(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Đình Hựu nhìn đôi bàn tay nhỏ mềm mại của cô ấy, lẽ ra cậu phải rất thích thú, nhưng chợt nhớ đến đêm hôm đó, cũng có người nắm tay cậu, rất chặt, rất chặt.

Tay đau quá.

Vội đẩy ghế ra, Kim Đình Hựu áy náy nói với Ninh Lộ: "Xin lỗi, hôm nay không được khỏe, tôi về trước."

Ninh Lộ gật đầu dặn dò cậu cẩn thận, Đình Hựu thanh toán xong quay về ký túc xá.

Đông Anh và Lý Thái Dung không có ở đó, chỉ có Tại Hiền ở trong ký túc xá, anh ấy đang mở một cuốn sách nhưng không đọc nó, chỉ nhìn chằm chằm.

Cậu đi lên và véo cổ áo anh ta.

" Cậu nói hôm nay tôi là nam chính là có ý gì, cậu cũng đừng ép tôi nổi điên!"

Kim Đình Hựu luôn có một tính khí tốt.

Không bao giờ bị bộc phát.

Nhưng lần này, cậu thực sự bị kích động.

Trịnh Tại Hiền để Đình Hựu kéo anh ta, và rồi nhìn thẳng vào cậu, một cỗ khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, và Đình Hựu quả thực đã cho anh một cú đấm mạnh.

Khỉ thật, tại sao cậu không nói gì.

Nói, cậu đang đùa tôi.

Nói, đây là những trò đùa.

Cậu nói xem chúng ta làm sao còn có thể là bạn cùng phòng, làm sao có thể làm bằng hữu, có thể mặt đối mặt nói cười sao?

Má anh sưng lên ngay lập tức.

Đình Hựu đánh rất mạnh.

Anh ấy chỉ nhìn cậu như thể anh không cảm thấy gì cả.

Kim Đình Hựu đột nhiên nản lòng, cảm thấy anh chàng này thật ngu ngốc, không có điểm gì để cậu thích, ngoại trừ việc anh ta đẹp trai và tính tình vui vẻ hơn cậu một chút.

Nhưng cậu là một người đàn ông.

"Tôi không đùa."

Trịnh Tại Hiền ngẩng đầu lên, trên mặt nhanh chóng đã lan vết bầm tím, khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn cố chấp cuộn tròn.

Nụ cười của Tại Hiền thật đẹp.

Và cậu  chợt nhận ra rằng từ khi Tại Hiền đến trường đại học, anh ấy có bao giờ cười với người khác không?

Có lẽ không.

Anh ấy chỉ cười với tôi.

"Hãy để tôi kể cho cậu một câu chuyện."

Tại Hiền chậm rãi nói một mình, giọng điệu mang theo hoài niệm, anh ném cho cậu một túi kẹo, nhưng Đình Hựu không muốn, vì vậy anh ấy đã mở ra và đặt lên tay cậu.

Hơn mười năm trước, có một cậu bé tên là Trịnh Tại Hiền với sự dạy dỗ nghiêm khắc, cậu được cha mẹ gửi đi học piano, cậu bé với tính cách cứng nhắc và luôn im lặng, chỉ một mình tập đàn.

Trong lớp học piano còn có một cậu bé khác, cậu bé rất vui vẻ hoạt bát, là cậu bé nổi tiếng nhất lớp, ngay cả giáo viên dạy piano nghiêm túc nhất cũng rất thích cậu.

Cậu bé trai luôn đến trò chuyện với Tại Hiền và bảo muốn làm bạn với anh ấy.

Tại Hiền không biết nên đáp lại cậu như thế nào, sợ cậu chỉ đang trêu chọc mình, ai lại muốn làm bạn với một người không thích nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro