Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng đồ ngọt nằm ở cuối con phố ăn vặt, về phần tại sao Trịnh Tại Hiền lại biết đến nó là bởi khi cậu đi mua cơm gà vào buổi trưa có nghe thấy hai cô gái phía trước đang thảo luận về cửa hàng này.

Hơn nữa nghe nói mùi vị cũng không tệ lắm.

Cho nên nói Kim Đình Hựu mời Trịnh Tại Hiền ăn đồ ngọt, không bằng nói là bản thân Đình Hựu cũng muốn ăn, nhân tiện đưa Trịnh Tại Hiền theo.

Nghĩ như vậy, Đình Hựu đột nhiên cảm thấy thả lỏng hơn một chút, dù phải rút ví ra chiêu đãi cũng bớt xót lòng.

Cửa hàng đồ ngọt lúc này không quá đông đúc. Đình Hựu xếp cuối hàng, Tại Hiền đứng bên cạnh cậu, trên tay vẫn cầm chiếc ô che nắng màu đen.

Đình Hựu ngẩng đầu xem thực đơn và hỏi, “Cậu muốn ăn gì?”

Tại Hiền  nhìn theo ánh mắt cậu, quét qua thực đơn một lượt rồi hỏi ngược lại: “Thế cậu muốn ăn gì?”

“Bánh gấp đôi phô mai Hokkaido, cốc ôm hoa hồng vải, bánh đào tuyết Mị Nương, hạt dẻ Napoléon, dừa dưa hấu”

Đình Hựu vừa xem vừa hô tên món, Tại Hiền càng nghe càng cảm thấy thái quá: “Ăn nhiều như vậy? Chẳng phải cậu vừa mới ăn xong cơm ức gà rán sao?”

“Cậu thì biết cái gì? Bụng để ăn cơm với bụng để ăn tráng miệng là hai cái khác nhau”. Đình Hựu oán trách nhìn hắn, có chút ghét bỏ cái tính nói nhiều của tên này, “Nói mau đi! Cậu muốn ăn gì!”

“Giống cậu đi”. Trịnh Tại Hiền thật sự không quá để ý về chuyện ăn uống mà chỉ tò mò về khẩu vị của Kim Đình Hựu.

Kim Đình Hựu ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng ăn nhiều như vậy?”

“Không thể sao?” Trịnh Tại Hiền nhàn nhạt liếc cậu một cái, dùng lời mà cậu nói ra để đáp trả, “Bụng để ăn cơm với bụng để ăn tráng miệng là hai cái khác nhau”.

Kỳ thực, Đình Hựu không ngạc nhiên trước việc Trịnh Tại Hiền ăn được nhiều, cậu chỉ không nghĩ tới da mặt Trịnh Tại Hiền lại dày đến vậy.

Mỗi khi được khao, Đình Hựu đều sẽ theo bản năng mà ăn ít đi một chút. Bởi dù sao cũng là người ta mời, cho dù họ có hào phóng tới đâu, Đình Hựu cũng sẽ cảm thấy không tiện.

Nhưng Tại Hiền có vẻ hoàn toàn không giữ ý, hắn chẳng hề cân nhắc chút nào việc bữa ngọt này là do Đình Hựu mời, thậm chí còn há miệng như sư tử nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy!

Khuôn mặt của Kim Đình Hựu trở nên tái mét khi bước ra khỏi cửa hàng đồ ngọt. Mặc dù cửa hàng được mở bên cạnh trường đại học, cũng xem xét đến khả năng chi tiêu của sinh viên, nhưng giá của mỗi món tráng miệng ít nhất cũng phải hai mươi tệ. Chỗ đồ ngọt mà Kim Đình Hựu mua cho mình đã hết gần 10 nghìn won rồi, lại còn phải mua hai phần để mời Trịnh Tại Hiền. Một bữa này tổng cộng tiêu tốn gần 20 nghìn won. Kim Đình Hựu nghĩ đến 15 nghìn wom cho Trịnh Tại Hiền ngày hôm qua, vẻ mặt liền chuyển sang trạng thái đau của đau khổ của khổ.

Cậu đã tiêu hết 35 nghìn won chỉ trong hai ngày. Nếu là thời cấp 3, 35 nghìn won này đủ để cậu ăn tiêu suốt mấy ngày!

Một ngày trước, Đình Hựu vừa mới xin mẹ Kim chuyển cho 100 nghìn won. Mẹ còn ân cần dặn dò cậu cứ ăn uống thoải mái, không cần quá tiết kiệm, chỉ cần nhớ đi ăn xong thì về nhà sớm.

Thế nhưng Kim Đình Hựu luôn cảm thấy bây giờ cậu đã là sinh viên đại học, coi như cậu vẫn chưa thể tự lập thì ít nhất cũng nên tìm cách giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Nhưng sau mấy bữa chiêu đãi, Đình Hựu chỉ có thể chửi thầm trong lòng, lặng lẽ liếc xéo Trịnh Tại Hiền vài cái. Rồi thì ăn cũng phải ăn, uống cũng phải uống, chờ đến khi thực sự hết tiền, cậu sẽ đi làm thêm để kiếm chút tiền trang trải sinh hoạt.

Trên đường trở về, Trịnh Tại Hiền vẫn là người cầm ô. Đình Hựu xách mấy túi lớn đựng đồ ngọt, sau đó có chút do dự lên tiếng: “Trịnh Tại Hiền, cậu có biết chỗ nào gần trường mình có thể tìm việc làm thêm không?”

Tại Hiền nghi ngờ nhìn cậu: “Sao thế? Mới ngày thứ hai đi học đã muốn tìm việc làm thêm?”

“Ừm”. Kim Đình Hựu không muốn khai ra là mình hết tiền, chỉ có thể uyển chuyển thay đổi cách nói, “Tôi có món đồ này muốn mua, nhưng vì nó đắt quá nên tôi dự định đi kiếm ít tiền”.

Trịnh Tại Hiền lắc đầu nói không biết, nhưng hứa sẽ hỏi các tiền bối giúp Kim Đình Hựu để cậu có thể sớm tìm được một công việc tốt.

Trở về ký túc xá, Tại Hiền liền chuyển lại 15 nghìn won mà Đình Hựu đã chuyển ngày hôm qua. Lúc đó, Kim Đình Hựu đang thở hổn hển bật điều hòa, nhìn thấy thông báo nhận tiền trên tài khoản ngân hàng, cậu bối rối hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Không phải cậu đang thiếu tiền sao?” Trịnh Tại Hiền nhàn nhạt nói: “Bữa đồ ngọt này coi như AA”. (chắc ý là share tiền)

Đình Hựu sững sờ trong giây lát, phản ứng đầu tiên là sướng như điên, nhưng ngay lập tức cảm thấy ngượng ngùng.

“Trịnh Tại Hiền, tôi không có ý đấy”. Kim Đình Hựu khách khí nói với hắn, “Không phải tôi nghĩ cậu mặt dày ăn nhiều đâu, là tôi thật sự muốn chiêu đãi cậu bữa đồ ngọt này mà”.

Tại Hiền không nói lời nào, chỉ yên lặng liếc nhìn cậu, trong ánh mắt như mang ý chất vấn – “Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Cứ cầm đi, tôi ăn nhiều như vậy cũng hơi ngại”. Trịnh Tại Hiền cảm thấy cậu thực sự rất buồn cười, suy nghĩ gì đều hiện hết trên mặt, đã vậy còn toàn nói ra những lời trái với lòng.

Nhưng sau khi ngẫm lại thì cũng có chút đáng yêu.

Hai người kéo kéo đẩy đẩy một hồi, đến cuối cùng, Kim Đình Hựu vẫn quyết định không nhận số tiền này. Cậu ảo tưởng sẽ dùng một trăm tệ này để hối lộ Trịnh Tại Hiền, muốn hắn sau này đối xử với cậu tốt hơn, không còn cay nghiệt với cậu nữa.

                                ****

Đêm hôm đó, ký túc xá lại mất điện. Đình Hựu ngay lập tức bị Tại Hiền sai đi căng-tin mua pin, bởi vì hắn có một chiếc đèn soi nhưng lại hết pin.

Đình Hựu nóng đến mức không muốn cử động, mạnh miệng nói không muốn đi.

Sau đó, Tại Hiền liền dùng tiền để mua chuộc cậu, hứa rằng chỉ cần cậu đi một chuyến sẽ trả nóng 10 nghìn won phí chạy vặt.

Đình Hựu một hơi bật dậy khỏi ghế, vội vã lao xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro