Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng ở nơi núi rừng hoang vu tất nhiên phải khác ở thành thị đông đúc. Ngoài trời tuyết đã phủ trắng cả mặt sân, những hàng cây phủ đầy tuyết lại càng trở nên đẹp đẽ lạ thường, những chú chim vô danh ríu rít hót đón chào ngày mới, tuy ánh mắt trời không ghé tới nhưng cảnh vật xung quanh vẫn bừng sáng nhờ màn tuyết trắng xóa.

Nhưng những chiếc lều đầy màu sắc vẫn không hề động đậy, dường như những chủ nhân của chúng đều không muốn bước ra khỏi lều. Tuy nhiên, có lẽ thầy Kang không thích sự im ắng đó, nhờ hổ trợ của loa phóng thanh. Thầy thành công trong việc khiến những học trò mình tỉnh giấc.

" DẬY ĐÊ, MẤY ĐỨA ƠI !!!!!!!!!!".

Jeno đang chìm trong giấc ngủ liền giật mình nhưng không mở mắt nổi, liền vùi đầu vào lòng Jaemin mà trốn tránh tiếng loa nhưng dù trốn cỡ nào thì cái giọng của thầy nó cũng vào tai cậu cả. Jeno nhíu mày mà cựa mình dụi dụi mắt làm quen với ánh sáng. Em muốn ngồi dậy nhưng cảm giác có vòng tay đang ôm lấy eo mình, nhìn qua bên cạnh thấy Jaemin vẫn còn ngủ, nằm nghiêng về phía em, cả khuôn mặt cậu đều chôn ở tóc em trốn ánh sáng. Nhìn từ chổ em, chỉ thấy được cái yết hầu đầy khiêu gợi của cậu, so với những đứa con trai ở lớp và ở cả lớp võ, yết hầu của Jaemin vừa to lại còn rất đẹp, cứ như nó được điêu khắc cho chính cậu vậy. Người đẹp thì chổ nào chả đẹp chứ hả?

Jeno không kìm được mà chạm nhẹ vào nó, rất nhẹ là đằng khác, cứ như nâng niu, phủi bụi thứ gì đó trân quý của bản thân. Em cũng chẳng ngờ hành động này của mình lại khiến đối phương thức giấc.

"Mới sáng ra lại nghịch gì thế?".

Jaemin lầm bầm bằng chất giọng trầm ngái ngủ, vòng tay lại ôm chặt em vào lòng hơn khiến Jeno đỏ mặt, chợt nhận ra hành động vô ý của mình liền ngượng ngùng mà im thin thít, ngửa ngửa cái đầu nấm mình lên cốt để nhìn mặt Jaemin cơ mà chỉ thấy cái cằm với quai hàm chuẩn sắc nét của cậu.

"Còn sớm, ngủ một chút nữa đi".

"Nhưng mà.... thầy Kang đã gọi loa rồi đó Jaemin".

"Vậy sao.. tớ chả nghe thấy gì".

"Anh Doyoung và anh Taeyong cũng dậy rồi kìa Jaemin?".

"Hai ảnh đi chuẩn bị trò chơi, dậy theo làm gì, hửm?".

Cái "hửm" của Jaemin làm em cảm thấy bất lực ghê gớm lắm luôn, đành chui lại vào lòng cậu mà lầm bầm Jaemin, dậy đi, Jaemin à, lầm bầm một hồi ngủ quên lúc nào không hay đến khi Doyoung về thấy hai đứa còn ôm nhau ngủ liền túm đầu cả hai dậy cho kịp các hoạt động không thôi lại bỏ lỡ cái gì đó dù anh biết cả hai đứa này chả đứa nào hào hứng gì cho cam.

Jeno không lại hướng lửa trại mà ngồi, dù gì ở đó cũng chả ai thân quen với em, em đi về hướng lều của Donghyuck và cả Renjun, Jaemin nói ở đó có mấy bộ bàn ghế cắm trại mà anh Johnny để sẵn có thể ra đó ngồi, nhìn một hồi em quyết định ngồi ở đây luôn. Ở đây còn có lò than nhỏ, may thay em có mang theo hộp diêm cùng với mấy miếng giấy nhỏ, sau mấy lần chật vật cuối cùng lửa cũng bén, em thỏa mãn nở nụ cười cún con tự hào về bản thân. Lúc em đang vui vẻ đung đưa chân mình, Jaemin cũng đã đến.

"Làm gì mà vui thế?".

Jaemin đưa em cốc hot choco còn cậu vẫn cầm cốc cà phê quen thuộc ấy, thấy em nhíu nhíu mi tâm chưa kịp để Jeno nói Jaemin đã cướp lời.

"Là cà phê hòa tan, có bỏ chút đường nên đừng lo".

"Đường cũng không tốt lắm, mốt cậu bỏ sữa vào nhá".

"Biết rồi". Jaemin cười đưa tay xoa xoa mi tâm của Jeno đến khi nó dãn ra mới thỏa mãn thu tay lại. "Lúc nãy làm gì mà vui vẻ thế?".

"Tớ tự đốt lửa đó, cậu thấy tớ giỏi không?". Jeno vừa nói tay vừa chỉ vào lò than nhỏ trước mặt em, hướng Jaemin mà cười cong cả mắt làm Jaemin cũng bật cười theo.

"Giỏi, giỏi lắm, có bị phỏng không đó?".

"Có chút xíu à, mà trời lạnh nên không sao rồi". Chìa ngón trỏ hồng hồng cho Jaemin xem, thấy đối phương cầm tay mình xem xem còn nhíu mày, tự nhiên Jeno cảm thấy tim mình lại đập nhanh nữa rồi.

"Có đau hay không?".

"Không có". Jeno vừa trả lời vừa lắc nguầy nguậy.

Jaemin thở phào, làm em cũng thở phào theo, Jaemin còn muốn nói gì đó nữa nhưng ở đằng xa giọng Mark đang gọi vẫy vẫy tay ý bảo cậu qua đây với hắn, cậu cũng đành dặn Jeno ngồi ở đây chơi lát đám Donghyuck và Renjun sẽ tới còn mình sẽ theo Mark cùng các anh phụ dựng các hoạt động.

Jaemin nhận được cái gật đầu từ Jeno khẽ cười xoa đầu cậu rồi chạy theo Mark. Nếu Jaemin mà nán lại thêm tí xíu thì chắc có lẽ đã ngắm được khuôn mặt đỏ ửng của em rồi.

Cúi mặt mình vào cốc hot choco rồi nhấp một ngụm, đúng là có choco thoải mái hơn hẳn mà. Ngồi được tí xíu thì đám Donghyuck cũng trở lại, còn mang theo bánh gạo và cả cơm cuộn cho em.

"Tụi mày không ăn à?". Jeno ngước lên hỏi khi nhận đồ ăn từ Renjun.

"Tụi em ăn rồi, có ngủ nướng gì được với cái loa cỡ đại của thầy Kang đâu nên tụi em dậy sớm rồi ăn luôn". Chenle vừa nói vừa kéo Jisung xuống ghế ngồi cạnh Renjun, mình ngồi kế bên đối diện là Jeno và Donghyuck.

"Ủa mà ở đây có mấy thứ này à?".

"Làm gì có, sáng sớm Mark và anh Yuta xuống dưới núi mua đó, xa chết mẹ mà sợ gấu con ảnh đói, chỉ có mì thôi lại ngán nên mới rủ anh Yuta xuống mua chung đó". Renjun vừa nói hất hất càm về phía Donghyuck liền nhận được cái lườm từ nó.

"Chắc mày khác tao, cũng vòi anh Jaehyun xuống mua cho cả đống đồ ăn đó thôi, thế là ổng phải rủ cả anh Johnny đi cùng, lúc về tới nơi tao thấy cả 4 người xách hai tay như mua đồ dự trữ cả tuần chứ chả đùa". Donghyuck xoa xoa mũi vì lạnh, tay cầm cốc hot choco mà nói không ngừng.

"Anh Mark cũng mua cho em nhiều kẹo lắm luôn". Jisung hí hửng nói, liền vạch túi áo mình khoe cả đám cái gia tài kẹo của mình liền bị Chenle nhéo nhéo cái mũi.

"Em ăn ít kẹo lại đi, không thôi mốt đau răng lại than".

Jisung bĩu môi nhìn Chenle rồi lại vui vẻ tiếp tục ăn kẹo của mình.

Jeno nhún vai, dù gì Jaemin với em cũng ngủ khá ngon nên cũng chả biết gì, đành cúi đầu mà ăn thì lại nghe tiếng thở của Donghyuck.

Donghyuck đang uống một ngụm Choco rồi lại thở ra tiếng thở thỏa mãn. Uống mấy ngụm lại chợt nhớ gì đó liền khều Renjun và Jeno kế bên.

"Có chuyện gì hả thằng gấu?". Đưa tay bóc thanh kẹo, Renjun chia cho hai đứa út, Chenle thấy miệng Jisung còn đầy kẹo nên gói kĩ lại bỏ vào túi áo mình, Renjun cũng chả quan tâm, nó lụm vài viên cho vào miệng nhướng mày hỏi.

"Hôm qua, tao đéo tin được là nằm kế bên tao với Mark mà ông Johnny với anh Ten có thể ăn cháo được luôn á". Donghyuck thấy Jeno bóc vỏ bánh cũng lụm cho mình một miếng rồi nói.

Jeno đang ăn miếng cơm cuộn nghe thấy thế liền sặc. Donghyuck kế bên hết hồn liền vỗ vỗ lưng giúp em, đưa tay lấy cốc hot choco nhấm ngụp mới đỡ được một chút. "Mày là đang giúp tao hay hại tao thế?". Nhận nụ cười hề hề của nó rồi em cũng ngoảnh mặt ăn tiếp, khi không tự nhiên nói mấy chuyện này.

"Ủa gì anh, tự nhiên đang ngủ mà ăn cháo là sao, ủa mà mấy ảnh đem theo để nấu à".

"Jisung còn nhỏ lắm, anh ít nói mấy chuyện này trước mặt em ấy đi". Chenle nói rồi quay qua lắc đầu bảo Jisung ăn tiếp kẹo của mình đi

"Cưng cũng có lớn lao gì đâu, hơn nó có 1 tuổi à". Donghyuck bẹo má Chenle cưng cưng, làm má ẻm đỏ bừng lên. Jisung thấy mà hoảng, đưa tay xoa xoa giùm bồ ẻm.

"Đừng có chọc mấy ẻm nữa, rồi sao, ông Mark nghe chứ?". Renjun hỏi khẽ cúi gần Donghyuck không quên kéo Jeno lại, mà cũng chả ngăn Chenle đang chui đầu dô nghe ké.

"Tất nhiên là có rồi, vì tao với ảnh cũng vậy mà". Lời nói vừa nói ra, Donghyuck thật muốn vả cho mình mấy phát, đúng là cái miệng trước cái não. Khẽ ôm mặt rồi tách mấy cái khe ngón để nhìn mặt mấy đứa bạn mình. Quả đúng như cậu nghĩ, ruồi bay vô họng tụi nó chắc cũng chả biết đâu. Mấy đứa này!

"Rồi, rồi, rồi, là vậy đó, đm tụi mày".

"Mày gan quá rồi gấu ạ".

"Anh như vậy không sợ anh Mark bị bóc lịch à".

"Chỉ là hôn thôi mà, mấy đứa này". Donghyuck ngượng ngùng mà lấy choco uống tiếp." À mà, mày nói gì tao Renjun, anh Sicheng nói với tao mày với Jaehyun cũng quấn nhau mà hôn khiến anh Yuta cũng hôn ảnh mịt mù, giờ mày ý kiến gì ở đây hả?".

Thành công khiến Renjun im lặng mà còn ngượng, Donghyuck cười ha hả mà tiếp tục ăn bánh uống choco trong vui vẻ.

"Cho tao ăn yên ổn đi tụi mày ạ". Jeno lắc đầu mà cười, cúi xuống mà ăn tiếp không để ý mắt đôi mắt nhìn mình

"Còn anh Jeno thì sao?".

"Anh thì sao hả Chenle?".

"Anh với anh Jaemin không có gì hả?".

"Tụi anh vẫn là bạn bè bình thường thôi mà".

Câu nói của Jeno làm Renjun lẫn Donghyuck vội buông cốc choco mà tới gần em. Làm em giật mình nhưng vẫn tiếp tục nhai bánh trong miệng.

"Bộ mày không có làm gì tiến triển hơn sao, tao thấy mày với cậu ấy thân thiết quá trời". Donghyuck khẽ nhéo nhéo má em, quan tâm hỏi.

Nghĩ tới, em cảm thấy mình thật thích cậu ấy nhưng chả biết làm cách nào để tiến tới hay lại nghĩ hiện tại cũng đã quá tuyệt rồi. Làm em chẳng muốn tiến lên, nếu tiến rồi mà thất bại thì ngay cả vị trí hiện tại em cũng chẳng còn.

"Thôi được rồi, đừng ép nó nữa, dù gì thì cứ làm theo tim mày mách bảo nhé, mày còn có tụi tao mà". Renjun xoa đầu em mà mỉm cười.

Jeno cũng cười theo rồi gật đầu.

"Ngoan lắm, ăn tiếp đi".

Lúc Jeno ăn xong, cả đám tiếp tục nói chuyện rôm rả cho đến khi Mark tới và bảo tiết mục giải đố tìm kho báu sắp bắt đầu rồi và dẫn cả đám tới đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro