Ngày 2: Muốn có bồ thì phải giỏi Hoá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno cắm mặt ở phòng nghiên cứu đã ba tuần.

Cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua phòng nghiên cứu có điều hoà. Chỉ cần bước một bước ra khỏi phòng là cậu tưởng như mình vừa thực hiện một cuộc hành trình xuyên Việt từ vùng núi Sapa xuống cồn cát Bình Thuận.

Nói gì thì nói, đơn vị của Jeno những ngày này làm việc tối mắt tối mũi. Mỗi ngày mở mắt ra là một ngày bận rộn nghiên cứu chế tạo dịch khử khuẩn, hôm nào không nghiên cứu thì cũng đi tiếp tế lương thực cho người dân. Có những lúc mải làm đến nỗi ăn cơm hay chưa cậu cũng không nhớ.

Cái gì không nhớ thì nên có người nhắc cho nhớ.

Mark.

- Jeno, em đói chưa? Anh đói quá.

- Jeno chưa đói hả? Sao mày trâu bò dữ vậy?

- Jeno mày đói đi anh năn nỉ mày mà.

Jeno tháo cặp kính rồi đứng lên, xoay cổ xoay vai vài cái:

- Anh rủ người khác đi ăn cũng được mà, đợi em chi cho cực.

Mark bĩu môi, tiện tay xếp lại một mớ giấy tờ bày trước mặt. Nếu Jeno cắm mặt vào chai lọ thì Mark cắm mặt vào công văn. Hai người cùng với các anh em khác quần quật từ ngày này qua ngày khác, thế mà mãi chẳng hết việc.

- Anh lo mày chết đói thôi. Nghỉ tay chút ăn cơm nè. Hôm nay mấy bác Chính uỷ mua cơm, bọn kia ra ngoài sân ăn rồi.

Jeno cầm lấy phần thức ăn được đóng hộp cẩn thận. Cậu mở thùng lạnh lấy ra hai chai nước cam đặt lên bàn. Mark ngạc nhiên:

- Ở đâu ra nước cam ngon thế?

- Sungchan đi trực chốt được mấy bạn tình nguyện viên tặng đó anh. Mấy bạn nhiệt tình đưa quá trời, còn dư đem về đây.

Một chai nước cam về vật lý thì chỉ là một chai nước cam, đơn giản, điều ai cũng thấy. Nhưng đằng sau chai nước cam đó là tấm lòng của rất nhiều cô chú, anh chị em đặt vào, đây mới là điều làm cho chai nước cam trở nên vô giá. Jeno cũng có lúc đi trực chốt quanh thành phố như Sungchan. Từ sáng đến tối muộn, buổi nào cũng có người dân trong xóm đem thức ăn ra chia cho ăn cùng.

Có lần Jeno đi trực ở một căn hẻm đối diện một ngôi nhà trồng xoài. Nhìn mấy trái xoài đung đưa trước mặt cả buổi, thèm gần chết mà mãi không thấy người nhà ló mặt ra. Sức chịu đựng con người cũng có giới thiệu, nhìn tới lúc chịu không nổi nữa, cả đám đứng lại gần hàng rào, la to:

- Cô chú ơi cho con xin trái xoài được không cô chú!

Dứt lời, nguyên chốt trực thấy một bác trai bước ra, trên tay cầm thêm cây gậy. Chết, không lẽ người ta tưởng mình mấy thằng ất ơ không làm mà đòi có ăn hả?

Run không? Run chớ.

Bác trai đi tới chốt, chìa cây gậy ra trước mặt rồi đặt xuống đất:

- Muốn ăn nhiêu tự cắt ăn. Bây vặt hết cũng được, bác cho đó.

Bác trai nói xong quay gót thẳng vào nhà, nghe thấy Jeno la lên cảm ơn, bác trai phẩy tay rồi lại đóng cửa.

Sungchan cầm lấy cây gậy rồi nhìn từ trên xuống dưới. Khổ, con thành phố làm gì biết cái gậy chọc xoài bao giờ, cu cậu lóng nga lóng ngóng mãi vẫn không biết dùng. Jeno bẻ tay cái rắc. Tránh ra để anh mày thể hiện. Mày chưa nghe danh anh Jeno ngồi trên cây mận trong nhà ném trái hồng ra ngoài đường rồi. Thời thế tạo anh hùng, nhưng anh hùng thì cũng sợ mẹ thôi. Anh hùng Jeno ném hồng tới ngày thứ tư thì bị người ta sang tận nhà mắng vốn, mẹ anh hùng cho anh hùng ăn đòn những ba ngày. Mà chuyện đâu có dừng ở đó. Mẹ Jeno đang đánh thì dừng tay, gác cây roi lên mông Jeno rồi đi xuống bếp canh nồi chè đậu đỏ. Cô hàng xóm trông sang thấy tội quá nên rón rén đi qua, đặt cây roi xuống tấm phản rồi về. Một lúc sau mẹ Jeno lên lại, thấy cây roi không còn ở chỗ ban đầu, tưởng đâu Jeno tự gạt ra nên đánh tiếp mấy cái. Anh hùng Jeno hôm đó khắc trong đầu ý niệm giận cô hàng xóm tới già vì cô thấy mẹ anh hùng cho ăn đòn tiếp nhưng cô chỉ đứng im không nói gì.

Quay lại với chốt trực, Jeno cầm cây gậy chọc xoài lên, xoay xoay cổ tay vài cái. "Pặc" ba phát, ba trái xoài. Bữa đó chốt trực được bữa xoài no.

Xúc muỗng cơm thứ mười mấy mà vẫn có cảm giác chưa thấm vào đâu, Mark đứng dậy tìm thêm đồ ăn. Anh tự nhủ có trách thì trách các bác Chính uỷ mua đồ ăn ít chứ chắc chắn không phải tại mình ăn nhiều.

- Chừng nào em tiêm vắc-xin?

- Mai mốt gì á em quên rồi, để xíu coi lại.

- Anh Jaehyun tiêm chưa?

Jeno gãi đầu:

- Anh hai em á hả? Ảnh tiêm đâu hai tuần trước rồi hay sao á. Ủa mà anh hỏi chi?

Mark mở hộc tủ tìm được mấy gói lương khô. Khô thiệt, nhưng đang đói nên khô mấy cũng thấy ngon nên tạm bỏ qua.

- Ảnh có sốc phản vệ không? Để anh chuẩn bị tinh thần. Anh tiêm chung đợt với mày mà.

Jeno cho muỗng cơm vào miệng, nhớ lại mấy ngày Jaehyun vật vã nằm nhà, phải nghỉ phép không đi đâu được.

- Ảnh sốt rồi nằm hai hôm. Mẹ em năn nỉ ở nhà thêm một hôm nữa nhưng ảnh nhất quyết không chịu, thay đồ cái rẹt chạy ra cơ quan, phóng xe thẳng lên quốc lộ.

Mark chép miệng, tay mở nắp chai nước cam rồi uống cái ực. Nhà ba đời kinh doanh, đến Jaehyun Jeno thì hai người quyết tâm đi theo tiếng gọi của đất nước. Ba mẹ nói cỡ nào cũng không thay đổi, ngang như cua.

- Anh em nhà mày giỏi quá đi á. Bồ hai người cũng giỏi nữa.

Jeno híp mắt cười:

- Em giỏi gì đâu. Coi vậy chứ mà anh hai em thích anh Taeyong trước á.

Jaehyun có cảm tình với Taeyong trước. Một buổi lễ tổng kết nọ khi chong mắt lên sân khấu thấy Taeyong lên nhận giấy khen học sinh giỏi thì Jaehyun biết mình tiêu rồi. Thích đàn anh đã đành, lại còn không biết cách theo đuổi, mỗi lần đi ngang qua lớp đàn anh thì cứ giả ngầu, bị bạn cùng lớp chọc mãi nhưng tình hình vẫn cứ dậm chân tại chỗ, chẳng tiến triển được bao nhiêu.

Đó là cho đến ngày Jaehyun bắt gặp Taeyong comment dạo than vãn về việc ôm mộng thi đại học khối Toán Hoá Sinh nhưng dở Hoá.

Hai anh em nhà Jeno ngộ lắm. Ba mẹ không ai ép học, đẻ ra hai thằng con trai thích học. Thằng anh học lên tới đội tuyển học sinh giỏi quốc gia môn Hoá. Thằng em không vừa, thấy anh mình giỏi Hoá thì mình chọn môn khác, Vật lý. Thế là trong nhà treo đầy giấy chứng nhận đoạt giải các kì thi Lý - Hoá của hai anh em.

Vậy nên mới sinh ra chuyện anh lớn rước được người thương nhờ đi kèm Hoá. Còn em nhỏ giỏi Vật lý dốt Sinh học nhờ một bạn giỏi Sinh học dốt Vật lý, hai đứa kèm lẫn nhau xong cuối cùng bồ nhau.

Giờ Taeyong muốn thi bác sĩ mà chưa giỏi Hoá chứ gì? Cầm bài vở sang đây em chỉ cho nè anh ơi.

Jaehyun trả lời comment của đàn anh y vậy đó.

Vậy mà đàn anh vào nhắn tin hỏi bài thật, từ hôm đó rủ đi học kèm thật, sau này quà đậu đại học cũng là người thật.

Mark thắc mắc:

- Ủa Jaemin cũng thi khối B giống anh Taeyong, mày kèm Lý cho nó chi? Rồi mày theo Vật lý mắc gì mày vô Binh chủng Hoá?

Jeno cười tít mắt, quay lưng đi dọn chén đũa vừa mới ăn xong:

- Tụi em ngồi cùng bàn, kiểm tra thì em làm bài rồi Jaemin chép. Bạn chỉ cần đủ điểm qua môn thôi. Em không có kèm xíu nào hết, kèm chỉ là cái cớ.

Mark chớp mắt. Tình yêu của mấy đứa học giỏi nó hay ngộ vậy đó hả?

- Rồi sao mày vô đây?

Jeno bặm môi, quay lại lau chỗ bàn vừa mới ngồi ăn:

- Hồi đó em học lớp chọn ban Tự nhiên.

Mark đơ ra vài giây rồi lặng thinh đi rửa mặt.

Cuộc đời này coi như ông trời bất công. Mười mấy năm mài đũng quần trên ghế nhà trường, đã không có bạn kèm học thì thôi, lại còn bị thầy cô Lý - Hoá nhớ mặt điểm tên mỗi tiết học vì hay ngủ gật trong giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro