1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy Lý khó tính quá đi! Sai có dấu chấm mà cũng trừ điểm!"

"Tôi đây còn thảm hơn cậu! Tôi chỉ sai thì có một câu mà nửa điểm cũng không có!"

Tiếng than vãn liên tiếp vang lên trong phòng học, Trịnh Tại Hiền đi tới đi lui phát bài kiểm tra tuần trước.

"Wow Tại Hiền cậu vẫn lợi hại như xưa!"

"Không thấy vô nghĩa hả, Tại Hiền chính là số một môn tiếng Anh mà!"

"Lần này khá may mắn, ôn bài sương sương thôi." Trịnh Tại Hiền nở nụ cười nhàn nhạt, trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

"Lần nào Tại Hiền cũng quá may mắn, tôi cũng muốn được may mắn giống thế! Ông trời để ý con đi!" Bạn cùng bàn Kim Đạo Anh trêu chọc cậu, Trịnh Tại Hiền bật cười, đánh cậu ta một cái.

"Reng reng ----"

Tiếng chuông vào học ráo riết cắt ngang không khí sôi nổi trong lớp, các học sinh lập tức ngoan ngoãn trở lại vị trí. Thầy Lý nghiêm khắc có tiếng, lớp học giống như nước đang sôi bị đổ nitơ lỏng đông cứng, nháy mắt liền yên tĩnh.

Cửa lớp học bị đẩy ra, Lý Thái Dung tay ôm laptop với một chồng giấy đi vào. Tóc anh vuốt keo cố định tỉ mỉ, tuy là lộ vẻ giỏi giang, nhưng lại cứng nhắc vô cùng.

Cặp mắt đen bên dưới trán lại vừa to vừa xinh đẹp, đáng tiếc bị mắt kính che khuất, che mất vài phần hào quang. Ngay cả mắt kính cũng là gọng vàng, nhìn qua giống như người sắp lên bàn đàm phán thương vụ.

Lý Thái Dung là giáo viên mới được điều đến cho học kỳ này, diện mạo rất khôi ngô. Không ít nữ sinh thầm mến anh, nhưng trái với vẻ ngoài xinh đẹp đó, sau khi trải nghiệm một tháng học hành khắc nghiệt đều biến thành sợ hãi.

Ngũ quan lập thể cùng với đường nét sắc bén khiến anh lúc nghiêm túc nhìn có vẻ cực kỳ đáng sợ --- mà đa số thời gian anh đều trưng ra bộ mặt đó.

Mấy bạn học nhìn thấy chồng giấy trong tay thầy đều lộ ra khuôn mặt đáng thương.

"Tiêu đời." Bạn học Trung Bổn Du Thái ngồi phía sau là người Nhật nhẹ giọng phàn nàn.

''Chết chắc rồi chết chắc rồi, từ vựng hôm qua tôi còn chưa có thuộc." Kim Đạo Anh bên cạnh cũng khổ sở ra mặt.

"Quy tắc cũ, trắc nghiệm từ vựng." Thanh âm lạnh lùng của Lý Thái Dung vang lên, trên mặt mấy học sinh đều lộ ra biểu cảm thảm thiết "Quả đúng như thế."

"Trịnh Tại Hiền, giúp tôi phát bài trắc nghiệm." Được gọi tên, Trịnh Tại Hiền đứng dậy đi về phía bục giảng.

Lúc nhận chồng giấy, Trịnh Tại Hiền lơ đãng vuốt nhẹ khớp tay rõ ràng kia, bàn tay kia nháy mắt như bị thiêu đốt run rẩy lập tức bỏ ra.

Trịnh Tại Hiền không ngăn được khóe miệng nhếch lên, bắt đầu phát bài kiểm tra trong tay.

Thầy giáo tiếng Anh tức khắc xoay người bắt đầu cắm máy tính vào máy chiếu, chuẩn bị sẵn cho bài học tiếp theo.

Vẫn là hương vị tươi mát kia.

Mỗi lần giặt quần áo đều dùng nước xả vải tươi mát.

Hôm nay là mùi chanh xanh.

Trịnh Tại Hiền vừa viết từ vựng vừa mỉm cười vì tâm tình rất tốt.

-

Tuần cuối của kì nghỉ hè, Trịnh Tại Hiền ngồi ở quán bar ngầm uống rượu. Nửa tiếng trước Kim Đạo Anh đột nhiên nhắn tin nói phải đi dỗ dành bạn gái, đành bùng kèo với cậu, làm cho cậu chỉ có thể một mình nhấm nháp bình cocktail sữa chua to.

Cocktail sữa chua của quán này rất được, chua ngọt vừa miệng, còn bỏ thêm soda chanh mang đến hương vị tươi mát.

Mùi rượu không đậm mấy, thế nên có vài người sẽ thả lỏng cảnh giác, coi nó là nước trái cây uống vừa nhanh vừa nhiều. Nhưng rượu dễ uống lại cất giấu cạm bẫy lớn nhất, sẽ làm người ta không ý thức được mình đang say.

Sau 9 giờ tối quán bar từ từ náo nhiệt hơn hẳn, nhạc sàn sống động đan xen tiếng tán gẫu. Trịnh Tại Hiền chán nản chơi điện thoại một lúc, gọi một phần cơm rang và một phần bánh rán hải sản.

Thật ra ở đây là gay bar, nhưng đương nhiên Kim Đạo Anh và cậu chọn quán này để thường xuyên lui tới uống rượu nói chuyện phiếm thả lỏng không phải là vì có hứng thú với đàn ông. Lý do rất đơn giản, thứ nhất, nơi này giá cả hợp lý, đám học sinh tới đốt tiền cũng không nhiều. Thứ hai, đồ ăn hợp khẩu vị, rượu ở đây uống rất ngon, đồ nhắm cũng làm cực ngon. Thứ ba, dĩ nhiên là lý do quan trọng nhất, cậu với Kim Đạo Anh mới là học sinh lớp 11, mà nơi này kiểm tra chứng minh rất lỏng lẻo.

Người đến đây tìm bạn tình cũng không ít, luôn luôn có thể thấy có người cầm ly rượu tiếp cận, chỉ trong chốc lát đã ôm nhau sờ tới sờ lui, sau đó liền ôm nhau rời đi rất nhanh.

Ngoài cửa quán bar còn có ba bốn cái khách sạn nhỏ đèn mờ.

Tuy rằng nhìn thấy hành động thân mật giữa đàn ông với nhau nhưng Trịnh Tại Hiền cũng không sinh ra cảm giác bài xích, nhưng mà Trịnh Tại Hiền không có hứng thú với việc được đồng tính bắt chuyện.

Chắc là vì lần nào cũng đến cùng Kim Đạo Anh, người khác sẽ nghĩ hai người là một cặp, ít khi đến quấy rầy. Lâu lâu cũng có người gan to tiếp cận, thậm chí bọn họ còn giả vờ bộ dạng ân ái, phát huy kĩ năng biểu diễn nhạc kịch được huấn luyện ở trường, những người đó sẽ tự biết điều mà tránh ra.

"Chào cậu, tôi ngồi ở đây được không?"

Trịnh Tại Hiền ngạc nhiên ngẩn đầu, một người con trai trẻ mặc áo thun vàng nghệ đang cầm một ly nước đá, mím môi giống như đang khẩn trương.

"A, có hơi mạo phạm thật ngaih quá...không được cũng không sao đâu..." Người con trai bởi vì thấy Trịnh Tại Hiền không có phản ứng liền băn khoăn nói tiếp.

"Tất nhiên là được." Trịnh Tại Hiền rất nhanh chấn chỉnh tinh thần, thuần thục nở nụ cười làm rung động nữ sinh, thoạt nhìn như ánh mặt trời lại ôn nhu.

Người con trai sau khi nhìn thấy nụ cười của Trịnh Tại Hiền mặt dường như ửng đỏ, kéo ghế dựa đối diện Trịnh Tại Hiền ngồi xuống, "Tôi có hơi đường đột...thật ngại quá...cảm ơn cậu." Trịnh Tại Hiền nghe thấy buồn cười, người con trai này nhất định không có kinh nghiệm tình trường, trình độ như thế mà cũng có dũng khí tới bắt chuyện, không bị người khác dọa cho chạy cũng không tệ rồi.

Có điều người con trai trưởng thành như thế không nên đến nơi đào hoa mới đúng chứ?

Trịnh Tại Hiền tự nhận mình ngoại hình cũng khá ổn, từ nhỏ đến lớn xung quanh đều có người khen ngợi chứng minh cho điểm này, bởi vậy cậu thật sự rất ít khi bị vẻ ngoài của ai đó làm kinh ngạc.

Nhưng mà ngoại hình của người con trai này...quá là xinh đẹp, dù cho đường nét khuôn mặt với lông mi vẫn mang hương vị kiên định nam tính, nhưng ngũ quan xinh đẹp tựa hoa hồng. Cả khuôn mặt làm người ta có cảm giác không đúng lắm, nhất là đôi mắt to to như nhân vật manga kia.

".....Cậu là lần đầu tiên đến đây sao? Đây là lần đầu tiên tôi đến, nơi này hình như hơi ồn." Người con trai hình như rất sợ bầu không khí ngượng ngùng, lập tức tìm đề tài để hỏi, nở một nụ cười không được tự nhiên.

Trịnh Tại Hiên vươn tay tiếp lấy đồ ăn từ bồi bàn, cười nói: "Tôi cũng vậy, là lần đầu tiên đến. Có điều đồ ăn ở đây rất ngon, ban đầu tôi chỉ gọi bừa, không ngờ rằng hương vị thật sự rất ngon, anh nếm thử xem."

Người con trai gắp miếng dồi, chầm chậm đưa vào miệng, phát ra tiếng khen ngợi mờ nhạt. Trịnh Tại Hiền cười cười rót rượu màu trắng ngà vào trong ly, "Ngon đúng không? Không có chút mỡ nào, làm tôi nhớ tới món dồi ngày xưa của bà nội. Rượu ở đây uống cũng vừa miệng lắm ~"

"Tửu lượng của tôi không được tốt ~" người con trai cười xấu hổ, nhận ly rượu uống một miếng, "Wow, rượu nào độ không cao mấy! Mùi giống với nước giải khát thông thường."

Trịnh Tại Hiền cười cười cúi đầu ăn bánh hải sản, không biết xuất phát từ tâm lý gì, đột nhiên cậu không muốn nhắc nhở người con trai đó ly cocktail này không có vô hại thế đâu.

"Tôi có thể gọi cậu là gì? Tôi tên Lý Thái Dung, cậu có thể gọi tôi là Thái Dung." Tửu lượng của người con trai quả nhiên kém thật, mới uống có một ngụm nhỏ mà bắt đầu cười không ngừng, rõ ràng thả lỏng không ít, nói cũng nhiều hơn, lỗ tai với phần cổ cũng bắt đầu phiếm hồng.Nhưng mà ở trong trường hợp này lại tự khai tên thật với người vừa mới quen, ý thức đề phòng cũng quá tệ rồi.

"Jeffrey, gọi tôi Jeffrey là được." Trịnh Tại Hiền cười rót đầy rượu cho anh.
Lý Thái Dung sửng sốt một chút, con mắt đen tuyền lộ ra một tia ngây dại, nhìn đáng yêu khó hiểu, "Ồ, à...Jeffrey ~ cậu còn dùng tên tiếng Anh ~ haha trùng hợp tôi là dạy tiếng... Dồi của chỗ này làm thiệt là ngon quá đi!"

Lý Thái Dung máy móc chuyển chủ đề làm Trịnh Tại Hiền buồn cười, cậu cười đáp: "Bởi vì trước đây tôi theo ba mẹ sang Mỹ sống 4 năm, bình thường dùng tên tiếng Anh giao tiếp với bạn bè thành thói quen."

"Thế nên bình thường cậu thích ăn đồ Tây hơn hả?"

"Gì cũng được ~ Nhưng mà đồ Hàn vừa miệng tôi hơn ~"

-

Trịnh Tại Hiền nửa ôm Lý Thái Dung từ dưới đất dậy, hơn nửa người Lý Thái Dung đều dựa trên người cậu, miệng lầm bầm cái gì đó không rõ. "Nhà anh ở đâu? Tôi lái xe đưa anh về." Trịnh Tại Hiền vừa đỡ Lý Thái Dung vừa hỏi, sau đó sửng sốt.

Lý Thái Dung hơi há miệng dùng ánh mắt ướt sũng nhìn cậu, đôi mắt màu đen như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, mặt phiếm hồng, đôi môi dưới ánh đèn neon đặc biệt hồng nhuận, đầu lưỡi hồng nhạt như ẩn như hiện, hơi nóng mang theo mùi cồn phả vào mặt cậu.

Bụng dưới Trịnh Tại Hiền siết chặt, từ trước đến giờ cậu không có hứng thú với con trai, nhưng có thể bởi vì gương mặt Lý Thái Dung quá đỗi kiều diễm, dưới sự thôi thúc của chất cồn làm cho Lý Thái Dung trong mắt hắn không rõ giới tính. Xinh đẹp? Có thể nói như vậy không, ngũ quan sắc nét dưới ánh đèn mờ ảo lộ ra vẻ xinh đẹp lộng lẫy, đôi mắt kia to lại trong trẻo.

Rõ ràng trời sinh câu dẫn người khác, lại sơ ý để lộ dáng vẻ ngây thơ.

"Chết tiệt!" Trịnh Tại Hiền thấp giọng chửi một tiếng, không thể tự chủ cúi đầu hôn lên đôi môi hé mở của Lý Thái Dung. Lý Thái Dung tựa như bị dọa sợ, đôi mắt lập tức trợn to, miệng phát ra âm thanh phản đối mơ hồ, tất cả đều bị Trịnh Tại Hiền nuốt lấy. Có điều rất nhanh sau đó, Lý Thái Dung liền nhắm mắt ôm lấy cổ Trịnh Tại HIền, chủ động đưa đầu lưỡi dây dưa, tuy rằng không mấy thành thục, không biết tiếp nhận nụ hôn thế nào.

-

"Ưm...a...." Trịnh Tại Hiền hôn lên cổ Lý Thái Dung áp anh xuống giường, Lý Thái Dung phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.

Môi Trịnh Tại Hiền di chuyển từ cổ đến trên mặt Lý Thái Dung, dừng lại trên đôi môi mềm mại diệu kì kia, sau đó chống người dậy thở hổn hển vài cái khiến bản thân bình tĩnh lại, bây giờ cậu có một cảm giác áy náy giống như đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Trịnh Tại Hiền cúi đầu nhìn Lý Thái Dung, tất cả đèn trong phòng khách sạn này đều là màu hồng nhạt, khiến cho mặt Lý Thái Dung thoạt nhìn càng thêm kiều diễm. Kiều diễm? Trịnh Tại Hiền lắc lắc đầu, tự nhiên cậu lại thấy một người con trai kiều diễm? Cocktail của quán bar kia quả nhiên ngấm rất mạnh.

Lý Thái Dung như đang nghi ngờ cậu đột nhiên ngừng lại, mở to đôi mắt tròn tròn, khó hiểu nhìn cậu. Trịnh Tại Hiền lại cúi đầu nhấm nháp đôi môi của anh, Tại Hiền rời khỏi đôi môi đó, cười nói: "Tôi mà làm tiếp sẽ rất xấu xa đó, anh nên ngủ một giấc đi."

Lý Thái Dung nghiêng nghiêng đầu, giống như suy nghĩ về câu nói của cậu, sau đó không đầu không đuôi phát ra một câu. "Cậu đẹp trai thật."

Trịnh Tại Hiền dở khóc dở cười với lời khen bất ngờ đó, "Cảm ơn ~ anh cũng rất đẹp trai ~" sau đó gắng gượng áp chế xúc cảm bụng dưới, định ngồi dậy rời khỏi người Lý Thái Dung.

Lý Thái Dung hoàn toàn dựa vào bản năng vươn tay ôm lấy đùi Trịnh Tại Hiền, làm cho Trịnh Tại Hiền ngã lại trên người anh, lúng túng ngập ngừng không biết nói gì, dù sao đại não cũng đã biến thành một cục bột, cuối cùng anh nói ".....Đừng đi." Ánh mắt Trịnh Tại Hiền ngay lập tức tối sầm lại, "Đây là tự anh chuốt lấy." Ngay lập tức hôn lên đôi môi Lý Thái Dung bên dưới.

Lúc Trịnh Tại Hiền bắt lấy bờ mông trơ trọi kia, Lý Thái Dung không được tự nhiên hơi giãy dụa, mặt anh đỏ như nhỏ máu, không biết là do cồn hay do ánh đèn, hay là vì cái gì khác.

Trịnh Tại Hiền đặt tính khí nóng rực của mình lên đùi thịt mềm mại của Lý Thái Dung, người bên dưới lập tức đông cứng không nhúc nhích. Lý Thái Dung kinh ngạc nhìn lên mặt Trịnh Tại Hiền, sau đó run rẩy nhắm mắt lại nhẹ nhàng dẩu môi, Trịnh Tại Hiền nghe lời hôn lên đó.

Trịnh Tại Hiền chưa từng làm với con trai, hoàn toàn sờ soạng dựa vào bản năng, nhưng Lý Thái Dung có vẻ cũng không có kinh nghiệm. Lúc ngón tay sáp nhập vào phía sau cả hai người đều nhíu mày, Lý Thái Dung đau đớn kêu lên, Trịnh Tại HIền cảm nhận được vách thịt mềm mại nóng ấm gắt gao bao lấy ngón trỏ của mình, có điều huyệt nhỏ này thật sự siết chặt, không thể trực tiếp đưa vào.

Trịnh Tại Hiền khổ não định rút ngón tay ra, liền nhìn thấy tủ đầu giường đầy đồ dùng tình thú, từ bao cao su đến gel bôi trơn đều có, khách sạn này đúng là rất chu đáo.

Có gel bôi trơn giúp chuẩn bị phía sau, lúc đi vào cũng dễ dàng hơn, Trịnh Tại Hiền kiên nhẫn giúp Lý Thái Dung khuếch trương.

Lý Thái Dung dáng vẻ nhuốm mùi dục vọng nhưng lại vô cùng thẹn thùng, đầu chôn ở hõm cổ cậu không chịu ngước lên, huyệt nhỏ của anh ấm nóng, mềm mại nuốt chặt, khiến Trịnh Tại Hiền cũng không muốn rút tay ra.

Kiên nhẫn khuếch trương cho phía sau của Lý Thái Dung có thể thoải mái ra vào ba ngón tay, Trịnh Tại Hiền mới đưa phân thân của mình vào huyệt nhỏ, sau đó thở một hơi dài vì được thoải mái bao vây.

Lý Thái Dung vẫn gắt gao nhắm mắt, lông mi cong dài run run theo sáp nhập điên cuồng của Trịnh Tại Hiền, miệng phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

"Hôn, hôn tôi..." Trịnh Tại Hiền di chuyển nhanh hơn, Lý Thái Dung ôm chặt lấy lưng cậu, đôi mắt khép hờ nhìn cậu nói. Trịnh Tại Hiền nhếch miệng cười nói, "Tuân lệnh." Cậu dùng tay chăm sóc tính khí của Lý Thái Dung, trêu đùa làm anh kinh ngạc thở dốc, vừa nhẹ nhàng nhấm nháp cánh môi đối phương.

Thân thể Lý Thái Dung giống như một chiếc thuyền lá nhỏ dập dềnh trên sóng nước, mà Trịnh Tại Hiền chính là làn sóng mãnh liệt của anh.

Nhìn thấy khuôn mặt Lý Thái Dung phủ đầy nước mắt không biết từ bao giờ, trong lòng Trịnh Tại Hiền dâng lên một cảm giác yêu thương, nhưng lại ra vào thêm phần ác liệt, cậu cắn cánh môi Lý Thái Dung, thấp giọng nói: "Anh khóc rất xinh đẹp, tôi rất thích."
/mé đọc mà tưởng cùng tác giả với Hoa Lạc Tiên/

Lý Thái Dung chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết lúc bị Trịnh Tại Hiền lấp đầy bên trong, không khống chế nổi cũng bắn ra.

-

"Haizz! Môn học đầu tiên của năm lại là môn tiếng Anh! Muốn chết quá đi!" Kim Đạo Anh kêu than.

"Môn tiếng Anh không phải rất hay hay sao ~ Mà lại còn là tiết đầu tiên, khẳng định giáo viên chỉ giới thiệu chương trình học của học kì này mà thôi, yên tâm đi ~" Mark an ủi.

"Cậu giỏi tiếng Anh nên nói thế! Tôi nhìn thấy một chữ liền nhức đầu!" Kim Đạo Anh cam chịu lấy sách giáo khoa ra.

"Trời ơi! Thầy giáo tiếng Anh mới chuyển tới dạy chúng ta rất đẹp trai nha!"

"Thật hay giả, giáo viên thôi mà, đẹp được cỡ nào chứ!"

"Thật sự rất đẹp trai! Tôi vừa nộp bài tập hè cho giáo viên ngữ văn, thầy giáo tiếng Anh ngồi ngay bàn đối diện, rất đẹp trai! Nhìn sơ có cảm giác rất nghiêm túc."

"Hả? Nghiêm túc? Tiêu rồi, tôi có thể đoán ra được một đống bài tập trắc nghiệm!"

"Không dám nghĩ tới mấy cái đó, thật sự rất đẹp trai hả? Tôi cũng muốn nhìn! Bỗng nhiên có động lực học tiếng Anh rồi!"

"Tại Hiền sao cậu cứ ngồi ăn thế!" Trung Bổn Du Thái cười cười vỗ vai Trịnh Tại Hiền.

Trịnh Tại Hiền nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, uống một ngụm sữa bò, cười nói: "Hôm nay tí nữa là không nghe đồng hồ báo thức, dậy trễ nên chưa kịp ăn sáng ~"

"Reng reng reng ----"

Trịnh Tại Hiền lập tức dùng sức nuốt miếng sandwich, nhanh chóng uống hết sữa.

Thầy giáo tiếng Anh đẩy cửa ra, "Wow-----" "Trời ạ đẹp trai thiệt đó---" "Tôi tuyên bố! Từ nay về sau tiếng Anh là môn học yêu thích nhất của tôi!" Trịnh Tại Hiền không rảnh để ý tới lời xì xào bàn tán của mấy nữ sinh xung quanh, cậu thấy rõ khuôn mặt của người con trai vừa vào cửa, ngây ngẩn cả người.

Mặc dù ẩn dưới đôi mắt kính, tóc xịt keo vuốt cố định, quần áo trên người cũng làm cho đối phương chín chắn hơn bảy tám tuổi, nhưng căn bản không thể nào sai được...Trịnh Tại Hiền nhớ rõ khuôn mặt ửng hồng bên dưới mình.

Lý Thái Dung ngẩng đầu quét sơ một vòng làm như không nhận ra Trịnh Tại Hiền, sau đó lấy sổ ra điểm danh, bắt đầu đọc từng cái tên. Trịnh Tại Hiền hứng thú nhếch miệng, không biết tại sao lúc Lý Thái Dung đối mặt với cậu, trong lòng cậu sinh ra một chút hứng thú xấu xa, cậu đột nhiên chờ mong cảm xúc của Lý Thái Dung lúc gọi đến tên cậu.

"Trịnh Tại Hiền. À, căn cứ theo kết quả học tập những năm trước, sau này cậu làm cán sự môn tiếng Anh....nhé." Biểu cảm Lý Thái Dung lúc nhìn thấy Trịnh Tại Hiền ngay lập tức cứng đờ, âm thanh trong miệng phút chốc nhỏ xuống.

"Có!" Trịnh Tại Hiền cười vô hại, trả lời rõ ràng vang dội.

Thầy giáo tiếng Anh chấn chỉnh tinh thần rất nhanh tiếp tục điểm danh, như không có chuyện gì xảy ra.

"Ôi, thầy giáo này không sao chứ, thầy gọi tên tôi hai lần." Kim Đạo Anh nhỏ giọng nói với Trịnh Tại Hiền.

"Lần đầu tiên dạy chúng ta, chắc là có hơi khẩn trương, cũng có thể ngoại hình của cậu làm người khác khó nhớ ~ A! Đau! Tôi sai rồi ~"

"Hôm nay là tiết học đầu tiên, để hiểu rõ năng lực của mọi người, tôi có chuẩn bị một cái trắc nghiệm nhỏ." Lý Thái Dung nói rõ ràng, lấy một xấp giấy từ cặp ra.

"Cái gì vậy tiết đầu tiên đã có kiểm tra..."

"Tiêu đời rồi tôi có học cái gì đâu, nghỉ hè xong quên hết rồi..."

"Chết chắc rồi chết chắc rồi!"

"Trịnh, Trịnh Tại Hiền, giúp tôi phát bài." Lý Thái Dung nhìn Trịnh Tại Hiền rồi nhanh chóng dời ánh mắt.

"Có." Trịnh Tại Hiền cười bước đến bục giảng.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro