mà, sao không dám? Anh tự đi kiếm đồ ăn đi." Kim Đạo Anh đoạt lại đùi gà trong tay hắn.

Trịnh Tại Hiền giận dữ đứng dậy, không nói hai lời liền bóc miếng bọc thực phẩm ra, trực tiếp cầm đĩa thịt nguội và chả ra ăn.

"Ế ế, cái đó để đãi khách, chị bếp dặn không được ăn." Kim Đạo Anh giơ tay ngăn cản.

"Đây là nhà của tôi, tôi muốn ăn gì tùy tôi. Cậu lo ăn bánh kem của cậu đi, nhiều chuyện!"

Hai người ở trong bếp giằng co được một lúc, Kim Đạo Anh đã ngán bánh kem, đùi gà cũng đã ăn hết, liền thèm thuồng nhìn đĩa thịt nguội của Trịnh Tại Hiền.

Thấy cậu nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng khiến hắn bực bội: "Gì?"

"Cho tôi miếng đi." Kim Đạo Anh không biết xấu hổ mà ngửa tay xin.

"Không." Tất nhiên là Trịnh Tại Hiền không cho.

"Một miếng mỡ thôi cũng được." Kim Đạo Anh nhìn thôi đã thèm lắm rồi.

"Không có mỡ, cũng không có phần của cậu." Trịnh Tại Hiền bỏ vào miệng miếng thịt cuối cùng.

Kim Đạo Anh cầm đôi đũa trên bàn đánh lên tay Trịnh Tại Hiền, mắng: "Đồ ham ăn!"

Trịnh Tại Hiền đứng phắt dậy, nói: "Cậu thấy mình sống dai quá sao? Còn dám lấy đũa đánh tôi? Hôm nay cho cậu chết!"

Hai người một đuổi một chạy vòng vòng trong bếp, Kim Đạo Anh vớ được chiếc vá liền dùng làm vũ khí, chạy hai bước thì quay lại "chiến đấu" với Trịnh Tại Hiền một lần.

Lượt khách thứ hai đã tới, ông Trịnh cho người tìm kiếm Trịnh Tại Hiền, người kia đi mãi cũng không tìm thấy hắn đâu. Ông Trịnh định vào nhà bếp gọi người mang thức ăn ra, lại thấy Trịnh Tại Hiền cùng Kim Đạo Anh giỡn trong bếp, tiếng cười vang vọng.

Thật ra chỉ có Kim Đạo Anh cười thôi, còn Trịnh Tại Hiền thì hoàn toàn nghiêm túc. Thấy ông Trịnh vào, Kim Đạo Anh vội vã thu chiếc vá đang sắp đánh lên vai Trịnh Tại Hiền lại, chỉnh tề nói: "Ba."

Thấy cả hai có vẻ rất vui, ông Trịnh liền mỉm cười hài lòng: "Nào, ra ngoài tiếp khách đi hai đứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro