Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mới dùng xong điểm tâm, chuông cửa liền vang lên không ngừng. Thái Dung vừa mở cửa đã thấy mấy người mặc đồng phục đứng nghiêm chỉnh. Một người trong số bọn họ hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Trịnh tiên sinh không?"

"Đúng vậy, các anh là...?"

"A, Trịnh tiên sinh đã đặt ở chỗ chúng tôi một chiếc giường đôi bằng gỗ đàn hương. Chúng tôi tới đây là để lắp ghép, có thể vào nhà không?" Người kia nói xong bèn liếc mắt nhìn vào trong nhà một chút.

Thái Dung thiếu chút nữa bật cười, Tại Hiền quả thật làm việc với hiệu suất cao, đúng là nói được làm được.

"Được, mau vào đi!" Thái Dung dẫn họ vào nhà khách sáo hỏi: "Phòng ở trên lầu, có gì cần tôi giúp chút gì không?"
"Không cần đâu, anh có phải là Trịnh phu nhân không?"
"Đúng vậy."
"Ai, chậm một chút, Tiểu Lục tử cẩn thận một chút, tay nâng đồ đạc lên cao một chút, để như vậy chà xát hư hỏng thứ gì chúng ta không đền nổi đâu. Trác nhi... đúng là đầu mấy đứa mày làm bằng gì vậy hả?" Người đàn ông hỏi anh mấy câu hồi nãy vừa vào đến nhà là đã xem xét những người khác làm việc, bây giờ mới quay đầu lại lần nữa:
"Trịnh phu nhân, chỗ chúng tôi là nơi làm việc chuyên nghiệp, luôn có quy định không để khách hàng phải động thủ. Anh chỉ cần ký xong hóa đơn này, còn những việc khác không cần quan tâm, chúng tôi có uy tín."

Thái Dung cảm thấy thích thái độ làm việc của họ, ký hóa đơn sau đó sang phòng sát vách dọn hành lý hôm qua về vẫn chưa đụng đến. Ồn ào náo động trong chốc lát sau đó mấy người công nhân đều đã ra phòng khách, ai cũng một thân mồ hôi nhưng vẫn cười nói vui vẻ.

Thái Dung tiến đến chỗ bọn họ nói: "Thật sự cảm ơn, để tôi đi rót ly trà."

"Phu nhân đừng làm vậy, công ty có quy định không thể. Chỉ là cái giường cũ này, tôi thấy cũng chưa cũ lắm, nếu tiên sinh và phu nhân không dùng đến nữa. . ."

"Các chú cứ mang đi, nếu không lấy đi tôi còn không biết làm sao để đưa nó ra khỏi nhà đấy."

Người công nhân cười vui vẻ: "Người có tiền đúng là người có tiền, cuộc sống thoải mái a! Vậy chúng tôi đi trước"

"Vâng, các vị cực khổ rồi."

Cuộc sống thoải mái? Mỗi người đều có sự buồn khổ mà ông trời đã sắp xếp cho riêng mình. Không phải cá, làm sao có thể hiểu được nỗi sầu của cá.

Gần trưa, Tại Hiền về nhà, bọn họ đã thống nhất hôm nay sẽ đến nhà mẹ đẻ của Thái Dung. Lúc cùng nhau xuống xe đã thấy Tại Hiền mua rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng và thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe, chất đầy cốp sau. Thái Dung quay đầu lại nhìn rồi nói: "Tại Hiền, một mình mẹ làm sao ăn hết?"

Tại Hiền đang di chuyển tay lái, vui vẻ nói: "Đây là tâm ý, quà nhiều không ai trách đâu, càng nhiều thì mẹ vợ càng vui mừng."

"Xem ra em thật đúng là người biết cách làm cho nữ nhân vui vẻ, từ già đến trẻ." Thái Dung hừ nhẹ.

"Liệu có phải là anh đang khen em không?"

"Nghĩ sao thì nghĩ."

Thái Dung bĩu môi một cái như vậy nhưng Tại Hiền lại vui vẻ, đưa tay nhéo nhéo mặt của anh: "Anh nha!"

Thời điểm hai người về đến, một bàn món ăn đã được mang lên, sườn non, đậu hà lan xào, canh vịt, thịt bò xào cà chua, thịt lợn hấp mơ chua, cải trắng lạc dương xào, tràn đầy một bàn thức ăn hết sức mê người. Thái Dung vừa tiến đến, không nhịn được lấy tay bốc một khối thịt hấp bỏ vào miệng, từng ngụm từng ngụm nhai, ư ư a a nói: "Thật ngon, mẹ... tay nghề nấu ăn của mẹ đúng là tuyệt nhất!"

Mẹ của Lý Thái Dung - Lý Như Hoa đang bưng cơm từ phòng bếp ra, thấy cảnh tượng như vậy, lập tức tiến lên vỗ nhẹ lên tay Thái Dung: "Rửa tay đi, đã lớn như vậy mà vẫn không hiểu chút quy củ!"

"Vâng." Thái Dung bực bội đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra nhìn một chút hỏi: "Mẹ, Thái Nghiên đâu?"

"Không đề cập tới thì thôi chứ nếu nói đến mẹ liền bốc hỏa, bốn năm ngày nay, ngay cả bóng người cũng không thấy. Lý Như Hoa này, sinh hai đứa, không nên thân một đứa nào." Lý Như Hoa nói xong, ngón tay càng ngày càng siết chặt lấy đôi đũa trên tay.

Tại Hiền tiến lên đỡ bả vai mẹ vợ ngồi xuống, nói: "Mẹ. Tại sao lại nói không nuôi dạy tốt một ai, mẹ nhìn hai con của mẹ đi, đã giỏi giang lại còn đẹp nữa, nên đổi tên một người tên là Khuynh Thành một người tên là Khuynh Quốc."

Bà xoay người vỗ vỗ cánh tay Tại Hiền nói: "May mà vẫn còn có nửa đứa con trai."

"Sao lại là nửa, mẹ...con là nam nhân chân chính hoàn chỉnh nha."

Lý Như Hoa buồn cười: "Thôi được rồi...ăn cơm."

Khi Thái Dung cầm muỗng canh đưa về phía bát canh vịt, Lý Như Hoa lại đưa tay vỗ bàn: "Chậc, không được động tay động chân, món này không phải làm cho con." Nói xong đoạt lấy muỗng canh, rồi sau đó múc một ít canh cẩn thận đặt trước mặt Tại Hiền: "Con rể, canh này là ta có bỏ thêm một ít dược liệu, con phải uống nhiều chút."

"Mẹ, điều này đúng là quá thiên vị a!" Thái Dung nghiêng đầu, tỏ vẻ bất mãn.

"Con thì biết gì? Mẹ nói canh này tăng thêm dược liệu là cho nam nhân uống, mấy ngày nữa sẽ nấu cho con món canh cá mà uống, bảo đảm sang năm là ta có thể ôm cháu ngoại." Lý Như Hoa vui vẻ nói.

"Ai nha, mẹ! Nếu thật sự buồn chán, đi tìm lấy một người bạn già tâm tình đi, nói cái này làm gì" Thái Dung bất mãn, tình trạng sức khỏe của anh bây giờ như vậy còn muốn anh sinh con?

Ngược lại Tại Hiền nhanh chóng uống hết chén canh chỉ trong hai ngụm, một tay đem Thái Dung đang oán trách ôm vào trong ngực, cười hì hì nói: "Kiên quyết bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, nhạc mẫu đại nhân!"

"Như vậy mới đúng chứ, Thái Dung à ... Việc may mắn nhất đời con chính là gả cho Tại Hiền. Chung quy lại vẫn là nên bớt tính kiêu ngạo đi."

Thái Dung miệng mở rộng, sững sờ nhìn khuôn mặt tỏ vẻ vô tội của Tại Hiền, chậc chậc hai tiếng liền cúi đầu, sau đó bất đắc dĩ cười khổ, da mặt tại sao có thể dày đến loại trình độ này? Không phải bản thân mình làm phẫu thuật buộc ga-rô (ngăn sinh nở) sao, thế nào mắt không nháy một cái, trên mặt cũng không có chút đỏ. Còn bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, chính là chén canh của Tống Tử nương nương nấu cũng không thể làm cho nam nhân này có thể có con!

"Mẹ bây giờ suy nghĩ một chút" Lý Như Hoa nói tiếp: "Thái Dung có còn nhớ lúc con mười mấy tuổi, từ trên nóc phòng ở đại viện té xuống, may nhờ Tại Hiền đỡ, con mới giữ được cái mạng nhỏ này. Đây nói ra thì đúng là ý trời."

"Em ấy đâu có tốt bụng như vậy? Không phải em ấy đỡ con, là xui xẻo vừa vặn đi qua nơi đó, bị con ngã lên người thôi." Việc đỡ Thái Dung làm cho Tại Hiền bị gãy xương tay, sau này mỗi lần thấy anh đều nói ngay hai chữ 'xui xẻo'.

"Cho nên mới nói là ý trời nha, tại sao lúc đó tiểu tử Mã Khắc kia không phải xui xẻo đi qua hả?" Lý Như Hoa vừa nói vừa chọc chọc đôi đũa, lúc lên lúc xuống.

Thái Dung im lặng, không biết mẹ mình mà xem được cảnh tượng sáng hôm qua một chút thì như thế nào nhỉ!

Sau khi ăn xong, Thái Dung phụ giúp mẹ dọn dẹp và rửa bát ở phòng bếp. Bà vừa rửa bát vừa thủ thỉ: "Thái Dung, ngày xưa con ham chơi, thích náo nhiệt mẹ đành bao biện hộ rằng con còn trẻ chưa hiểu chuyện nên cũng không nói nhiều làm gì. Nhưng bây giờ, con đã gần ba mươi tuổi rồi, còn có bao nhiêu thời gian để có thể vui chơi thỏa thích như vậy, thử tự vấn lại lương tâm đi, lúc con đi qua đi lại khắp thế giới có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Tại Hiền. Đứa bé kia hiểu chuyện, dung túng con muốn làm gì thì làm, nhưng con thật sự yên tâm thoải mái cái gì cũng không nghĩ? Thái Dung! Không thể chỉ sống vì mình, con có nghĩ tới hay không có một ngày Tại Hiền mệt mỏi sau đó buông tay, đến lúc đó hối hận không còn kịp nữa đâu."

Thái Dung dùng khăn chậm rãi lau chén nghĩ thầm, đoán chừng đợi không được tới lúc cậu chán ghét mệt mỏi thì mình đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi. Hơn nữa, cậu thật sự cần anh sao? Không, cái cậu muốn chỉ là một cuộc hôn nhân để ngụy trang. Thái Dung vốn dĩ chỉ giống như một cái bảng quảng cáo nhỏ, đến thời điểm thích hợp sẽ bị thay thế bổ sung, nhưng bây giờ lòng tham nổi lên, muốn trở thành người mà cậu cảm thấy "Không có anh ấy thì không được" rồi, người nào tới nói cho anh biết, anh nên làm gì đây?

"Ai nha." Bà bỗng dưng kêu lên, ước chừng là bị chuột rút, Thái Dung nhanh chóng bước tới đỡ lấy: "Sao vậy, mẹ? Nhanh ngồi xuống."

"Không có chuyện gì" sau khi ngồi xuống, Lý Như Hoa xoa xoa bắp chân: "Lớn tuổi rồi, cơ thể sinh ra mấy bệnh vặt. Gần đây thời tiết cũng không tốt nên mới vậy. Ai, ta đã nghĩ, là người già rồi nên sớm muộn gì cũng về với ông bà tổ tiên thôi."

"Mẹ, đừng nói như vậy." Lỗ mũi Thái Dung chợt ê ẩm, ngồi xổm xuống xoa chân bà nói: "Mẹ chính là chỗ dựa vững chắc cho con và Thái Nghiên, vì vậy nên mẹ phải khỏe mạnh sống mãi với tụi con."

"Ai có thể sống mãi được? Người tài giỏi như Mao chủ tịch cũng không phải chết sao. Chính là hai đứa con đúng là không thể làm cho mẹ cảm thấy an tâm được. Thái Dung... Nếu thật sự một ngày nào đó mẹ thật sự không xong, đứa bé vừa đơn thuần vừa lỗ mãng như Nghiên Nghiên phải dựa vào con thôi, con làm ca ca hãy giúp nó một chút."

Thái Dung nặng nề gật đầu tựa vào trên đùi mẹ, càng thêm kiên định việc quyết định tạm thời không nói cho mẹ biết về bệnh tình của mình.

Xoa xoa khóe mắt, Thái Dung ngẩng đầu lên cười cười nói: "Mẹ, mẹ có thấy là bây giờ mẹ thực sự yêu thích việc cằn nhằn suốt ngày không?" Trong kí ức của Thái Dung, mẹ anh lúc còn trẻ không thích nói chuyện, luôn mang bộ dạng cúi đầu xấu hổ. Hơn nữa lại còn xinh đẹp nên được người gọi là "Lâm muội muội".

"Còn nói, mẹ rất lâu mới được gặp mặt con cùng với em gái con một lần, cũng nói đi nói lại với Tại Hiền mới bắt được con về đây, vất vả lắm mới gặp được, không đem toàn bộ lời muốn nói trong hơn nửa năm góp lại mà nói mới lạ đó."

Thái Dung bật cười: "Mẹ, con biết rồi. Nhất định là do mẹ cô đơn quá, sao không xem xét tìm một người bạn già về bầu bạn?"

Bà dí dí trán anh: "Giỏi lắm, bây giờ còn mang mẹ ra nói giỡn nữa cơ đấy."

"Mẹ, con nói thật. Ông ta bỏ lại ba mẹ con mình cũng lâu lắm rồi. Mẹ cũng nên tìm cho mình hạnh phúc mới rồi, không phải là còn nghĩ tới ông ta chứ?"

"Cái gì mà ông ta, ông ấy vẫn là ba con. Thái Dung... có những chuyện con không hiểu, không hiểu được đâu."

"Đúng là con không hiểu, ông ta hiện tại đã có vợ trẻ bên cạnh, nhưng mẹ vẫn cô đơn một mình."

Lý Như Hoa nhìn con trai mình trong chốc lát, vuốt tóc của anh nói: "Thái Dung, con từ nhỏ đã thông minh, thành tích học tập cũng tốt, làm cái gì cũng xuất sắc, nhưng rất nhiều việc con cố tình không hiểu, dù cho rõ ràng trước mắt cũng cố chấp không hiểu. Nếu có thời gian thì gặp mặt ba con một chút, ông ấy đã nhiều lần nói với ta là rất nhớ con nhưng con không thèm quan tâm đến ông ấy."

Thái Dung thở dài: "Chúng ta nói chuyện này sau đi."

- Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro