5.1 U&I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc Mã Trúc Mã. Hường phấn.

Một anh Jae lơ ngơ và Một em Woo hiểu anh quá mà.


[1]

Jaehyun muốn có em. Tụi Taeil, Youngho với Sicheng ai cũng có em. Mỗi lần lũ chúng nó bỏ ngang cuộc chơi nói câu "tao phải về chơi với em tao" là Jaehyun lại phát hờn lên được. Jaehyun đòi mẹ đẻ em bé cho nó có người chơi chung, nhưng mẹ chỉ cười bảo nó đi hỏi bố ấy rồi quay lại với quầy tạp hóa ngày nào cũng đông khách. Nó còn chẳng thèm hỏi bố vì chắc chắn bố nó sẽ lại cười ha hả lảng sang chuyện khác giống như cái lần nó đòi nuôi cún con vậy. Cho nên Jaehyun cứ hờn cả thế giới vì cả thế giới có em mà nó thì không.

Đấy là cho đến khi nhà hàng xóm chuyển đến.

Nói là nhà hàng xóm nhưng Jaehyun phải đi qua hai cái nhà, băng qua đường, leo lên tận tầng bốn mới gặp được nhà hàng xóm. Đầu óc non nớt tám tuổi của Jaehyun đinh ninh đấy là hàng xóm vì mẹ cứ không ngừng thêm mấy đồ nhỏ nhỏ như gói gia vị hay hộp kem đánh răng vào túi cho người ta và nói "Hàng xóm khách sáo gì, mới dọn đến lạ nước lạ cái xóm giềng giúp nhau sao phải cảm ơn" rồi "Ôi chao, đứa nhỏ dễ thương, qua nhà cô chơi với anh Jaehyun này."

Anh Jaehyun.  Hai từ đó nghe thật êm tai.

Jaehyun vẫn khoác bộ mặt hờn dỗi mà nó nghĩ thế, ló đầu ra ngoại tiệm. Đứa nhỏ nghe thấy tiếng chạy bình bịch của Jaehyun cũng ngó về phía này.

Đó là lần đầu tiên hai đứa bốn mắt nhìn nhau.

A trắng quá trắng quá, Jaehyun không khỏi nghĩ đến cây kẹo bông mà phải ngoan lắm mẹ mới mua cho nó một lần. Nó đứng tần ngần nhìn đứa nhỏ đối diện với muôn vàn liên tưởng về những thứ vừa ngọt vừa trắng.

"Êm chà ăn ạ~"

Jaehyun tròn mắt nhướn mày khi cục bông phát ra âm thanh lần đầu tiên. Nó chẳng hiểu lắm, nhưng hay quá đi mất.

"Bất lịch quá thằng bé này!" - Mẹ nó đẩy đẩy vai - "Em nói giọng địa phương đó, mau chào lại em đi."

Vậy ra là đang chào hả? Jaehyun bước về trước một bước, cười toe hở cả chiếc răng cửa mới thay hôm rồi.

"Ăn cũng chà em nà~"

Jaehyun cũng chẳng biết nó đang nói tiếng phương nào nhưng mà đứa nhỏ bật cười. Âm thanh như tiếng chuông gió rung rinh trong nắng hè.

Jaehyun giờ không hờn thế giới nữa. Nó cũng có em rồi này. Một em trai dễ thương ơi là dễ thương. Nó không phải mè nheo mẹ đẻ em bé nữa rồi.

Ấy cũng là suy nghĩ của năm tám tuổi mà thôi.

[2]

Em trai hàng xóm hơi khác một tí so với ấn tượng đầu tiên Jaehyun gặp em ở cửa tiệm nhà mình.

Ngày hôm đó mẹ dúi vào tay hai cái kẹo hoa quả bự bự nói "Mau qua nhà rủ Jungwoo đi chơi, em nó mới đến, trông lại rụt rè như vậy, phải giúp em kết bạn nghe chưa?"

Jaehyun đút kẹo vào túi quần, nếu mà mẹ không nói nó cũng sẽ chăm sóc em trai nó thật tốt, thế mà lại được cho cả kẹo nữa, còn gì vui sướng hơn. Đứa nhóc tám tuổi lập tức bật dậy, băng qua đường chạy lên cầu thang bốn tầng thiếu đứt hơi, đứng trước cổng nhà lại không biết làm thế nào, chuông cửa cao như vậy làm sao mà bấm.

Loay hoay một hồi, Jaehyun dùng nắm tay nhỏ gõ gõ cửa, mãi không thấy ai mở cửa, lại dùng hết sức gọi "Jungwoo, Jungwoo ơi, anh Jaehyun đến này!". Đến lúc Jaehyun gần như bỏ cuộc thì cánh cổng nâu nâu cuối cùng cũng chịu mở ra.

"Ba, ba thấy chửa, con nói là cóa tiếng ăn Jae gòi mừ"

Jaehyun nghe mẹ nói gia đình Jungwoo đến từ Gimpo. Đứa bé còn nhỏ xíu chưa nói được giọng chuẩn Seoul, nếu nghe không hiểu thì phải hỏi lại em, không được lơ em, cũng được cười em. Mẹ thật tình cứ nghĩ nó là đứa chuyên ỷ cao to mà giành lượt chơi cầu trượt trước như ông anh Youngho không bằng, nó nghe Jungwoo nói giọng địa phương còn thấy dễ thương như nhân vật hoạt hình đây này.

"Cháu đến rủ Jungwoo xuống sân chơi ạ" - Jaehyun ngửa đầu nhìn ba Jungwoo rành mạch giải thích lý do. Việc này chắc xảy ra được hai bận, từ sau đó, Jaehyun chỉ gõ cửa thôi rồi cả hai đứa chạy một mạch đi chơi, chẳng cần xin phép hỏi han gì cả cho tới tận sau này.

Ba Jungwoo tất nhiên đồng ý. Mẹ Jungwoo thì lấy cho bé chiếc mũ màu cam, không quên lấy cho Jaehyun một chiếc màu xanh chẳng hiểu ở đâu ra, nói là không được bêu nắng. Hèn chi, da em trai nhỏ trắng như cục bông.

Nó ra dáng anh lớn dắt tay Jungwoo xuống bốn tầng lầu - thời ấy mấy tòa nhà chẳng có thang máy gì cả, cho nên chặng đường của hai đứa gian nan biết bao. Đến được sân chơi, chưa cần chơi mồ hôi đã đầm đìa.

'A, trời nóng quá đi" - đứa nhỏ thốt lên bằng một giọng tròn vành rõ chữ.

Jaehyun thấy có điểm là lạ, muốn nói gì đó lại không biết giải thích thế nào.

"Em nói được giọng Seoul mà." - đứa nhỏ cười hì hì như đọc được suy nghĩ của Jaehyun- "Người ta nói lên đây mà không nói được giọng phổ thông thế nào cũng bị bắt nạt, mà ai bắt nạt được Kim Jungwoo chứ!"

Jaehyun thấy kỳ kỳ. Cái này không giống như nó tưởng tượng tí nào. Đáng lẽ nó sẽ là người anh bảo vệ để em trai khỏi bị bắt nạt chứ? Hiện tại, đứa nhỏ sáu tuổi bé hơn nó cả một cái đầu, hai mắt lấp lánh đầy tự tin, chẳng có vẻ gì là cần bảo vệ hay chăm sóc cả.

"Jae! Mày đến sớm thế em!?" - Youngho với mấy đứa kia cũng tức thì đến sân chơi, vừa đi vừa la lớn thẳng đến chỗ nó và em trai. Jungwoo cũng quay ra nhìn chúng nó. Jaehyun sẵn sàng tinh thần giới thiệu cho chúng nó biết em bé xinh xắn này là em trai nó đó nha.

"Bé Woo, em cũng đến rồi hả?" - Taeil không lấy gì làm lạ lùng chạy thẳng ra chỗ Jungwoo - "Cho em kẹo này".

"Cảm ơn anh Taeil. Chào anh Youngho, anh Sicheng" - bé dõng dạc một lượt. Jaehyun đứng hình, sao mẹ nói đứa trẻ rụt rè, cần được kết bạn? Đứa trẻ này chẳng phải đã quen hết rồi, lại có vẻ rất thân nữa. Kẹo trái cây trong túi chắc phải ăn một mình thôi.

Jaehyun đứng chết chân tại chỗ. Cơn hờn thế giới dường như lại sắp quay trở lại. Nó nhìn Jungwoo chạy theo chân hội Youngho ra giữa sân chơi, hết trượt cầu trượt rồi lại chơi xích đu. Em trai nó chẳng cần ai dắt tay vẫn lên xuống bậc thang như thường. Em trai nó à không đứa bé mới chuyển đến ấy chiếm trọn toàn bộ chú ý của sân chơi với giọng cười lanh lảnh và vẻ đáng yêu. Đám bạn dở hơi cũng không tự dưng đang chơi mà đòi với về em như mọi lần.

Cuộc đời đã đối xử với Jaehyun chẳng ra làm sao từ khi nó lên tám. Nó nên về nhà thì hơn. Nó sắp không chịu đựng được hiện thực nghiệt ngã nữa rồi.

Thế rồi nó lại nghe tiếng gọi, và cả giọng cười như tiếng chuông gió trên cửa sổ bàn học của nó nữa.

"Ăn Jae!"

"Ăn Jae ơi! Ăn lại đơi!"

Nó quay lại nhìn cục trắng trắng đội mũ màu cam tỏa sang một vùng đang vẫy vẫy tay với nó từ phía xích đu.

Thôi được, nó sẽ bỏ qua lần này. Và nó sẽ không ăn kẹo một mình đâu.

"Ăn đơi! Ăn đơi!"

Jaehyun vừa hét vừa một mạch chạy lại. Năm tám tuổi Jaehyun không biết đối với Jungwoo, nó đặc biệt hơn các anh khác ở sân chơi thế nào đâu.

[3]

Ở khu phố nó, gần như đứa trẻ con nào cũng học chung một trường, cho nên khi mùa hè kết thúc Jaehyun và em trai Jungwoo sẽ cùng nhau đi học. Sáng nào nó cũng leo tận bốn tầng, gõ gõ cánh cửa, đợi em nó rồi cùng nhau đến trường. Jaehyun biết Jungwoo chẳng cần ai nắm tay dẫn đường cả, nhưng nó vẫn đưa bàn tay ra để Jungwoo nắm lấy, dắt bé xuống lầu rồi dắt tới tận cửa lớp, tới lúc tan học lại một màn dắt từ lớp về nhà.

Jungwoo chẳng phải là đứa bé nhút nhát, tất nhiên không có gì đáng ngại khi phải chuyển trường mới, dọc đường đi luôn miệng trên trời dưới biển. Jaehyun thì không được như bé, kể chuyện cười cũng không buồn cười nổi, ấy thế mà tiếng cười lanh lảnh như chuông gió vẫn đều đều vang lên.

Thấm thoắt thoi đưa đến tận lúc Jaehyun chuyển lên trường trung học cạnh đó. Nó vẫn giữ thói quen dắt tay đưa em trai hàng xóm đi học hàng ngày.

Jungwoo lớn lên hết tròn tròn nhưng vẫn trắng trắng. Nếu lúc trước là cục kẹo bông thì hiện tại là bông hoa xinh xinh nó vẫn hay thấy trong công viên gần nhà. Nó có nói cho Jungwoo nghe một lần khi hai đứa đi ngang qua bụi hoa trắng xinh ấy. Jungwoo chun chun mũi nói chỉ có con gái mới trông giống hoa thôi. Nhưng mà Jaehyun vẫn thấy Jungwoo giống mấy đóa hoa đó đến lạ, lung lay trong gió rất đáng yêu này.

Chuyện chẳng có gì cho đến một ngày Jaehyun thấy một đứa khác nắm tay Jungwoo nhà mình.

"Này về thôi Jungwoo" - Nó chìa tay ra như mọi ngày.

"Anh không cần đón em nữa đâu" - Jungwoo lắc lắc đầu làm Jaehyun thấy buồn buồn, bé chưa từng từ chối nó thế này bao giờ.

"Em với Minhyung là đôi bạn cùng tiến đó. Hôm nay em đưa bạn ấy về nhà, ngày mai bạn ấy đưa em về nhà, cô giáo nói phải làm như vậy đó, các bạn lớp em bạn nào cũng vậy hết cả." - Jungwoo liến thoắng một hơi giải thích như thể bé đoán được Jaehyun không vui.

"Thế thì anh đi chung!"

Đi chung nghĩa là nó chen vào giữa dắt tay cả hai đứa trẻ con luôn. Nó quen nắm tay Jungwoo đi trên đường thế này rồi.

"Anh là anh trai của Jungwoo ạ?" - Nhóc Minhyung thắc mắc.

"Anh Jaehyun là anh trai tốt nhất của tớ đấy" - Jaehyun chưa kịp trả lời thì Jungwoo đã giơ ngón cái khẳng định thay nó rồi.

Đáng lẽ Jaehyun phải thấy vui chứ, công sức mấy năm nay chăm bẵm rốt cuộc em trai hàng xóm cũng chính thức công nhận nó là anh trai tốt nhất trần đời. Thế mà nghe câu này nó lại thấy không vui cho lắm, không vui như lúc thấy nhóc Minhyung nắm chặt bàn tay mềm mềm của Jungwoo khi nãy.

Jaehyun định bụng đính chính "Là anh trai hàng xóm á". Nhưng mà nhìn thấy nụ cười của Jungwoo, giọng liến thoắng kể chuyện nó lại không muốn chen vào. Jungwoo vui là được, nó sẽ không thắc mắc thêm về những suy nghĩ kỳ cục của mình nữa.

[4]

"Anh Jaehyun ơi!"

Khi Jungwoo học lớp tám thì Jaehyun vào cấp ba rồi. Mà trường cấp ba thì không ở ngay cạnh trường cấp hai với cấp một nữa. Jaehyun phải dậy sớm đón xe buýt xuyên qua mấy khu phố rồi mới đến trường. Học cấp ba hơn nữa còn bận rộn. Bởi vì sau đó còn phải thi đại học nên mọi thứ đều phải chuyên chú ngay từ đầu.

Hiện tại thay vì Jaehyun chạy đến nhà Jungwoo rủ nhóc đi chơi thì Jungwoo mỗi cuối tuần sẽ chạy tới giục nó rời giường.

Lúc Jaehyun đánh răng rửa mặt xong xuôi, ra được đến cửa thì đã thấy Jungwoo đứng bán hàng như chủ nhân tiệm tạp hóa đích thực.

"Mẹ Jung, mẹ tính sổ sách hôm qua chưa? Con tính nhé ạ?"

Jaehyun không biết làm thế nào mẹ lại cho đứa nhóc lớp tám tính toán sổ sách tiền hàng, và đứa nhóc lớp tám sao biết tính sổ sách tiền hàng nhoay nhoáy vậy? Thôi thì người ta có nói tự nhiên như ở nhà. Mẹ đã coi nhóc đó là người nhà từ lâu lắm rồi.

"Anh Jaehyun!"

Tiếng gọi kéo Jaehyun khỏi lơ đãng đầu óc trên mây. Nó lập tức bị kéo ra khỏi nhà, đặt xe đạp vào tay và bắt đầu đạp. Hôm nay Jaehyun có hẹn với nhóc đi lên phố mua dụng cụ học tập, năm cấp ba nhóc định thi vào trường chuyên mỹ thuật, tức là khác trường cấp ba của Jaehyun. Hơi buồn một tí. Nhưng mà nhóc vẽ rất đẹp, học trường thường thì uổng quá.

"Anh này, hôm qua Minhyung với em đi uống trà sữa ở quán này này." - Nhóc chỉ chỉ khi hai người đi ngang qua mấy quán trà san sát bên đường.

"Tối hôm trước, em với Minhyung đi xem phim. Chán lắm luôn. Anh may không đi chung, phí hết  cả tiền luôn ấy." - Nhóc than thở khi ngang qua rạp chiếu phim.

"Cái này, cái này anh xem cái này, Minhyung mua rồi đó. Em cũng muốn mua mà mắc quá chừng." - Nhóc reo lên khi thấy quảng cáo game mới nhất trên bảng điện tử trung tâm thương mại.

"Minhyung..."

"Minhyung..."

Jaehyun biết Minhyung là bạn thân nhất của Jungwoo. Thế nhưng nghe tên Minhyung với tần suất lớn thế này, Jaehyun mới nhận ra là gần đây nó đã không cùng Jungwoo trải qua nhiều chuyện lắm. Không cùng nhóc thử vị trà mới. Không cùng nhóc đi xem phim. Cũng không cùng nhóc chơi game đến khuya nữa rồi. Jaehyun muốn tên nó cũng xuất hiện ngày ngày trong cuộc sống của Jungwoo kìa. Vốn dĩ Jaehyun mới là anh thân nhất của Jungwoo cơ mà.

"Sao anh không nói chuyện?" - Jungwoo khều khều. Đồ dùng mỹ huật đã mua đủ cả, bọn họ đang trên đường tới chỗ gửi xe để trở về nhà. Jungwoo tinh ý lắm, nhóc dĩ nhiên nhận ra ngoài lúc nhóc hỏi thì nhất định Jaehyun không nói chuyện.

"Không có gì đâu" - Jaehyun lắc lắc, tâm sự kia cũng thật khó nói mà - "Đợi ở đây anh đi lấy xe"

"Ăn Jae!"

Đã lâu lắm chẳng nghe giọng địa phương, Jaehyun quay lại nhìn cục bông trăng trắng, bông hoa xinh xinh, em trai hàng xóm của mình đang phụng phịu.

"Đồ ngốc! Em thích nhất vẫn là anh thôi!"

Đứa nhóc tinh lắm. Jaehyun thiếu chút nữa quên mất đứa nhỏ này có khả năng đọc suy nghĩ của nó. Jaehyun không ngăn nổi nụ cười vẽ lên trên môi. Trong lòng Jungwoo, Jaehyun vẫn là nhất.

"Anh ngửi thấy tóc em có mùi đào nha." - Jaehyun cất tiếng khi tóc Jungwoo cọ cọ vào lưng mình trên đường về nhà. Jaehyun muốn hỏi từ lúc sáng cơ, mà sau đó lại không muốn cất lời hỏi nữa, bây giờ nhớ ra thì hỏi luôn. - "Mới đổi dầu gội đầu hả?"

"Loại Mẹ Jung mới nhập về bán đó." - Jungwoo tựa mặt vào lưng Jaehyun, chiều xuống là bắt đầu buồn ngủ - "Anh Jaehyun cũng đang dùng mùi này luôn mà."

"Đâu có! Anh đâu thơm mùi đào như em!" - Jaehyun cười ngốc, quay đầu hít hít mũi.

"Đồ ngốc, anh tập trung đạp xe đi!"

Jaehyun biết ở sau lưng mình nhóc đang cười.

Cho tới năm đó, Jaehyun vẫn không biết Jungwoo nói thích anh nhất nghĩa là thích thế nào. Chỉ biết rằng Jaehyun cũng thích Jungwoo, thích nhất trong tất cả những đứa nhỏ nó gặp, mà không, là thích nhất trong tất cả những người nó gặp từ trước đến nay.

[5]

Đối với Jaehyun, Jungwoo là trung tâm của vũ trụ. Nhưng Jaehyun lại chưa từng nghĩ tới, Jungwoo cũng là tâm điểm chú ý của rất nhiều, rất nhiều người khác.

Jungwoo ở trường cấp ba là một nhân vật nổi tiếng.

Đối với Jaehyun, Jungwoo là em trai hàng xóm đáng yêu. Nhưng Jaehyun lại chưa từng nghĩ em trai nhỏ đã lớn không phải kẹo bông gòn, không phải bông hoa dại ở công viên mà là nam sinh thuần khiết da trắng, tóc đen, gặp hoa hoa nở, gặp người người mến.

Jungwoo ở trường cấp ba, có bạn trai theo đuổi.

Khi Jaehyun thấy Jungwoo cùng với một người con trai khác, cảm giác không giống như lúc thấy Jungwoo nắm tay Minhyung đi học về hồi tiểu học. Nếu lúc đó cảm giác buồn buồn thì hiện tại còn có thêm tức ngực không hiểu vì sao.

Jungwoo học cấp ba ở trường mỹ thuật, mặc dù chuyên ngành chính là vẽ tranh, nhưng vẫn phải học những môn văn hóa bắt buộc. Nhất là khi kỳ thi đại học sắp đến, điểm vẽ có cao nhưng điểm các môn khác thấp quá cũng khó lòng đỗ vào trường tốt. Bởi vậy hằng tối Jungwoo đều đến trung tâm học phụ đạo tới tận khuya mới về.

Jaehyun vào đại học thì không bận bịu như trước, nhưng anh vẫn nhớ cảm giác lúc luyện thi đại học cực nhọc thế nào. Jaehyun muốn giống Jungwoo lúc trước, cổ vũ động tinh thần học tập cho cậu. Jaehyun ngày đó ngồi sẵn trước cổng nhà, chờ nhóc về tới là chạy ra rủ nhóc đi ăn tiện thể hỏi chuyện học hành có vướng mắc ở đâu, anh Jaehyun nhất định chỉ được cho nhóc. Jaehyun từ nhỏ việc gì cũng không giỏi, chỉ có việc học là giỏi nhất.

Đợi mãi cũng đợi được đến lúc nhóc về nhà, nhưng không phải là đi bộ từ trạm xe buýt về mà là có người đèo về đến tận cửa. Nhóc còn cười rất tươi vẫy vẫy tay với người ta. Người ta thì nhìn nhóc âu yếm đến tận khi nhóc vào hẳn nhà mới đạp xe rời đi. Tình yêu học trò ngây thơ như thế. Jaehyun một chân đã bước ra đến cổng lại rút vào. Tự nhiên trong lòng cuộn lên cảm giác kì lạ, đứa nhóc của mình không cần mình chăm sóc nữa rồi.

Kể từ hôm đó, không phải Jaehyun cố tình rình mò để ý đâu, nhưng tối nào Jungwoo cũng về cùng với người bạn kia. Có hôm còn mang theo đồ ăn, ngồi ở bậc thềm ăn uống vui vẻ rồi mới tạm biệt nhau.

Và cũng không phải Jaehyun cố tình tò mò, nhưng Minhyung nói nhiều quá, anh chỉ định hỏi thăm tình hình thằng bé học hành thế nào thôi. Minhyung nói Jungwoo ở trường người theo đuổi xếp hàng dài, không có bạn trai mới là lạ, học sinh trường thể thao bên cạnh, ngày nào cũng đợi ở cổng chỉ để nhìn thấy Jungwoo, so với đám con gái thì còn nổi tiếng hơn mấy chục lần.

Cho nên, Jung Jaehyun chỉ có thể buồn thiu ngồi sau quầy tạp hóa mà nhìn ra đường thôi.

"Anh Jaehyun, đi ăn khuya không?"

Jaehyun chìm trong suy nghĩ chẳng nghe thấy gì, đến khi gương mặt trắng trắng phóng to cực đại trước mặt mới giật mình bừng tỉnh.

"A! Jungwoo!"

"Anh làm như thấy ma không bằng." - Jungwoo đứng dậy hừ mũi. Bây giờ là lúc nhóc hàng xóm của anh đi học về mà. - "Làm cái gì mà thừ người ra, em hỏi đi ăn khuya không?"

Jaehyun gật gật đầu, đổi lại một cái hừ mũi. Sau đó nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy đi theo đuôi Jungwoo tới quán ăn quen từ lúc nhỏ.

"Cô ơi, cho cháu 2 phần tokbokki, một phần mì đen, một phần thịt chua ngọt, với một phần kimbab nữa ạ." - Jungwoo nói một hơi không cần nhìn thực đơn, cũng chẳng thèm hỏi ý Jaehyun muốn ăn gì.

"Được được, hai đứa cứ vào ngồi đi. Đồ ăn lên ngay đây." - Cô chủ quán cười ha ha, tay vẫn đang xào chảo tokbokki siêu to khổng lồ.

Jaehyun từ đầu đến cuối chỉ đi theo Jungwoo ngồi vào chỗ, rồi lại đứng dậy rót hai cốc nước đặt xuống trước mặt mãi mới hỏi được một câu.

"Khuya mà gọi nhiều món vậy, em hết sợ béo rồi à?" - Chẳng là có dạo Jungwoo nói không ăn mấy món ngọt ngọt vì sợ béo làm anh phải một mình ăn hết phần bánh bông lan.

"Tại thấy có người ngày nào cũng ngồi thừ ngoài cửa nên em mới rủ đi cho đỡ ngốc đấy." - Jungwoo thong thả lau đũa thìa, mắt cũng chẳng nhìn người đối diện.

"A ha ha" - Jaehyun gãi đầu gãi tai, đã nấp rất kĩ thế nào vẫn bị phát hiện à?

"Lại còn haha nữa." - Jungwoo bĩu môi.

Lại nữa, không phải Jaehyun cố tình nhìn trộm gì đâu, nhưng Jungwoo thực sự không còn giống đứa nhóc cao gầy hồi trung học, càng không giống đứa trẻ hai má phúng phính hồi tiểu học. Jungwoo tóc đen cắt gọn gàng ôm lấy gương mặt nổi bật nước da trắng hồng, mặc đồng phục học sinh áo sơ mi trắng cũng đủ sáng lạn. Hiện tại cúi xuống lau thìa đũa, tóc mái rũ xuống, môi phiến hồng chu chu ra, dưới ánh đèn vàng nhạt trong quán vô cùng xinh đẹp, tim Jaehyun không hiểu sao đập thình thịch trong ngực.

Món ăn rất nhanh được mang ra, đĩa nào đĩa nấy khóc bốc nghi ngút thơm lừng. Jaehyun nhận lấy đũa từ tay Jungwoo bắt đầu ăn. Bao nhiêu chuyện muốn hỏi, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, thôi thì trước mắt ăn uống no say đã. Hai người cắm cúi ăn không nói với nhau lời nào cho đến khi Jaehyun giải quyết xong đĩa kimbap chuyển sang tokbokki.

"Đấy không phải bạn trai em đâu." - Jungwoo buông đũa nói.

"Hửm" - Jaehyun mải ăn không nghe rõ lắm, thực ra là nghe rõ lắm nhưng vẫn đang giải quyết thông tin. Cớ gì Jungwoo lại nói câu này, chắc chắn là thằng bé Minhyung lại bép xép gì rồi. Biết thế không gọi điện cho nó. Biết thế. Biết thế.

"Cái bạn mà đưa em về nhà không phải bạn trai em đâu" - Jungwoo lặp lại lần nữa.

Jaehyun vẫn mở to hai mắt nhìn Jungwoo, cái hòn đá trong ngực khiến anh buồn thiu mất mấy hôm hình như đang tan ra.

"Sốt dính đầy miệng kìa!" - Jungwoo cầm khăn giấy vươn tay lau khóe miệng cho Jaehyun, vẻ mặt đúng rõ em phải làm thế nào với đồ ngốc nhà anh đây.

"À ừm." - Jaehyun đón lấy khăn giấy, tay chạm vào bàn tay mềm mềm của Jungwoo, sau đó tự lau lau miệng.

"Em với bạn ấy học cùng lớp học thêm. Nên đi cùng về thôi." - Jungwoo nghịch nghịch mấy miếng tokbokki còn xót trong đĩa nói tiếp - "Lần sau cứ hỏi em này, đừng hỏi Minhyung, nói linh tinh không á."

"Ưm." - Jaehyun gật gật, thuận tay gắp thịt sốt vào đĩa cho Jungwoo, ăn có mấy miếng tokbokki rồi ngừng là không được.

"Ở trường có nhiều người theo đuổi lắm hả?" - Jaehyun nhìn Jungwoo gắp thịt từ đĩa của mình ngược lại đĩa của anh, bất giác hỏi một câu.

"Ừ nhiều, phiền chết đi được." - Jungwoo bĩu môi.

Đấy thấy chưa, Minhyung nó đâu có nói linh tinh hết đâu. Jaehyun vừa tiếp thu thông tin, vừa suy nghĩ, vừa ăn nốt đồ trong đĩa, đến khi hết sạch sành sanh, mới đứng dậy. Dù là Jungwoo rủ đi ăn nhưng nhóc có ăn là bao nhiêu, chắc lúc nãy đã đi ăn với bạn rồi mới về, cho nên Jaehyun rút ví trả tiền mặc kệ nhóc có la oai oái là không được trả.

Lúc trở về hai người đi thật chậm thật chậm, Jaehyun vỗ vỗ cái bụng no căng, chốc chốc lại liếc nhìn Jungwoo, liếc đến đến độ nhóc cũng quay sang nhíu mày một cái.

"Anh liếc liếc cái gì đó?"

"À, anh dắt em về nhà được không?" - Cái miệng lại nhanh hơn cái đầu một bước. Kỳ thực Jaehyun muốn nắm tay đưa em nó đi khắp nơi giống hồi xưa kìa, như thế mới yên tâm được.

"Đồ nhạt nhẽo nhà anh!" - Jungwoo le lưỡi, nắm lấy tay Jaehyun bước đi trên con đường quen thuộc.

Bàn tay nhóc giờ không bé xíu nữa, so với tay Jaehyun cũng chẳng nhỏ hơn là bao, nhưng cảm giác muốn bảo bọc nhóc từ bao năm vẫn thế. Dẹp mấy cái cảm xúc là lạ sang một bên, ít nhất thì bây giờ vẫn không khác trước, vẫn mắng Jaehyun ngốc, vẫn cho nắm tay như lúc bé. Chẳng có gì đáng lo ngại cả.

-tbc-

A/N: 

* mình bịa thôi, mình hông biết vùng Gimpo có phương ngữ không nữa :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro