Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhà Thái Dung mải mê suy nghĩ về lời nói của mẹ mình. Nghiêng đầu hỏi Tại Hiền đang lái xe: "Anh thật sự không hiểu, Tại Hiền! Có chỗ nào anh nhìn không thấu ư?"

"Phải xem anh đang nói về chuyện gì mới được chứ?" Mặt không đổi sắc trả lời.

Thái Dung cảm thấy rất kỳ quái, cậu đối với bằng hữu thân thích của mình luôn tươi cười rạng rỡ, cũng luôn tỏ vẻ thân thiết lễ độ, nhưng lại đối xử với anh theo kiểu không nóng không lạnh. Dường như đối với cậu, anh không có chút vị trí nào, xem ra để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng còn phải đi một đoạn đường thật dài. Chỉ là...anh còn có còn đủ thời gian để đi tiếp không.

Cuối cùng tối hôm sau Thái Dung cũng có thể được gặp em gái mình – Thái Nghiên. Chỉ là lần gặp mặt này diễn ra tại một địa điểm không được tự nhiên lắm, chính là đồn cảnh sát.

Lúc đó, Thái Dung và Tại Hiền vừa mới ăn cơm tối xong thì nhận được một cuộc điện thoại số lạ nội vùng, trực tiếp hỏi mình có phải là Thái Dung, anh trai của Thái Nghiên hay không.

Ngay lập tức Thái Dung và Tại Hiền vội vàng tới đồn cảnh sát. Vừa bước vào thì thấy Thái Nghiên đang ngồi xổm trong góc cúi đầu lẩm bẩm gì đó. Thái Dung nén giận bước tới.

Cô em gái của Thái Dung vừa thấy anh mình liền đứng dậy, nở nụ cười thật tươi, mái tóc đen dài hơi lộn xộn cùng với phong cách ăn mặc hip-hop khiến cho người khác có cảm giác cô gái này có chút bất trị: "Anh hai! Đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp? Thái Dung tức giận chỉ muốn hộc máu, cô em gái xinh xắn này không hề cảm thấy xấu hổ hay thậm chí tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.

Thái Nghiên chạy như bay đến bên cạnh Thái Dung, nhanh nhảu nói: "Cũng may, may mà anh còn ở nhà, nếu không mẹ phải tới đây chắc sẽ tức chết mất."

"Cô không sợ anh tức chết ư?" Thái Dung nghiến răng hỏi.

Thái Nghiên dẩu môi: "Anh, nét mặt của anh y chang mẹ."

Thái Dung nghĩ thầm chỗ này không tiện, sẽ giáo huấn con bé này một trận sau, quay đầu lại tìm Tại Hiền. Chỉ thấy anh đang đứng cùng một người có vẻ giống như trưởng đồn cảnh sát. Hai người nói gì đó hai ba câu, sau đó gọi một cú điện thoại, đưa cho người kia nghe máy.

Vị đồn trưởng mới vừa rồi còn phong thái oai phong lẫm liệt, sau khi nói chuyện khoảng gần một phút, mặt lập tức xụ xuống. Cúp điện thoại liền quay lại nhìn Tại Hiền cười cười, thắt lưng cũng không còn thẳng được như lúc nãy.

Nói mấy câu nói sau hai người chậm rãi bước tới chỗ Thái Dung, cục trưởng cục cảnh sát vừa đi vừa cười nói: "Thì ra là con trai của Trịnh Tham mưu Trưởng, Trịnh thiếu không nói sớm, thiếu chút nữa đã hiểu lầm nhau."

"Đừng gọi là Trịnh thiếu, gia phụ cũng đã về hưu rồi." Tại Hiền nhàn nhạt nói.

"Ây da, Trịnh thiếu không cần khiêm tốn. Trước khi về hưu, Trịnh Tham Mưu Trưởng là Quân ủy Trung ương, những năm trước đây còn là Tư lệnh quân khu, là người trên vạn người a, ha ha. Nếu không phải là mới vừa rồi Triệu cục trưởng nói cho tôi biết thì . . . Tôi thật đúng là là có mắt không biết Thái Sơn. Có câu nói hổ phụ không thể sinh khuyển tử, Trịnh thiếu vừa nhìn là biết không phải nhân vật tầm thường." Người nọ nhanh chóng vuốt mông ngựa.

"Quá khen, như vậy bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?"

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Vốn Lý tiểu thư cũng chỉ là gây rối loạn trật tự công cộng, chỉ cần viết tường trình và có người nhà đến bảo lãnh là được thả. Huống chi Triệu cục trưởng cũng đã gọi điện thoại đến, những việc kia đều không cần. Trịnh thiếu xem, nhân lúc này chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

"Vẫn là thôi đi, có lẽ Thái Nghiên cũng có chút kinh động. Chúng tôi về trước, về sau nếu con bé xảy ra chuyện gì còn phải nhờ ngài giúp đỡ vài phần."

"Có gì đâu mà nói giúp đỡ cho to tát. Có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng."

"Vậy chúng tôi xin phép." Nói xong Tại Hiền liền kéo Thái Dung và Thái Nghiên rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi cửa Thái Nghiên đã lớn tiếng kêu đói. Thái Dung khó khăn lắm mới chờ cho đến lúc cả ba người yên vị ở trong một nhà hàng nhỏ, nhìn Thái Nghiên giống như không có chuyện gì xảy ra mà hùng hục ăn như hổ đói, tức giận nhưng cũng không nỡ đánh, bực bội gằn giọng hỏi: "Thái Nghiên, không phải cô nên kể cho anh nghe rõ hôm nay xảy ra chuyện gì hay sao."

Thái Nghiên đang cố gắp một miếng cật non xào, ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt anh trai có vẻ tức giận bèn ngoan ngoãn đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên, cảm ơn anh rể đã đưa em ra khỏi đồn cảnh sát."

Tại Hiền cười cười: "Không có chuyện gì, muốn cám ơn cũng là đi cám ơn danh tiếng của cha anh. Không phải đói bụng sao, cứ ăn đi."

Thái Nghiên vốn định gật đầu ăn tiếp, nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt của anh trai mình bèn chậc lưỡi: "Anh, đừng nóng giận nữa. Anh xem, hai người ở chung một nhà mà sao lại khác nhau như thế chứ?"

Thái Dung không có tâm tình nghe nàng nói giỡn: "Cô đừng có đánh trống lảng."

"Anh rể." Thái Nghiên dùng vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Tại Hiền .

"Anh không giúp được em đâu ... Em biết đấy, anh rất sợ anh trai em nha ... Ừm... Anh ra xe đợi hai anh em, Thái Dung có gì từ từ nói chuyện, Thái Nghiên là một đứa bé ngoan." Nói xong Tại Hiền xoay người bước đi.

Thái Dung nhìn bóng lưng Tại Hiền dần tiến về chiếc xe, nghĩ thầm người khác nhìn vào chắc ai cũng nghĩ họ là một cặp đôi hạnh phúc.

"Nói đi."

Thái Nghiên thấy không còn ai có thể cứu mình nên thẳng thắn kể: "Em mới quen bạn trai, anh ấy tên Jay là họa sĩ tự do. Hôm nay, hai bọn em tâm huyết dâng trào nên đã vẽ vài đường Graffiti trong bốt điện thoại công cộng và trên tường của tiệm bán báo. Ừm, bật nhạc Rock vẽ Graffiti đúng là có thể khiến tâm trạng rất high. Sau đó không biết người nào báo cảnh sát. Tên khốn kia bỏ lại em mà chạy mất, mất công em mấy ngày trước bao hắn ăn uống còn cho hắn mượn tiền trả tiền phòng, vậy mà có chuyện thì chạy nhanh như vậy, bình thường còn giả bộ gầy gò yếu đuối, mẹ kiếp lúc đó lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy nhanh như vậy . . ." Thái Nghiên đang còn mắng rất hăng nhưng quay qua thấy sắc mặt Thái Dung càng ngày càng trở nên khó coi bèn im lặng, không dám mở miệng nữa.

Thái Dung rốt cuộc cũng không nén giận nổi nữa, mặc kệ có phải nơi công cộng hay không, quát to: "Thái Nghiên, cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi trò con nít như vậy, tên khốn kia vẽ hình cô cũng đi vẽ hình với hắn, hắn gọi cô đi cướp bóc cô cũng đi theo phải không?"

"Anh ... Em..."

"Em em cái gì, đã lớn như vậy rồi mà không để cho tôi và mẹ yên tâm một chút. Muốn tìm bạn trai thì tìm người nghiêm chỉnh đi, hay ho quá mà đi trêu chọc vào loại người kia, cô muốn làm anh tức chết phải không?"

Thái Nghiên thở gấp, vẻ mặt giống như không thể kìm nén nữa mà hét lên: "Em không muốn tình cảm cũng như hôn nhân của mình giống như mẹ và anh."

"Cái... cái gì?"

"Không cần giống như mẹ không giữ được cuộc hôn nhân của mình, cũng không muốn giống như anh, kết hôn chỉ để cho người khác nhìn. Anh cho rằng em không biết sao? Anh rể có tình nhân, là một sinh viên trường Đại học sân khấu điện ảnh khoa vũ đạo. Trước kia còn có bao nhiêu ai biết, đó là cuộc hôn nhân của anh. Cho nên em không muốn, em sẽ tìm người mình thích kết hôn cho dù có phải chịu bao nhiêu tổn thương, có bị người khác xem thường, chỉ trỏ hay nói ra nói vào cũng sẽ không ngừng tìm kiếm, không bao giờ muốn có những cuộc hôn nhân như hai người." Nói xong, thả đũa chạy ra ngoài.

Thái Dung sững sờ ngồi đó, không nói gì được nữa cũng như đau lòng không thôi, anh không thể không thừa nhận cuộc hôn nhân của mình đúng là cuộc hôn nhân thất bại giống như lời Thái Nghiên nói.

Cho dù người ngoài nhìn vào thì thấy hoàn mỹ vô khuyết, cho dù chồng mình vẫn làm đúng bổn phận khi mình ở nhà, nhưng nóng lạnh tự người trong cuộc biết, trừ lúc ở trên giường còn lại cậu ấy vẫn luôn đối xử khách khí với mình giống như người ngoài, mà mình bây giờ còn muốn mở cửa trái tim cậu ấy. Nhưng trái tim đó có lẽ cho tới bây giờ vẫn luôn đặt bên mình thì làm cách nào mới có thể mở.

Trái tim bỗng đau như bị ai xé rách, mặc cho bản thân cố bưng bít nhưng vẫn ròng ròng chảy máu.

Ngồi trở lại trên xe, Tại Hiền dập thuốc, vứt ra khỏi cửa sổ xe. Nghiêng đầu hỏi anh: "Sao lại ầm ĩ rồi, đáng lẽ có gì thì hai anh em cũng nên nhẹ nhàng nói chuyện, Thái Dung, rõ ràng là anh quan tâm đến em ấy như vậy mà."

Thái Dung ngơ ngác nhìn Tại Hiền, không nói gì.

Tại Hiền cười: "Chớ ngồi ỳ ở đó, chúng ta về nhà trước." Đưa tay giúp Thái Dung cài dây an toàn, nổ máy. Chiếc xe vững vàng lăn bánh trên đường, dáng vẻ chuyên chú lái xe nhưng vẫn tỏa ra khí chất nhàn nhã của Tại Hiền hết sức đẹp trai.

Thái Dung nghiêng đầu nhìn cậu, ánh đèn đường đủ màu xanh đỏ xuyên thấu qua kính chắn gió chiếu qua khuôn mặt cậu, quét qua đôi lông mày rậm, qua ánh mắt sâu thẳm, cũng chiếu qua cái mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng.

"Thế nào? Lẽ nào anh yêu em rồi?" Ánh mắt Tại Hiền vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, cười nhẹ hỏi.

Thái Dung hít sâu nói: "Tại Hiền, buổi tối trước ngày anh trở về một ngày có gọi điện cho em. Em còn nhớ anh đã hỏi cái gì không?"

Tại Hiền "Ừ" một tiếng, vẫn không nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái.

Thái Dung nhẹ nhàng nói: "Anh hỏi em tại sao chúng ta còn muốn tiếp tục một cuộc hôn nhân không có chút ý nghĩa nào như vậy, lúc đó em không trả lời, hiện tại anh muốn nghe câu trả lời chính thức của em."

Tại Hiền không tỉ thái độ gì như muốn lảng tránh, nhưng Thái Dung quyết không bỏ qua nhất quyết nhìn chằm chằm vào chồng mình, đợi câu trả lời. Sau đó anh nhìn thấy cơ bên má phải của Tại Hiền từ từ cứng ngắc, cậu ấy đang nghiến chặt răng.

Thái Dung nghĩ, mình chỉ muốn một câu trả lời chắc chắn, điều này khó vậy sao? Cậu ấy nói ra ý nghĩ của mình, sau đó Thái Dung sẽ nói ra suy nghĩ của mình, như vậy rất khó sao?

Tại Hiền bỗng nhiên đánh tay lái, chuyển xe về một bên đường, thắng gấp, Thái Dung theo quán tính bị nẩy người lên phía trước, quay qua tròn mắt nhìn người đang nắm chặt vô lăng kia.

Tại Hiền cuối cùng cũng đã quay mặt nhìn sang, nhưng không tỏ vẻ gì là tức giận như Thái Dung nghĩ mà là nghiêm túc nhìn chằm chằm Thái Dung một lúc sau đó nói: "Thái Dung, chúng ta bây giờ như vậy còn có cái gì khiến anh không hài lòng? Nhất định đòi ly hôn, ly hôn rồi sẽ tốt hơn sao?"

Ly hôn? Cậu ấy cho rằng anh muốn ly hôn? Không bao giờ, ý anh muốn bọn họ có thể cải thiện mối quan hệ bây giờ, làm một cặp vợ chồng yêu thương nhau, tối thiểu là cũng giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Vì vậy vội vàng lắc đầu: "Không phải anh muốn ly hôn, ý anh muốn nói..."

"Không có là tốt rồi." Cơ mặt của cậu giãn ra nói tiếp: "Hôm nay anh cũng đã mệt mỏi rồi, có chuyện gì hôm sau hãy nói." Nói xong, không đợi anh trả lời, khởi động xe.

Thái Dung chợt quyết định, nhất định không nói cho cậu ấy biết về bệnh tình của mình, anh sẽ dùng phần thời gian còn lại làm cho cậu ấy yêu mình chứ không phải thương hại mà chăm sóc trong lúc trị liệu.

Thái Dung nhìn những tòa nhà, cây cối vụt qua cửa kính của xe, nhớ lại kí ức hồi còn nhỏ lúc bọn họ cùng lớn lên trong đại viện.

- Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro