Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phi trường lúc sáng sớm, ít người qua lại nên có vẻ lạnh lẽo, những người ở đây ai ai cũng tỏ vẻ mệt mỏi, bước chân vội vã. Lý Thái Dung vội vàng kéo cao cổ chiếc áo khoác gió, nghĩ ngợi: "Mình mới không quay về có một tháng mà trời đã trở lạnh đến vậy, thật nhanh quá."

Chậm rãi bước ra đại sảnh sân bay, do dự một lúc rồi bèn móc phiếu xét nghiệm trong túi áo ra, nguyên tờ giấy ghi một đống thuật ngữ y học lằng nhằng, trên thực tế chỉ để biểu đạt hai chữ - vị nham (ung thư dạ dày). Nhẹ nhàng cười một tiếng tự giễu, nghĩ bụng tại sao Từ Anh Hạo lại viết một đống kí tự phiền phức như vậy để làm gì? Lẽ nào muốn anh tự hiểu rõ hơn về bệnh tình của mình sao? Hại anh xem cả nửa ngày cũng không hiểu, cuối cùng lại bắt anh ta giải thích rõ ràng.

Cầm tờ giấy, nhét lại vào trong túi áo, Lý Thái Dung vẫy taxi quyết định trước tiên cứ về nhà đã. Sau khi đã yên ổn trên xe, anh nhớ lại đêm hôm trước, khi gọi một cuộc gọi quốc tế cho Tại Hiền, cậu vẫn như cũ không thèm để ý anh nói gì, anh đã rất nghiêm túc muốn nói về vấn đề này, nhưng cậu lại đáp trả một cách qua loa. Vậy nên anh có một chút chần chừ, cũng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc có nên nói chuyện mình bị bệnh cho cậu biết hay không.

Khoảng 6 giờ 10 phút, Lý Thái Dung đứng ở trước cửa phòng mới nhận ra liệu có phải cậu đang ngủ hay không nữa. Thật ra anh vẫn còn chưa thể nghĩ ra làm thế nào để nói chuyện với cậu về bệnh tình của mình, chậm rãi đưa tay lên gõ hai tiếng, không có tiếng đáp lại. Điều này khiến anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, vặn nắm cửa mà xoay.

Giây phút cánh cửa được mở ra, anh liền ngây người, mùi hương của việc nam nữ hoan ái tràn ngập khắp phòng, Tại Hiền với nửa người trên trần truồng còn chưa tỉnh giấc, bên cạnh có một cô gái trẻ với mái tóc dài thấy có người đi vào, liền nhanh tay kéo tấm đệm màu trắng tinh khiết che kín thân thể, Thái Dung bị tiếng hét thất thanh của cô gái kia đánh thức khỏi giây phút thất thần, khó xử không biết phải làm như thế nào.

Tại Hiền cũng bị âm thanh chói tai làm cho tỉnh giấc, mở mắt nhìn về phía Thái Dung đứng ở cửa hỏi một câu: "Anh đã về?"
Thái Dung đỏ mặt đáp: "Ừ, anh đi ra ngoài trước." Bước chân nặng như chì, từng bước từng bước đi ra ngoài, thuận tiện khép cửa.

Nam nhân trong phòng ngủ chính là chồng của anh - Trịnh Tại Hiền. Lúc đứng trong phòng khách, anh phát hiện gần 3 năm kết hôn nhưng vẫn thấy có chút xa lạ với ngôi nhà này, một lần nữa cẩn thận liếc mắt nhìn qua mỗi một góc mới phát hiện trước kia đúng là anh đã không chú ý tới bất cứ thứ gì, ví dụ như cái bàn kia được làm bằng gỗ lim, bình hoa đặt giữa bàn là màu hồng cánh sen, phía trên khảm hoa văn có những đám mây bay lượn, bên trên tay cầm của ghế sa lon đều có khắc những đường viền hoa nhỏ.

Xoa xoa đầu, có chút đau nhức. Anh nghĩ mình nên ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua đồ ăn sáng.
Đi tới đi lui liền cảm thấy trong lòng có chút chua xót, thật ra thì có gì mà khổ sở đâu chứ, thời điểm kết hôn, bọn họ đã làm một bản giao kèo trong đó có nói vẫn sẽ cho nhau sự tự do một cách nguyên vẹn. Người như bọn họ kết hôn còn không phải là vì sự thúc ép của gia đình hai bên?

Ra khỏi cửa siêu thị là đã gần 8 giờ.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Trịnh Tại Hiền chậm rãi từ trên lầu bước xuống, lúc này cậu đã mặc quần áo chỉnh tề, tác phong nhanh nhẹn rồi. Lý Thái Dung nghĩ bụng, cậu vĩnh viễn đều mang phong thái nhàn nhã giống như lười biếng, không quan tâm đến tất cả mọi việc như thế này, nhưng thực tế lại là người luôn tính toán sẵn trong lòng những việc sẽ xảy ra.

"Xuống rồi đấy à?" Thái Dung ngẩng đầu hỏi.
"Ừm." Tại Hiền vừa chậm rãi bước xuống vừa dùng ngón tay thon dài thuần thục cài nút áo chỗ cổ tay.
Thái Dung liền tiến đến, cười nhẹ: "Anh đi siêu thị mua sandwich cùng sữa tươi, hâm lại một chút là ăn được rồi. Gọi cả cô gái nhỏ kia xuống ăn chung đi."

"Cô ấy đã đi rồi." Tại Hiền nhanh chóng đi tới bên bàn tuỳ tiện ngồi xuống.
"Đi rồi? Vậy em chờ một chút, anh đi hâm nóng sữa." Nói xong liền nhanh chóng bước vào bếp.

"Không cần, có người làm rồi, tới đây ăn chung đi anh."
Thái Dung đứng lại, quay đầu lại mới phát hiện trên bàn ăn đã dọn sẵn sandwich vàng óng, bên trong nhân hun khói trông rất đẹp mắt, sữa tươi nóng bốc hơi bao bọc khuôn mặt tuấn tú của Tại Hiền.

Anh buông tay trong túi xuống hỏi:"Cô ta làm?"
"Ừ, anh đến đây đi." Tại Hiền vừa nói vừa cầm bánh chuẩn bị ăn.

Thái Dung bước đến, kéo ghế ngồi xuống, vươn tay mò mẫm trong túi áo, sau đó lại rút tay ra.
" Không phải một thời gian nữa mới về sao?" - Tại Hiền miệng nhai bánh hờ hững hỏi.

"Ừ, nhiệm vụ kết thúc sớm nên về trước." Anh cầm ly sữa, đáp lời, sữa này vừa đủ ấm, không quá nóng cũng không quá nguội, quả là một cô bạn gái chu đáo, anh nghĩ.

"Khi nào thì anh đi?"

Thái Dung ngập ngừng bĩu môi: "Có lẽ anh sẽ ở nhà một thời gian."

Tại Hiền có chút ngoài ý muốn dừng lại nhìn anh một lát, không nói gì đưa tay cầm ly sữa khẽ nhấp một ngụm.

Thái Dung không có cảm giác ngon miệng, ngẩng đầu lên hỏi: "Em thường dẫn mấy cô gái về nhà như này sao?"

Cậu cười, lộ ra một tia giảo hoạt nói: "Anh ghen!"
Thái Dung nhàn nhạt mở miệng: "Tại Hiền, nếu như anh nói chúng ta chỉ còn không tới một năm bên nhau nữa, liệu có thể sống như vậy sao?"

Tại Hiền kẽ giương mắt lên nhìn anh nhưng vẫn không buông miếng sandwich trên tay xuống, cũng dùng giọng điệu giống anh trả lời: "Lý Thái Dung, anh chớ dại dột."

Đúng vậy, chớ dại dột...Lý Thái Dung.
Tại Hiền ăn xong, rút khăn giấy lau miệng. Đứng lên, cầm áo khoác móc trên ghế bên cạnh, nói: "Anh cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta về gặp mẹ, mẹ vợ hai ngày nay cứ nhắc anh mãi. Em phải đến công ty."

Nói xong liền cúi người, vội vã hôn một cái lên trán anh, rời đi.
Anh chậm rãi gật đầu, suy nghĩ về nụ hôn ấy cảm thấy thật thê lương.

- Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro