Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thể nhận cả hai được ạ?"

"Không thể. Lịch quay chúng trùng nhau."

Park Chaeyoung cười tủm tỉm: "Không sao, em không sợ vất vả đâu."

Jeon Yuna cười mỉa: "Cô không sợ vất vả nhưng đạo diễn lớn người ta không chịu cho cô làm vậy đâu. Hơn nữa, hai bộ phim truyền hình này, không chỉ trùng thời gian quay... ngay cả lịch tuyên truyền và chiếu phim cũng gần như giống nhau, dính lấy nhau như hai anh em vậy..."

Park Chaeyoung: "... Để em xem kịch bản rồi báo cho chị sau nhé."

"Ừ, quyết nhanh lên, tuần sau là thử vai rồi." Park Chaeyoung làm xong móng tay, mặt móng vẽ một đóa hoa hồng, đẹp giống như chủ nhân của nó vậy. Jeon Yuna kéo Park Chaeyoung rời sô pha, giục nhân viên thay đồ cho cô. "Đêm tiệc từ thiện tối nay quan trọng đấy, nhiều người trong giới đến lắm, nghe nói... mấy vị tai to mặt lớn cũng tới, nhớ phải kiềm chế, đừng có sinh sự gì nhé."

Park Chaeyoung cười vui vẻ: "Chị Yuna à, ý chị là sao, chỉ là một đêm từ thiện thôi, em có thể sinh sự gì chứ?"

Jeon Yuna: "Ha ha, lần trước cô đi dạ tiệc xong không phải là cũng được chễm chệ giật tít ngay trang đầu sao, "nữ ngôi sao nổi tiếng Park Chaeyoung lộ hàng trên thảm đỏ, cảnh xuân phơi phới" nhỉ?"

Park Chaeyounv đính chính: "Em không lộ hàng, cái tên phóng viên khốn kiếp đó viết bừa, lại còn đi làm mờ chút góc quần bảo hộ của em bị lộ ra, ôi chao... chị bảo chiêu này của thằng cha đó có ác không cơ chứ?"

Jeon Yuna: "Cô không mắng người ta thì liệu người ta có viết bừa cho cô không?"

Park Chaeyoung cười giễu: "Ai bảo tên đó hỏi mặt em có phải đã chỉnh sửa không, ngực em có phải là hàng giả không. Kể ra thì, anh ta bảo em đi sửa mặt em còn có thể chấp nhận được nhưng anh ta không được công kích là em độn ngực. Chẳng lẽ là tự em muốn ngực mình lớn thế này hay sao? May mà lúc đó đang ở trước ống kính chứ mà ở góc kín thì xem xem em có đánh rụng răng anh ta đi không."

Jeon Yuna: "..."

Vẻ mặt của thợ trang điểm như muốn nói "tôi đã quen rồi", ngồi câm nín, mặt thản nhiên, tiếp tục trang điểm cho Park Chaeyoung: "Chaeyoung à, hôm nay em muốn dùng son màu gì?"

Park Chaeyoung nghĩ rồi đáp: "Màu đỏ gạch đi, gần đây các cảnh phim của Du phi đều dùng son màu này, tạo chút gắn kết với phim vậy."

Jeon Yuna lấy lễ phục của công ty tài trợ để trong hộp ra: "Thay đồ đi đã rồi cả trang điểm tiếp, lỡ mà làm dính lên đồ thì cô không đền nổi đâu. Công ty bảo đêm từ thiện này là sự kiện lớn nên đã chọn riêng bộ này mượn cho cô, đắt lắm đấy."

Bộ lễ phục trong tay Jeon Yuna là một chiếc váy dài màu đỏ tươi, tay đắp ren xuyên thấu, chân váy xếp li.

Thay đồ xong, Jeon Yuna tặc lưỡi: "Quả nhiên là em rất hợp với màu đỏ."

Jeon Yuna trắng từ nhỏ, phủ lớp lụa đỏ lên làn da trắng, nhìn kiểu gì cũng thấy mê người. Vì chuyện lộ hàng lần trước nên lần này công ty chọn một bộ lễ phục tương đối nhiều vải, tuy tay áo là ren xuyên thấu nhưng cũng là kiểu ống tay dài.

Thế nhưng, mặc dù nhiều vải nhưng nó lại ôm sát lấy người Park Chaeyoung khiến dáng người quyến rũ của cô lại càng nổi bật hơn, thứ khá lớn trước ngực cũng càng thêm bắt mắt.

Park Chaeyoung nhận ra vậy, lành lạnh hỏi: "Công ty sợ những chất vấn về chuyện em độn ngực còn chưa đủ nhiều hay sao?"

Giờ không có cách nào đổi lễ phục khác được, Jeon Yuna chỉ còn nước dỗ dành cô: "Không sao đâu, chị biết cô là hàng thật là được, người khác nói vớ vẩn gì chị cũng không để bụng đâu."

Park Chaeyoung: "..."

Đến địa điểm tổ chức buổi dạ tiệc, Park Chaeyoung xuống xe, dừng ở thảm đỏ để các phóng viên chụp ảnh.

Thảm đỏ là nơi thể hiện rõ nhất một minh tinh có đang hot hay không, phóng viên hướng ống kính về phía người nào thì người đó chắc chắn là nổi. Trên thảm dài đang có không ít ngôi sao, mọi người đều đứng tạo dáng mong phóng viên chụp nhiều thêm cho mình một chút.

Park Chaeyoung không mấy để tâm vụ này, nói ra thì cũng chỉ là một đêm từ thiện mà thôi, có chuyện gì để viết chứ? Cô đứng đếm tầm chục giây rồi định đi luôn.

"Park Chaeyoung! Đợi đã, chụp thêm mấy tấm đi..."

"Park Chaeyoung, nhìn bên này!"

"Park Chaeyoung..."

Phóng viên đã bảo vậy, Park Chaeyoung đành phải đứng lại, quay đầu mỉm cười với ống kính.

"Park Chaeyoung! Cái con hèn hạ này!"

Một tiếng hét cao vút bỗng vang lên giữa rừng phóng viên, giọng nói to, rõ, gần như tất cả mọi người đang có mặt tại khu vực thảm đỏ đều có thể nghe rõ mồn một. Không chỉ bản thân Park Chaeyoung mà ngay cả các phóng viên và ngôi sao đứng xung quanh đều giật mình nhìn về phía nơi vừa mới có tiếng nói.

Giọng nói đó lại tiếp tục hét: "Sao mày dám hãm hại Soyeon! Nàng ấy là tỷ muội tốt cùng vào cung với mày cơ mà! Đồ ti tiện!!!"

Park Chaeyoung vẫn chưa biết phải làm gì thì một quả trứng gà bỗng phi một vòng cung bay thẳng tới phía cô.

Không phải chứ! Ném trứng gà hả??

Đây là điều đầu tiên Park Chaeyoung nghĩ tới.

Cái người mất não này ở đâu ra vậy?

Xem phim thôi mà làm gì mà nghiêm túc như vậy chứ???

Đây là điều thứ hai Park Chaeyoung nghĩ.

Cho dù bị ném trứng gà, cũng không thể để nó dây vào mắt được, gớm quá...

Đây là điều thứ ba Park Chaeyoung nghĩ.

Giữa tiếng la ầm ĩ của mọi người, Park Chaeyoung nhắm mắt lại, chấp nhận số phận...

Một giây, hai giây, ba giây...

end chapter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro