Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung nhắm tịt mắt một hồi mà vẫn chẳng thấy cái cảm giác dinh dính mình đang đợi đâu.

Cô he hé mắt ra nhìn thử, ánh sáng xung quanh có vẻ tối đi khá nhiều.

Một bóng lưng cao lớn che ngay trước mặt cô. Đối phương rất cao, Park Chaeyoung nhẩm tính cẩn thận, hôm nay cô đi giầy sáu phân, tính ra hiện giờ cô đã khoảng 1m7, vậy mà người đàn ông này vẫn còn nhỉnh hơn cô một đoạn, tấm lưng khỏe khoắn, xem ra không béo, bên trong bộ tây trang này có lẽ toàn là cơ bắp...

Trong đầu Park Chaeyoung bỗng xẹt qua một ý nghĩ không thích hợp cho lắm vào lúc này.

Cho đến khi người đàn ông ấy xoay người lại.

Mày rậm, mắt sắc, mũi cao, thẳng, môi mỏng, da đồng.

Hàng mày của anh ta cau lại, trong tay còn dính một chút lòng trắng trứng.

Người đàn ông chắn hết mất tầm mắt của cô. Park Chaeyoung vô thức nuốt nước bọt hai lần rồi rụt rè nghiêng người xem kẻ vừa ném trứng gà bị bảo vệ lôi đi.

Trong lòng Park Chaeyoung thầm nói tiếng cảm ơn với cái kẻ mất não kia.

Sau đó cô ngẩng đầu, nở nụ cười mà mình đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, khóe môi cong lên, mắt cũng cong lên, dịu dàng nói: "Cảm ơn anh."

Người đàn ông gật đầu thờ ơ, không buồn dừng lại, chân dợm bước bỏ đi.

Park Chaeyoung mặc kệ các phóng viên gọi mình, vội vàng vác giầy cao gót đuổi theo anh ta.

"Tôi là Park Chaeyoung."

"Sao anh nhanh tay hay vậy, trứng gà mà cũng cản được."

"Tên anh là gì vậy?"

Park Chaeyoung không nói to nhưng cô chắc chắn là mức âm lượng này nằm trong phạm vi người đàn ông kia có thể nghe rõ. Ấy vậy mà vẻ mặt đối phương hết sức hờ hững, chẳng đáp lại lấy một tiếng nào.

Park Chaeyoung không giận, đưa tay ra níu ống tay áo của anh ta.

Tất nhiên cô không thể kéo được một người đàn ông cao to như vậy nhưng anh ta vẫn bị buộc phải dừng lại.

Park Chaeyoung nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của đối phương.

Giọng anh ta trầm ấm: "Jung Jaehyun."

Đáp xong, anh ta thoải mái giải cứu ống tay áo mình khỏi bàn tay nhỏ bé của Park Chaeyoung, rảo bước đi trước.

Park Chaeyoung không đuổi theo nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tươi roi rói. Ban nãy đuổi theo Jung Jaehyun, gót chân cô sắp trầy da đến nơi rồi.

Park Chaeyoung bước chậm lại, hài lòng đi về phía chỗ ngồi của mình.

Bây giờ thời đại tiến bộ, quan niệm của mọi người cũng thay đổi, đến cả cách quyên tiền cũng thay đổi hình thức tân tiến mới.

Trước kia, lúc quyên tiền, tiền mặt, chi phiếu đập từng xấp từng xấp, quyên càng nhiều càng oai. Giờ không vậy nữa, giờ người ta đổi sang đem đồ của mình ra bán đấu giá, tiền đấu giá được đem quyên hết toàn bộ.

Đêm hội từ thiện không giống với các tối trao giải, cách bố trí chỗ ngồi cũng khác, ngồi hàng trên không phải những gương mặt tên tuổi quen thuộc trên màn ảnh mà là các ông chủ lớn sẵn sàng vung tay tiêu tiền.

Chỗ ngồi của Park Chaeyoung được sắp xếp ở khúc sau giữa, cũng chưa phải quá xa. Cô ngồi xuống, quay sang gật đầu mỉm cười thay cho chào hỏi với mấy vị minh tinh trông quen mặt ngồi bên.

... Sau đó cầm tờ bướm thông tin buổi đấu giá để trước mặt lên xem.

Vừa nãy chân của cô quả thực rất đau, có lẽ là bị trầy mất lớp da ngoài mất rồi, thực sự không có sức đâu để hỏi kỹ người đàn ông kia xem là chữ Jae nào, chữ  Hyun nào.

Park Chaeyoung xem kỹ tờ bướm, trong đó có ghi rõ tên họ của người đấu giá, xem tới xem lui, đừng bảo tìm thấy Jung Jaehyun, đến một người họ Jung cũng không thấy.

Sai sách rồi!

Anh ta không có đồ bán đấu giá!

"Chị Chaeyoung, bộ đồ của chị hôm nay trông đẹp quá."

Park Chaeyoung nghiêng đầu, ngồi cạnh cô là Min Hyejoo, cũng giống cô, đều là nữ phụ thâm niên, hai người từng gặp nhau mấy lần lúc đi thử vai, ấn tượng của Park Chaeyoung về cô gái này là... không có ấn tượng.

Hai người không có giao tình gì, đây là câu nói đầu tiên giữa họ.

Park Chaeyoung cười, giọng thờ ơ: "Cảm ơn."

Min Hyejoo: "Hôm nay chị Nghệ tới mua hay tới quyên đồ vậy?"

Park Chaeyoung: "Quyên."

"Khéo ghê, em cũng vậy, là một mặt dây chuyền gia truyền, em tiếc lắm đấy."

Park Chaeyoung ầm ờ một tiếng.

Thứ cho cô nói thẳng chứ phải đến năm mươi phần trăm số minh tinh ở đây đều là đem món đồ "gia truyền" nào đó của mình tới bán đấu giá.

Về phần rốt cuộc nó có phải là gia truyền thật hay không thì không biết được, dù sao cũng có rất nhiều người tới đấu giá chỉ vì muốn mua lại một món đồ nào đó của minh tinh để lấy thể diện, cũng có rất nhiều người vốn dĩ sẵn muốn làm từ thiện nên bèn chọn đại một món đồ nào đấy thuận mắt để mua, cũng có... vị kim chủ của ai đó cố ý ra giá thật cao để mua lại món đồ hòng làm vui lòng người tình.

Có vẻ cuối cùng cũng cảm nhận được sự thờ ơ của Park Chaeyoung, Min Hyejoo không hồ hởi sấn tới nữa, nghiêng người sang nói chuyện với mấy bà chị khác ngồi kế bên. Park Chaeyoung cuối cùng cũng được yên.

end chapter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro