02. Deux

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jaehyun bảo tôi nán lại ở quán một chút để cả hai có thể đi về chung, vì cũng gần đến giờ đóng cửa, tôi đồng ý. Trên đường về, cậu ấy ghé qua nhà bạn có chút chuyện gì đó, tôi biết ý nên đứng đợi ở dưới mặc cho Jaehyun bảo tôi đi cùng.

'Em sẽ xuống nhanh thôi, anh đừng lo nhé.'

''Anh đừng lo nhé.''

Tôi lùng bùng lỗ tai, cố gắng sắp xếp từ ngữ và cảm xúc lại cho đúng, tôi không nghĩ rằng mối quan hệ của cả hai thích hợp để nói ra câu đó cho lắm.

Từ lúc đặt chân đến đây, cái cảm giác thoải mái, sung sướng, hồ hởi được đi du lịch một mình ở đâu không thấy, đổi lại toàn những khoảnh khắc ngớ người của bản thân và thả hồn trên mây suy nghĩ về...à mà thôi, tôi không muốn nhắc đến nữa.

Tôi ngồi xuống hàng ghế công cộng đợi, ngắm nhìn con đường về đêm dưới ánh đèn đường. Chỗ này khá vắng người qua lại, lâu lâu sẽ có chiếc xe đạp chạy qua, hoặc một chiếc taxi, tôi hít vào một hơi thật sâu không khí ban đêm. Ở đâu đó phía sau tôi nghe loáng thoáng vài tiếng cười nói của một nhóm chừng 3, 4 người.

Bỗng có một bàn tay từ phía sau đặt lên vai tôi, tôi giật mình quay lại thì thấy một gã người Pháp lạ mặt, trên tay cầm chai rượu, khoé miệng hắn thì nhếch lên rồi cười khằng khặc. Tôi theo quán tính liền đứng bật dậy, nhưng từ khi nào mà đã có thêm hai gã khác đi vòng qua chiếc ghế, đứng ngay sau tôi hòng tạo một vòng khép kín ngăn mọi đường thoát.

Có 4 tên. Tôi giờ đây như một con mồi bị sa vào bẫy, hai chân lần mò bước về sau. Một tên toan nắm lấy khuỷu tay tôi nhưng bị giật mạnh ra, tôi nghe hắn nói gì đó bằng tiếng Pháp với lũ đồng bọn, tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp đến.

Chúng dồn ép và chắn mọi hướng đi quyết không cho tôi cơ hội nào chạy trốn, vờn nhau một hồi cuối cùng lưng tôi cũng đã đụng tường, một tên đội mũ ngược, có vẻ là tên đứng đầu bọn chúng, tiến tới nâng cằm tôi lên và cười đểu, ánh mắt của hắn xoáy sâu vào người tôi, vẩn đục và điên loạn.

Toàn thân tôi cứng như đá, từ chối mọi bản năng cơ bản nhất của con người là phản kháng khi thấy nguy hiểm. Hắn chạm tay lên ngực tôi đè chặt vào tường, tôi hốt hoảng rồi vùng vẫy, đẩy cánh tay của hắn ra và dùng hết mọi sức lực mà lách ra ngoài.

Chúng vẫn oang oang bằng tiếng Pháp gì đó tôi nghe không hiểu, tôi cần quái gì hiểu, tôi chỉ muốn thoát ra khỏi đây.

Tôi không thể điều khiển được cơ thể, cảm xúc lại càng không. Những lúc thế này, tôi không quan tâm gì nữa, trong tâm trí tôi chỉ có thể yếu ớt mà gọi tên ''Jaehyun'', mong cậu ấy xuất hiện. 

Tôi chỉ cần cậu ấy ở đây.

Tôi nhắm nghiền mắt lại chờ đợi điều gì đó sẽ đến, có một tiếng nói quen thuộc phát ra từ đằng xa, rồi trong tích tắc cổ tay tôi đã bị ai đó nắm chặt lấy rồi lôi ra ngoài.

Tạ ơn Chúa.

Cậu ấy đứng chắn trước tôi, cổ tay thì vẫn bị nắm chặt lấy, Jaehyun nói gì đó lớn tiếng bằng tiếng Pháp với bọn chúng rồi quay người bỏ đi

Ở đằng sau, chúng nó càng ngày càng lớn tiếng, nhưng có vẻ Jaehyun mặc kệ chúng và tiếp tục đi.

Bỗng tôi cảm thấy có một luồng gió lướt nhẹ từ phía sau, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì trong tích tắc, tôi nhìn thấy một tên trong số chúng cầm chai rượu rồi nhào tới đập mạnh vào phía sau đầu Jaehyun khiến cậu mất cân bằng mà cúi người về phía trước.

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Trong đôi mắt của tôi, thu vào và hiện lên khoảnh khắc cái chai ấy tiếp xúc với sau gáy Jaehyun rồi vỡ tan thành từng mảnh văng ra khắp nơi.

Tôi không thể nào bình tĩnh được nữa, tim mình cứ như đang bị ai đó bóp nghẹn vậy, đôi mắt mở to, môi mấp máy. Chưa kịp định thần thì tôi thấy Jaehyun từ từ nâng cao đầu, quay lại nhìn trừng trừng vào tên phía sau.

Tên kia trừng mắt lại, có vẻ hắn đang muốn động tay động chân, tôi nhìn sang Jaehyun, khẽ níu lấy áo cậu ấy ngụ ý mau bỏ chạy thôi. Giờ đây tôi hoảng sợ thật sự, Jaehyun có vẻ không để ý đến tôi, tôi khẽ liếc sang tên kia, hắn vung tay toan đấm vào mặt Jaehyun nhưng trong tích tắc đã bị Jaehyun tóm lấy, một tay chặn nắm đấm, một tay bắt lấy phần khuỷu mà quặp một vòng về phía sau, khiến cả người hắn xoay lại, chúi cả thân trên xuống.

Hắn bị Jaehyun khoá tay như thế miệng liền không ngừng la oai oái như con gà bị chọc tiết. Nhìn hắn la làng như thế không cần hiểu tiếng Pháp tôi cũng thừa biết là bao nhiêu câu từ chửi thề thô tục đều được hắn phun ra hết.

Ba tên còn lại thấy Jaehyun phản công liền nhanh chóng lùi lại phòng thủ, Jaehyun nói gì đó với bọn chúng, rồi sau đó thả tên kia ra.

Bọn chúng tức tốc bỏ chạy.

Lồng ngực tôi như bị treo trên cao rồi bỗng thả tự do xuống, khiến tôi muốn tắt thở chết đi được. Tôi đứng đó, nhìn lên đỉnh đầu Jaehyun, thấy máu từ trên chảy xuống từng hàng xuống gáy, xuống cổ.

Tôi sững người.

Jaehyun quay sang, đưa bàn tay lên gần mặt tôi và hỏi có bị làm sao không. Nhưng tôi không hiểu vì sao mà gạt tay cậu ấy ra, chết tiệt, kẻ có sao đâu phải là tôi!

Tôi liền bảo cậu ấy mau vào bệnh viện băng bó vết thương, nhưng tại sao cậu ấy không đồng ý?

'Phiền phức lắm, mau về nhà thôi.'

Nói đoạn Jaehyun bắt một chiếc taxi rồi lôi cả hai lên. Trên đường về tôi chỉ thiếu điều muốn thay tên kia đấm cho cậu ấy một phát.


-


'Đau. Anh nhẹ tay với em thôi.'

'Tôi lỡ tay nữa hả, xin lỗi nhé.'

Ngoài miệng tôi nói thế thôi, nhưng trong lòng chỉ muốn ấn mạnh cho cậu ấy đau thêm vì cái tội không chịu đến bệnh viên. Mấy cái chuyện băng bó này tôi cũng gọi là thành thạo đi, nhưng vì tức quá không chịu được nên mới bày trò dở hơi thế này.

Jaehyun không nói gì, ngoan ngoãn, ừ là ngoan ngoãn ngồi im để tôi khâu vết thương. Lại nói, trong lòng bực tức là thế, nhưng trong thâm tâm tôi đâu đó dành cho Jaehyun sự biết ơn nhiều lắm vì đã xuất hiện lúc đó. Có lẽ chưa khi nào tôi lại cần một ai đó như vậy, tôi tự hỏi rằng cảm xúc ấy rốt cuộc vì đâu mà có?

Mải suy nghĩ, tôi lại...lỡ tay khiến cậu ấy kêu lên, mặt nhăn lại rồi xị xuống trông vừa tội vừa buồn cười.

Khâu xong vết thương, tôi đưa tay chạm lên những đường chỉ chồng chéo lên nhau, bám vào đó là những cục máu đông đỏ thẫm, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi xót xa.

'Cám ơn nhé.'

'Hm? Anh sao cám ơn em, em mới là người cảm ơn anh mới đúng.'

'Hả?'

'Vì khâu vết thương cho em đó.'

Ý tôi không phải vậy, đồ ngốc.

Xong xuôi nghĩa vụ, tôi thu dọn dụng cụ y tế rồi bảo Jaehyun nghỉ ngơi. Cậu ấy bỗng đứng lên, xoay người lại đối diện về phía tôi, chìa tay ra một miếng băng cá nhân.

'Ở đuôi mắt phải của anh cũng bị thương.'

Tôi nhất thời đưa tay lên mặt, nhìn vào gương, đúng là có chảy máu thật, chắc là do mảnh vỡ chai bia văng ra sượt ngay mặt mình. Vì quá hoảng hốt nên tôi có lẽ không để ý. Nếu nó mà lỡ văng lệch đi một mi-li-mét chắc tôi không còn đứng đây nữa rồi...

Jaehyun cám ơn tôi, nhẹ giọng chúc ngủ ngon rồi quay về phòng, với một vẻ mặt buồn bã và thất vọng. Tôi không hiểu gì hết...

Lát sau chợt nhớ ra, ban nãy khi Jaehyun định đưa tay lên kiểm tra mắt tôi thì tôi có gạt tay cậu ấy ra.

Thế là tôi...lại rơi vào trạng thái trầm ngâm một lần nữa...


-


Yuta: Ê, đi chơi đã đời quên bạn bè rồi hả, hay là cặp với anh người Pháp nào rồi.


Im đi...


Yuta: Này, tao lo lắng cho bạn bè nên mới hỏi đấy, còn mày chả thèm cập nhật tin tức cả ngày nay.


Tao muốn chết quách cho rồi...


Yuta: ?????????????


......


-


'Bonjour, anh Taeyong!'

'Bô...bông...bông dua...'

Jaehyun đang tưới cây ngoài ban công, thấy tôi bước ra phòng liền cười tươi chào hỏi. Tôi ngượng ngùng, lớ ngớ đáp lại cũng bằng tiếng Pháp...bồi, đoán chắc khi nghe xong cậu ấy sẽ cười tôi thối mũi cho coi.

Cậu ấy phủi chân rồi bước vào phòng, đặt bình tưới cây xuống rồi... đẩy tôi ngồi vào quầy bar kế bên gian bếp.

'Anh đói chưa, em đã chuẩn bị bữa ăn sáng rồi đây.'

'Jaehyun này, tôi không nghĩ là cậu cần...'

Jaehyun không kịp để tôi nói hết câu liền cười lớn.

'Anh quên rồi à? Trong phần mô tả dịch vụ của em có ghi rõ là ''bed & breakfast included'' mà anh.'

Ờ ha...Ủa nhưng mà tôi đâu biết là bữa sáng là do chủ nhà...tự tay chuẩn bị đâu....

Jaehyun nhìn tôi mỉm cười, tôi bỗng cảm thấy mình có hơi nhạy cảm. Nhưng cái ánh mắt nhẹ nhàng, trong trẻo của cậu ấy là sao hả?

'Anh không thích à?'

'À không, không phải vậy đâu...'

Cậu ấy dọn ra cho tôi một bữa ăn sáng kiểu Pháp. Nhân tố quan trọng nhất và không thể thiếu nhất: bánh mì (baguette), ăn kèm với mứt hoặc bơ. Cậu ấy nói rằng đối với người Pháp, bữa sáng chỉ là bữa ăn nhẹ, không cầu kỳ, phức tạp như bữa sáng kiểu Anh hay mấy nước khác, chỉ đơn giản bánh mì và cà-phê mà thôi.

Jaehyun hỏi tôi có quen ăn kiểu vậy không. Thú thực là tôi không hề kén chọn đâu, đến Pháp mà không ăn kiểu Pháp thì còn gì thú vị nữa.

Jaehyun bày trước mặt tôi hai khay, một khay bánh mì baguette, brioche (bánh mì bơ) và sandwich toast cùng với bơ, mứt dâu và *chocolate tartine, khay còn lại là cà-phê với croissant (bánh sừng bò) và pain au chocolat (bánh mì sô-cô-la).

'Chỗ bánh mì này là cậu tự tay làm hết à?'

'Em chỉ tự làm bánh sừng bò với bánh mì sô-cô-la thôi, còn lại thì em mua ở tiệm bánh gần đây.'

'Ồ.' Tôi cảm thán ngưỡng mộ.

Tôi bắt đầu thưởng thức bữa sáng mà Jaehyun chuẩn bị cho, cậu ấy ngắm nhìn tôi ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, hỏi ra mới biết cậu từ nhỏ đã theo học trường nghề đầu bếp khá danh tiếng ở đất Pháp này, đã tốt nghiệp được 2 năm, tôi hỏi sao vẫn chưa mở nhà hàng mà mở quán cà-phê làm gì, cậu ấy bảo vẫn còn đang học hỏi lấy kinh nghiệm, chuyện đó sẽ tính sau.

Tôi cũng có một công việc khá ổn định, làm freelance designer cho nhiều công ty cả trong lẫn ngoài nước, hợp đồng ký đều đặn mỗi tháng, nói chung là ổn đi. Kể ra, thì hai chúng tôi đều được làm những điều mình thích, chẳng phải quá tốt hay sao?

Tôi ăn xong, đứng dậy thu dọn khay dĩa, Jaehyun liền chặn lại bảo để cậu ấy dọn. Tôi, không hiểu sao, liền lườm cậu ấy một phát, là lườm kiểu ngụ ý ''ai ăn thì người đó dọn, cậu dám'' ấy...

Trời ơi quỷ thần...

Jaehyun sốc tới nỗi mặt đực ra nhìn tôi, chắc là đang bất ngờ không hiểu sao tôi lại phản ứng như vậy. Chỉ là mối quan hệ người thuê-chủ hộ, không gì hơn, thế nhưng hai chúng tôi... lại hành xử như quen thân với nhau vậy.

Tôi bưng cái khay đi vòng qua sau lưng Jaehyun, nhìn lên đỉnh đầu, tôi bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương của cậu ấy.

'Vết thương cậu sao rồi?'

'Em khoẻ lắm, anh không phải lo đâu.'

Nói nhăng nói cuội gì đấy? Bị nguyên cái chai rượu đập vào đầu rồi chảy máu như thế, bảo tôi không lo? Hay bị đập xong rồi đâm ra thần kinh luôn rồi?

Jaehyun không phản ứng lại cái đụng chạm của tôi, cậu ấy để yên cho tôi chạm vào, tôi bỗng giật mình rụt tay lại.

Điều làm tôi ngạc nhiên là ngay giây sau, Jaehyun quay lại mỉm cười và thể hiện mình rất thích thú với điều đó...

'Anh sẵn sàng chưa, vậy chúng ta đi nhé?'

'Đi đâu cơ?'. Tôi hỏi lại.

'Đi chơi.'


.


-tbc-


A/N: *Chocolate tartine: bơ sô-cô-la ăn chung với bánh mì, cho dễ hình dung là Nutella đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro