Mưa sẽ ngừng rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Taeyong mệt mỏi ngã người trên chiếc giường sắt cũ kỹ, ngoài trời mưa lớn, anh nằm đối mặt với cửa sổ, ngắm nhìn từng đợt gió đánh mạnh vào khung cửa sắt, nước mưa bao phủ lấy mặt kính, có mấy giọt còn theo khe mà chảy vào. 

  Tiếng cửa phòng ký túc xá mở, Taeyong không vội vờ nhắm mắt, anh biết đó là ai. 

  Người ấy bước từng bước cẩn trọng đến bên giường anh, lại nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng dù cậu cố gắng thế nào, âm thanh cót két vẫn vang lên trong căn phòng im lặng. Jaehyun nhìn chiếc chăn mà cậu đã phải chạy xe đạp suốt bảy tám kilomet để mua cho anh dưới thị trấn xa xôi. Nặng nề thở ra, cậu cất giọng hỏi nhỏ, nhỏ đến mức như sợ đánh thức người đang giả vờ kia

   -Taeyong, anh ngủ chưa? 



  Anh gặp cậu vào một chiều mưa tháng bảy. Ngày ấy anh tức tốc chạy về từ vương quốc Anh xa xôi, quỳ trước linh cữu người bạn thân hơn mười năm, đặt một cánh cúc trắng xuống, đôi mắt anh ần ật nước, môi mím chặt, miệng nghẹn ngào không nói thành lời. 

  Anh và người bạn ấy học chung ở trường Y, hứa sau này sẽ là động nghiệp cùng nhau cố gắng nhưng anh vẫn không biết vì lí do gì mà sau hai năm tốt nghiệp, bạn anh lại viết đơn xin làm quân y nơi biên giới xa xôi. Nhưng hôm nay có lẽ anh hiểu rồi, nhìn chàng quân nhân đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi khô khốc, tay còn đang quấn lớp băng gướm máu đỏ, anh đã biết tại sao người bạn ấy lại quyết định như vậy. 

   Đám tang chẳng có mấy người, vài người tới rồi đi ngay, chỉ có người nhà và cậu chàng tên Jaehyun ấy ở lại đến mấy hôm sau. Trên giấy tử ghi hi sinh khi luyện tập, nghe đến đấy anh bật cười chua chát, luyện tập đến chết cả người sao, hay do bạn cậu đã thực hiện nhiệm vụ gì đấy ai mà biết được, cái Đại Hàn Dân Quốc này tồi tệ thế nào, ai mà chẳng biết, che giấu biết bao bí mật. 

  Nhưng nói đến chàng trai tên Jaehyun ấy, cứ ngỡ chỉ là vô tình gặp nhau nhưng đâu ngờ rằng, duyên chưa hết, họ lại gặp nhau vào cái nắng chói chang của tháng ba đầu hè.


  Taeyong trở thành bác sĩ tình nguyện đến châu Phi để tuyên truyền, ở đây, anh gặp lại cậu. Không còn là chàng quân nhân mắt đỏ, gầy gò, cậu giờ đã có da có thịt hơn, cơ thể cũng cường tráng hơn trước, hình như đã thăng chức rồi thì phải. 

   -Đồng chí cần gì cứ liên hệ vào bộ đàm, số 2 là của riêng tôi. 

  Taeyong ngừng tay đang sắp xếp đồ đạc của mình

   -Cảm ơn thiếu tá, cậu không cần lo lắng cho tôi đâu.

   -Anh là đội trưởng của đoàn bác sĩ, tôi đương nhiên phải chú ý anh hơn. 

  Taeyong không nói nữa, quay lại tiếp tục dọn dẹp đồ của mình.

Anh mở tung cánh cửa sổ, hít thở chút khí trong lành.


Sáu năm rồi...


Dù Taeyong và Jaehyun có cố tránh nhau như thế nào thì cũng chẳng qua được đội shipper cật lực từ hai bên nhà. Chàng bác sĩ xinh như tiên tử, chàng thiếu tá đẹp trai ngời ngời, cả hai đều tài giỏi lại còn độc thân, đương nhiên sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người ở cái chỗ điện thoại trở thành vô dụng này. 

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dường như Jaehyun đã dành cho Taeyong thứ tình cảm mà cậu đã quên từ lâu. Cậu quen cũng anh đi trên con đường núi nhỏ mỗi buổi sáng, dù chẳng ai nói câu nào, người trước kẻ sau, Jaehyun cũng cảm thấy vui vẻ đến lạ. Anh cũng đã quen bộ đàm mỗi tối lại kêu lên, sau đó là âm thanh trầm thấp quen thuộc "Anh ngủ ngon.". Cậu đã quen với mấy câu cằn nhằn khi không may bị thương, dao đâm vào cánh tay vẫn cười hì hì bảo không sao, giờ đây chỉ cuốc đất cũng chảy máu được, lại còn mếu máo với bác sĩ Lee, mấy đồng chí bên cạnh chỉ biết phì cười lắc đầu. Còn anh bác sĩ nào đó cũng chẳng khá hơn, ngồi trên bàn ăn cứ không thích, anh xúc một tô cơm to rồi ngồi ngay góc cầu thang bên phía Tây, để mỗi khi ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc ai đấy đang đứng trực.


  Từng chút từng chút như thế kéo cả hai gần nhau hơn, có lẽ cả hai đều đã rõ điều đối phương nghĩ, điều bản thân muốn, chỉ còn thiếu lời nói để khẳng định. Nhưng Taeyong đang bắt đầu nghi ngờ thứ bản thân tin tưởng suốt ba tháng qua.


   -Không sao... Minhyuk à... em đây rồi...

  Người Jaehyun run lên, từng hơi thở dồn dập bao lấy đỉnh đầu anh. Jaehyun siết Taeyong trong vòng tay, sợ hãi gọi tên người bạn đã không thể gặp sáu năm qua.

  Thiên tai qua đi, mọi chuyện trong bệnh viện cũng xong xuôi, anh cuộn mình trên chiếc giường đơn chỉ có chiếc gối gối đầu, nhận ra đã hơn một tuần không gặp cậu, không nói chuyện với cậu, Jaehyun cũng chẳng tìm anh nữa. Taeyong đã nghĩ muốn trách móc cậu đôi lời, tiếng gõ cửa vang lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhưng người đứng trước mặt anh giờ đây lại là người anh luôn nghĩ tới. Jaehyun tự nhiên bước vào phòng, đặt chiếc chăn xuống, ho vài tiếng 

   -Dạo này trời mưa rồi, anh dùng đi.

  Taeyong cứ chìm trong suy nghĩ từ lúc ấy cho đến tận khi Jaehyun đã ngồi bên cạnh anh. 

  Giọng cậu đã lớn hơn đôi chút, nhưng vẫn ấm áp khiến anh không cưỡng lại được mà muốn lắng nghe thêm thật nhiều

   -Chắc Taeyong đang nghi ngờ em có phải không?

   -...

   -Anh sợ em không hề có tình cảm với anh, chỉ xem bác sĩ Lee là người thay thế, sợ em ngộ nhận, sợ anh đã tin lầm, sợ anh đã trao đi quá nhiều...- Jaehyun dừng lại một chút khi cảm nhận được tiếng thở anh đã mạnh hơn - anh đang nghĩ có nên nói chuyện nghiêm túc với em không nhưng lại sợ do mình tưởng tượng, hay nên cố gắng vứt bỏ....

   -JUNG JAE HYUN!!!

   -Có mặt!- Cậu phì cười đưa tay lên chào điều lệnh với anh. 

  Taeyong khỏi phải nói, anh tức nổ đom đóm mắt, giận quá hóa thẹn, Taeyong quyết định giận ngược lại cậu

   -Cậu nói gì cũng đúng hết! Tôi không dám cãi! Lỗi tôi, lỗi tôi!

  Thế rồi anh quay mặt vào tường, chẳng cho Jaehyun nhìn mặt nữa. 

Cậu phì cười lắc đầu, mèo nhỏ giận rồi

   -Lỗi em, là lỗi em.- cậu nhích đến gần anh hơn, cằm đặt lên vai anh- em biết hết mà lại không nói rõ với anh, làm anh nghĩ nhiều, làm anh lo lắng.

  Môi Jaehyun kề bên tai nhỏ, thiếu tá Jung rất biết cách dỗ ngọt mèo con kiêu kỳ lại nhạy cảm này

   -Em quả thật từng nghi ngờ tình cảm của bản thân, nhưng hiện tại, em có thể nói rõ ràng cho anh nghe, người em yêu là Lee Taeyong, là bác sĩ của đoàn tình nguyện, là bạn thân của Minhyuk, là người luôn xuất hiện trong giấc mơ của em, là người đang xâm nhập vào những dự định tương lai của em, là chuyện tình nhiều năm, là ngôi nhà nhỏ có anh có em. Nhưng em cũng có lo lắng cho mình. 

  Cậu nắm lấy vai xoay người anh lại, Taeyong đối mặt với Jaehyun, đôi môi vẫn dỗi hờn cong cong

   -Nhưng em không biết anh có chấp nhận em hay không. Kết thúc năm tháng ở đây, anh vẫn là bác sĩ nơi thành phố xa hoa, còn em vẫn là chàng quân nhân ngày ngày đối diện với ranh giới cái chết sự sống. Năm ấy vì sao Minhyuk hi sinh, là bí mật chẳng ai biết. Em cũng sẽ như vậy, nhiều khi sau nhiều năm yêu đương khó khăn, thứ anh nhận được không phải là một đám cưới hạnh phúc mà chỉ là chiếc xác không hồn, bao nhiêu hi sinh, bao nhiêu đau đớn lại chỉ đổi được mấy chữ "xin chia buồn"...

Giọng Jaehyun nghẹn lại khó khăn

   -... là em chọn. Dù... dù thế nào em cũng chấp nhận nhưng anh thì khác...

   Taeyong ôm lấy Jaehyun, vỗ về lấy chàng trai anh yêu vô cùng 

   -Taeyong... nhưng em thật sự yêu anh... lúc nó đổ xuống, em.. nhìn thấy hình ảnh Minhyuk năm đó, em sợ lắm, em sợ mất đi người em yêu thương lần nữa... 

  Taeyong cảm thấy có lỗi vô cùng, sau anh lại nghi ngờ Jaehyun cơ chứ. 

   -Hôm nay mệt rồi, mình ngủ thôi em nhé.


  Mưa ngoài trời đã ngớt đi lúc nào chẳng hay, chỉ còn râm ran những hạt nhỏ. Jaehyun kéo chăn đến ngang cổ anh, ủ anh trong vòng tay rắn chắt của mình. Thiếu tá Jung lúc đầu muốn cuốn Taeyong lại thành cái cơm cuộn rồi ôm cơ nhưng chỉ cần đôi môi cong cong "Nhưng anh muốn ôm thiếu tá Jung cơ!" thế là bác sĩ Lee đánh bại Jung Jae Huyn toàn tập. 

Ngoài trời mưa nhỏ hạt, không khí lạnh bao lấy căn phòng nhỏ nhưng Taeyong chẳng sợ vì đã có chàng thiếu tá nguyện ủ ấm cho anh cả đời rồi. Bỏ qua quá khứ, không nghĩ đến tương lai, giờ phút này, chỉ có nhịp tim vẫn đều đặn đập bên tai Taeyong, có hơi thở ấm nóng vẫn vơ nơi bờ ngực vững chắc của cậu.  Cả hai ở nơi xa xôi, trở thành định mệnh của nhau, hứa với nhau hai chữ trọn đời. 

Mong gió sẽ thôi lớn, cầu sóng sẽ thôi dữ, để anh còn ở gần em thêm thật nhiều.    


~~~~~~~~~~

 Lâu ngày không gặp mọi người rồi, mọi người khỏe không?!!!  

😍😍😍😍

Chúc mừng solo của Taeyong!!! 💃💃💃 Chiến hết mình nào các đồng chí!!!


Người yêu ai mà xinh dữ vậy chèn !!! 😘😘😘😘

Dạo này muốn viết truyện dài dài, tầm 30 chap đổ lại, mà nhiều ý tưởng quá, mọi người có ai gợi ý cho tui được hông chứ tui chọn hổng nổi 🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro