Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng “Yêu” của Kim Đình Hựu thực sự khiến Trịnh Tại Hiền không nói nên lời. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Trịnh Tại Hiền vươn tay túm cậu lên ——

“Đi, theo tôi ra ngoài”.

Trịnh Tại Hiền lôi kéo Đình Hựu đang mắc trong “lưới tình” gõ cửa ký túc xá đối diện.

Kim Đạo Anh vừa mới tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc quần lót cỡ lớn. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa, thấy hai vị khách không mời mà tới, che mặt lớn tiếng nói: “Các cậu làm gì vậy——!”

Tại Hiền vốn đang cạn lời, lại bị Đạo Anh làm cho nghẹn họng. Hắn ho khan một tiếng, không thể hiểu nổi tại sao Đạo Anh lại phải hốt hoảng che mặt.

“Trịnh Tại Hiền! Cậu có chuyện gì không! Nếu như muốn chơi game, có thể trực tiếp nhắn bên Kakao Talk cho tôi mà! Không cần khoa trương vậy chứ!”

Kim Đạo Anh vô cùng sùng bái Trịnh Tại Hiền. Đối mặt với thần tượng đột nhiên ghé thăm, cơn xấu hổ qua đi thì cảm giác kích động chợt ùa tới.

Tại Hiền không giỏi ăn nói, thầm đánh giá vóc dáng không tính là quá đẹp của Kim Đạo Anh — cái gì có nên có, không có thì không có. Chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay cơ bụng kém phát triển, nhưng bụng nhỏ (bụng mỡ) thì lại lộ ra rất rõ ràng. Trịnh Tại Hiền im lặng một hồi, cũng may còn nhớ Kim Đình Hựu đang đứng bên cạnh.

“Cậu giúp tôi một việc”.

“Không thành vấn đề! Đừng nói một việc! Mười việc cũng được luôn!”

“Cậu nói một câu khen cậu ta đẹp trai đi”.

Dứt lời, hắn đẩy Đình Hựu tiến lên trước một bước.

Kim Đạo Anh đang cởi trần, thốt lên một tiếng: “Hả?”

“Không có ý gì khác, cứ làm theo lời tôi nói đi”. Vẻ mặt Tại Hiền thoạt nhìn rất thành khẩn, Kim Đạo Anh chỉ do dự vài giây liền làm theo lời hắn nói.

“Đình Hựu, trông cậu rất—— đẹp trai——”

Đình Hựu không hiểu vì sao mình lại được khen lần nữa, ngơ ngác trố mắt trong giây lát. Sau đó, hai bên má cậu tức thì xuất hiện những đám mây đỏ hồng.

“Thật… Thật vậy sao?”

Kim Đạo Anh cũng bị dọa sợ, lắp bắp nói: “Cậu ấy… Cậu ấy…”

                                ✧✧✧

Cửa phòng ký túc xá đóng lại, Trịnh Tại Hiền liền đưa cậu đến phòng bên cạnh. Đêm đó, Trịnh Tại Hiền và Kim Đình Hựu đã gõ cửa toàn bộ ký túc xá cùng tầng, hầu như tất cả các nam sinh đều buộc phải khen ngợi Kim Đình Hựu. Đến độ, Đình Hựu thậm chí có thể nhận lời khen của người khác với khuôn mặt không cảm xúc.

Tại Hiền dùng phương pháp độc nhất vô nhị này để giải trừ sự mẫn cảm của cậu. Khi hai người trở lại ký túc xá, Trịnh Tại Hiền cuối cùng cũng kết luận: “Vậy là tốt rồi, bốn năm đại học cậu sẽ không dễ dàng bị các nữ sinh lừa tình”.

Đình Hựu leo lên giường sau khi tắm rửa sạch sẽ. Đêm đó, cậu đã có một giấc mơ dài rất dài. Trong mộng, Kim Đình Hựu chạy phía trước, Trịnh Tại Hiền đuổi theo sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cậu rất đẹp trai—— Cậu rất đẹp trai——”
  
                                 ****

Đúng năm giờ, chuông báo thức vang lên. Đình Hựu choàng mở mắt, rồi lại co quắp nằm xuống.

Có tiếng động từ phía dưới giường, Đình Hựu vén màn giường lên thì thấy Trịnh Tại Hiền đã dậy rồi.

“Sao hôm nay dậy sớm thế?” Cậu khàn giọng hỏi.

Y ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, lên tiếng hỏi: “Tối hôm qua cậu gặp ác mộng à?”

“Sao cậu biết?”

“Bởi vì cậu nói mớ trong lúc ngủ”. Trịnh Tại Hiền bình tĩnh trả lời: “Làm cho tôi mất ngủ luôn”.

Một cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng trào trong lòng Kim Đình Hựu: “Tôi đã nói gì thế?”

“Cậu rất đẹp trai, cậu rất đẹp trai”.

Kim Đình Hựu: “…”

Cũng may ký túc xá nam không nhiều những lời đàm tiếu qua loa linh tinh như bên nữ, cho nên chuyện lạ mà Tại Hiền và Đình Hựu làm ra đêm qua cũng chỉ gây ra một chút náo động nhỏ, không có mấy tiếng gió.

Khi họ ra ngoài vào buổi sáng, Kim Đạo Anh xuất hiện sau lưng với tinh thần uể oải. Cậu ta kéo Đình Hựu đến trước mặt và hỏi một cách kỳ lạ: “Suýt quên mất, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Các cậu chơi Thật hay Thách à?”

Lúc này, Kim Đình Hựu cũng có chút xấu hổ, mơ hồ nói “Ừ ừ ừ” cho qua chuyện. Nhưng Tại Hiền lại không buông tha cậu dễ dàng như vậy: “Còn chuyện gì được nữa? Chính là muốn cậu khen cậu ta lớn lên đẹp trai đó”.

“Ồ…” Kim Đạo Anh vẫn không hiểu, “Không ngờ Kim Đình Hựu này lại tự tin như vậy”.

Tại Hiền còn muốn nói gì đó, lại bị Đình Hựu nhanh tay lẹ mắt vội vàng che miệng lại: “Xin cậu nói ít vài câu đi mà!”

Nam sinh cao hơn cậu rất nhiều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Đình Hựu, cuối cùng kiêu ngạo đáp một tiếng “Ừ”, rồi đưa ra yêu cầu với cậu: “Vậy cậu nói một câu dễ nghe xem nào”.

Thanh âm như nghẹn lại trong cổ họng Tại Hiền. Thấy sắp đến thời gian tập trung, Đình Hựu lo rằng sẽ đến muộn, hoang mang hoảng loạn hỏi ngược lại hắn: “Thế cậu muốn nghe cái gì?”

“Tùy ý”.

“Tùy ý” thực sự là yêu cầu khó khăn nhất, nhưng Đình Hựu chỉ mất có ba giây xoắn xuýt trước khi ngập ngừng hô một tiếng: “Được rồi… Anh trai tốt?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro