2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, cậu nói thầy Lý biết cười hả, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt đó mà." Trung Bổn Du Thái cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, đẩy đẩy vai Trịnh Tại Hiền, hất cằm về phía khán đài.

Hôm nay là vòng loại bóng rổ cấp trường, không khí trên sân vô cùng nhiệt huyết, học sinh vây quanh cổ vũ bọn họ, giáo viên cũng tới rất đông. Có điều khác với các giáo viên sục sôi nhiệt tình khác, thầy giáo tiếng Anh vẫn giữ nguyên bộ dạng cứng nhắc không tình nguyện bị lôi tới, ngoại trừ ngẫu nhiên tán gẫu vài câu với giáo viên ngữ văn bên cạnh ra, trước sau không có biểu cảm.

Trịnh Tại Hiền không trả lời, cười cười ngửa đầu uống mấy ngụm nước đá, mặc dù đã tháng 10, nhưng không biết sao mặt trời Seoul vẫn nóng như lửa đốt.

Thầy không chỉ biết cười, còn biết khóc, biết rên rỉ, Trịnh Tại Hiền cười thầm trong lòng.

Buổi sáng sau đêm hôm đó, cậu tỉnh lại thì bên cạnh đã trống không.

Quần áo của cậu được gấp lại gọn gàng đặt trên sofa, những chỗ khác cũng được lau dọn sạch sẽ. Nếu không có chai gel bôi trơn mở nắp ở đầu giường, cùng với đống khăn giấy lau dịch thể sau khi làm xong ở trong thùng rác, Trịnh Tại Hiền sẽ nghi ngờ mình bị mộng xuân.

Cậu rửa mặt xong sau đó đến quầy lễ tân hỏi thăm, tiền phòng cũng đã được thanh toán, quả thực là đối tượng tình một đêm thánh mẫu.

Nhưng mà đêm hôm qua vận động mạnh như vậy, Lý Thái Dung bị làm đến khóc không ra hơi, vậy mà hôm nay còn sức để dậy sớm dọn phòng, xem ra thân thể người con trai này cũng không có gầy yếu đến vậy.

Bất ngờ chạm mặt ở trường, tình một đêm trở thành quan hệ thầy trò, thậm chí cậu còn biến thành cán sự bộ môn của anh, nghĩ tới có hơi buồn cười. Có điều anh vẫn trốn tránh cậu, cố ý lảng tránh không ở riêng với cậu, ngoại trừ trường hợp cần trao đổi thu xếp việc chung, những lúc khác đều xem cậu như những học sinh bình thường khác.

Trịnh Tại Hiền cũng không nhắc tới, coi như đêm hôm đó chưa từng xảy ra, phối hợp diễn với Lý Thái Dung, vốn cũng chỉ là hành động sau khi uống rượu tinh trùng thượng não mà thôi.

Nhưng cơ thể người con trai này hòa hợp bất ngờ...Trịnh Tại Hiền trước nay chưa từng làm với nam nhân, không ngờ tới cảm thụ rất được.

Có khi cậu cười với Lý Thái Dung hoặc bâng quơ chạm vào cơ thể đối phương, ánh mắt trốn tránh với hàng lông mi run rẩy bị cậu bắt trọn, Trịnh Tại Hiền phát hiện bản thân có chút kích thích, tựa như đối mặt với một trò chơi tưởng rằng đã phá đảo nhưng vẫn còn nhiều cửa ải ẩn giấu, gợi lên hứng thú của Trịnh Tại Hiền, mà Trịnh Tại Hiền cũng hiểu rõ năng lực thu hút người khác của bản thân.

"Tại Hiền, thay người!" Mark Lee nhận lấy khăn lau từ Trung Bổn Du Thái dựa qua một bên nghỉ ngơi, Trịnh Tại Hiền vuốt tóc mái lên, mặc lên áo số trước ngực vào trận.

"Tại Hiền học trưởng cố lên!" Mấy nữ sinh không chịu nổi mà hô to, Trịnh Tại Hiền quay đầu lại ôn nhu cười cười gật đầu đáp lễ. Nhưng có chuyện khiến cho tâm trạng Trịnh Tại Hiền rất vui, chính là ánh mắt của một người đặt lên cậu, thầy giáo tiếng Anh luôn ngắm nhìn cậu, cậu biết.

-

Lý Thái Dung chính xác luôn nhìn Trịnh Tại Hiền, anh cố gắng làm cho ánh mắt của mình không lộ liễu quá, nhưng vô luận thế nào ánh mắt vẫn trở lại đặt trên người Trịnh Tại Hiền.

Người con trai mặc áo số 14 cao lớn, lấm tấm mồ hôi được ánh nắng dát lên một tầng hào quang, da thịt trắng nõn dưới ánh nắng càng thêm bóng bẩy, đẹp trai lóa mắt, không ít nữ sinh bên ngoài mang theo ánh mắt ái mộ -- người con trai này chắc là chưa bao giờ thiếu người hâm mộ, nhân duyên cùng giới cũng không ít, nhiều nam sinh lớn tiếng cổ vũ cậu, đến cả thành tích học tập -- chỉ riêng môn anh dạy cậu thôi mà thành tích đã thật sự xuất sắc.

Giống như chuyện gì cũng có thể làm tốt, cái gì cũng thành thạo...là người hoàn mỹ chói mắt như thế, Lý Thái Dung cảm thấy trong lòng nổi lên một tầng đau xót, xem ra khoảng cách giữa mình với đối phương xa xôi như vậy.

Nội tâm đấu tranh cả nửa ngày, sắp hết kỳ nghỉ, lần đầu tiên đến gay bar, vừa vào đã bị người con trai ngồi ăn một mình kia hấp dẫn, vất vả lắm mới có dũng khí dến gần...dưới sự thôi thúc của men rượu, bọn họ xảy ra quan hệ.

Sáng sớm hôm sau anh rời đi còn không nhịn được hôn một cái lên trán cậu.

Chắc là sẽ không bao giờ...gặp lại nhau nữa, anh nghĩ.

Jeffrey, sau khi về nhà thậm chí anh còn giống mấy cô nữ sinh viết cái tên này ra, dán lên bàn.Không ngờ tới ông trời lại trêu đùa anh như vậy, lúc điểm danh thấy rõ mặt người con trai kia, thiếu chút nữa là ngất xỉu rồi.

Dù không biết đêm đó tại sao cậu lại xuất hiện ở đó, nhưng gần đây vô tình hay hữu ý đều nghe được mấy nữ sinh trò chuyện, tranh thủ lúc nhàn rỗi, anh biết trước đâu cậu từng hẹn hò với 2 nữ sinh, đúng là cậu không phải cùng một loại người với anh....Người con trai được hoan nghênh hơn so với tưởng tượng của anh, nổi tiếng trong đám học sinh lẫn giáo viên, "Học trưởng Tại Hiền hoàn hảo.", cậu nghe được nữ sinh lớp dưới gọi Trịnh Tại Hiền như thế khi đang tán gẫu.

Cậu sẽ nhìn anh ra sao đây? Nhất định là đang cười nhạo anh giả vờ đứng đắn, thực thế là thích con trai thích đồng tính luyến ái...là thầy giáo thấp hèn dang chân cầu xin người lạ...là câu dẫn học sinh vị thành niên dâm loạn.

Đau đớn nơi sâu thẳm đại não cố gắng quên đi lại như cơn thủy triều ập tới bao trọn trái tim anh, gắt gao siết chặt yết hầu khiến anh hít thở không thông. Sẽ như thế đúng không, chắc chắn là như vậy...Tuy là đã thề sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như lần đầu tiên rung động trân quý lại phải chịu bị thương, dường như anh đã thấy trước được một kết cục thê lương.

Anh không chỉ một lần rơi vào phiền muộn, phiền muộn vì xúc động và say mê của bản thân đêm hôm đó. Anh thà rằng tình cảm đó chết trong một đêm, còn hơn lưu lại ấn tượng kiểu đó với người mình thích...người mình thích...

Không thể để cho cậu biết anh ôm tình cảm đặc biệt với cậu, nhất định sẽ làm đối phương cảm thấy anh ghê tởm...

Anh cố gắng đối xử với cậu vờ như chưa có gì xảy ra, không, là đối xử lạnh lùng hơn những người khác nữa, từng li từng tí thu hồi một chút tình cảm, không để đối phương nhận ra tình cảm của mình.

Mà cậu là một học sinh hoàn hảo, đôi mắt nâu luôn tràn đầy ý cười lại giống như có tầng tầng màng che, Lý Thái Dung không thể nhìn rõ cảm xúc của cậu, không thể thăm dò suy nghĩ trong lòng của cậu, có điều anh cũng không dám đoán...Cậu giúp anh bảo vệ mặt mũi phối hợp diễn vai thầy trò bình thường đã là cử chỉ vô cùng nể mặt.

Cứ như thế ở xa ngắm nhìn, lấy thân phận thầy giáo theo dõi Trịnh Tại Hiền từ xa, được ở gần cậu, đã là nhân từ lớn nhất của ông trời.

-

"A! Cẩn thận ----" thành viên đội đối thủ ở phía trước đột nhiên mất trọng tâm, bóng trong tay rơi xuống đồng thời cả cơ thể cũng ngã về phía sau, mắt thấy lưng sắp đập xuống đất, "Cẩn thận!" Trịnh Tại Hiền ở phía sau nhanh chóng tiến tới đỡ người kia, dù kết quả là cả hai người đều ngã xuống đất, nhờ có sự giúp đỡ của Trịnh Tại Hiền, cơ thể đối phương không có một chút thương tổn.

"Cảm ơn cậu." Đối phương được đỡ dậy chân thành nói cảm ơn, ở trên sân thi đấu làm đối thủ, lại có thể mạo hiểm bản thân không chút chần chừ giúp đỡ đội đối thủ, tinh thần như thế rất khiến người khác cảm động.

"Không có gì ~ chuyện nhỏ thôi ~ cậu không sao là tốt rồi!" Trịnh Tại Hiền cười cười, thật sự cậu không có suy nghĩ nhiều đến thế, thấy phía trước có người sắp ngã nên làm theo bản năng thôi.

"Học trưởng Tại Hiền thiệt là tốt bụng quá đi ~", cậu nghe thấy lời khen ngợi xung quanh liên tiếp vang lên, ngược lại làm cậu cảm thấy buồn cười.

Tê - khuỷu tay có hơi đau, nếu biết trước sẽ bị thương thì cậu sẽ không quyết đoán tiến tới như vậy, Trịnh Tại Hiền vặn tay qua để nhìn, đúng là bị sưng lên một cục vì ma sát, trái lại đối phương một cọng tóc cũng không bị gì.

"Tôi đưa cậu đến phòng y tế!" Kim Đạo Anh nói ngay lập tức, "Tôi đi cùng!" Trung Bổn Du Thái nói tiếp.

"Không cần không cần, các cậu tiếp tục trận đấu đi, việc này giao cho giáo viên là được rồi." Thầy thể dục nói, "Ây da, chủ nhiệm của lớp các em đâu rồi....thầy Từ sao không thấy tới, thầy Lý, cậu dẫn trò Trịnh đến phòng y tế đi!" Nghe thế Trịnh Tại Hiền dừng lại một chút, nhìn qua hướng thầy giáo tiếng Anh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Tại Hiền ngã xuống, tim Lý Thái Dung hẫng một nhịp, một đám người nhanh chóng đứng lên, Lý Thái Dung cũng tiến đến theo bản năng, đột nhiên dừng lại bên cạnh, đứng trong đám người im lặng quan sát.

Đột nhiên bị thầy thể dục gọi tên, tim anh lập tức đánh trống, thấy cậu nhìn mình, xem ra anh hô hấp cũng hơi khó khăn.

"Được, không thành vấn đề ~ cứ giao cho tôi." biểu cảm Lý Thái Dung không có gì dao động, bình tĩnh nói tiếp.

Trên đường đến phòng y tế không ai nói gì.

"Cậu, chơi bóng rổ vẫn tồn tại nhiều nguy hiểm ngầm, phải có biện pháp phòng thủ tốt, lúc nào cũng phải chú ý an toàn." Đi được nửa đường Lý Thái Dung vẫn là không nhịn được mở miệng nói, lúc quay đầu đối diện với ánh mắt Trịnh Tại Hiền, một câu cũng không thể thốt nên lời, ánh mắt người con trai mang theo ý cười quan sát anh.

"Thầy đang quan tâm em sao?" Trịnh Tại Hiền khẽ cười nói.

Lý Thái Dung sững người nhìn cậu vài giây, lập tức im miệng quay đầu, một chữ cũng không nói.

"Lời căn dặn của thầy em sẽ nhớ kĩ, cảm ơn thầy ~ em rất cảm động ~" Trịnh Tại Hiền cũng không chờ mong Lý Thái Dung trả lời lắm, nhìn đường phía trước cười nói.

Quả nhiên là anh im lặng cùng với tiếng gió thổi lá cây xào xạc.

"Không có gì nghiêm trọng ~ vết thương phần mềm mà thôi." Y tá giúp Trịnh Tại Hiền sát trùng bề mặt vết thương, đưa cậu một túi chườm đá, "Đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, lấy túi nước đá này chườm lạnh giảm tiêu sưng."

"Thầy về trước đi ~ không sao cả, em ở một mình được rồi." Sau khi đến phòng nghỉ Trịnh Tại Hiền cười nói với Lý Thái Dung.

Vừa nãy Lý Thái Dung khẩn trương liên tục hỏi đông hỏi tây, "Có cần uống thuốc không?" "Có cần tới bệnh viện chụp x-quang không?" "Có cần chú ý cái gì không?" Hỏi đến cuối cùng y tá không nhịn nổi, "Ây da thầy cứ yên tâm đi! Người trẻ tuổi bị va đập là chuyện thường, khả năng hồi phục rất mạnh!"

Lý Thái Dung mím chặt môi, sau đó nhẹ giọng nói, "Không được. Thầy thể dục giao cậu cho tôi, cậu là học sinh của tôi, tôi phải có trách nhiệm.'' Dứt lời kéo ghế ngồi xuống cách Trịnh Tại Hiền một mét.

Rõ ràng là rất quan tâm cậu, lòng dạ để ý đều lộ ra hết, còn tìm lý do để lừa mình dối người, Trịnh Tại Hiền cười thầm, hơn nữa cậu cũng đã rất quen và rất hưởng thụ cảm giác được người khác mến mộ.

"À. Em là học trò của thầy, nên thầy mới chịu trách nhiệm với em có đúng không?" Bởi vì phòng nghỉ không có người nên Trịnh Tại Hiền nổi lên suy nghĩ muốn chọc ghẹo Lý Thái Dung, ngữ khí cố ý nhấn mạnh mấy từ "thầy", "học trò", "trách nhiệm", ánh mắt nhìn người kia cũng mang ý trêu chọc rõ ràng.

Lý Thái Dung trợn tròn mắt, tâm tư rối loạn, cậu đang ám chỉ cái gì...anh không có ngốc, đương nhiên biết cậu đang nói cái gì...Đập tan ảo tưởng đêm đó chưa bao giờ xảy ra...Thì ra cậu còn nhớ rõ...Anh nhút nhát tự huyễn rằng bởi vì hơi men nên không nhớ chuyện xảy ra đêm đó.

Trịnh Tại Hiền mới 17 tuổi, còn là vị thành niên, bản thân mình là thầy giáo hư hỏng không chịu trách nhiệm...Lý Thái Dung lại rơi vào tình trạng tự trách cứ bản thân, mang theo tình cảm rung động đối với cậu, làm đầu óc của anh càng thêm đông cứng.

"Thầy...đang nghĩ về em sao?" Trịnh Tại Hiền nhếch khóe miệng.

Nhìn thấy Lý Thái Dung thất thần, Trịnh Tại Hiền to gan tiến thêm một bước trêu đùa đối phương, bình thường là người đàn ông nghiêm trang mặt mũi nghiêm túc, ở trước mặt cậu thì lại bày ra dáng vẻ mê man, đáng yêu lạ.

Lý Thái Dung nghe vậy chấn chỉnh tinh thần trừng mắt nhìn Trịnh Tại Hiền, có thể tùy tiện nói mấy lời ngả ngớn như vậy với thầy giáo, bản thân cũng không phải là học sinh trong sạch đoan chính gì mấy! Sao có thể thể hiện mình là một học sinh xuất sắc đa tài như vậy chứ, "Bản thân là học sinh lớp 11, thì nên có tinh thần tự giác của học sinh lớp 11 đi! Rõ ràng là vị thành niên, buổi tối một mình chạy tới mấy cái chỗ đó thì còn ra thể thống gì nữa? Hơn nữa còn dám uống rượu, cậu còn tròn 3 năm nữa mới được phép uống rượu kia mà? Tóm lại cậu có ý thức bảo vệ bản thân không?"

Trịnh Tại Hiền hơi nhíu mày, tự nhiên bị răn đe một trận cảm giác không thoải mái lắm, lâu rồi không có ai dùng ngữ khí này "dạy dỗ" cậu. Hơn nữa rốt cuộc anh có vấn đề gì, là đang quan tâm cậu à? Không nên dùng giọng nói công kích như vậy chứ? Còn không biết xấu hổ mà nói chuyện an toàn, rõ ràng người say rượu rồi bị làm là thầy kia mà?

Nếu đêm đó là một người khác...Trịnh Tại Hiền tưởng tượng anh trong trạng thái đó có thể lên giường cùng ai đó khác khiến trong lòng cậu vô cùng khó chịu.

"Mấy cái chỗ đó?...Vậy giáo viên như anh lên giường với học trò vị thành niên của mình có tốt lành gì không?" Trịnh Tại Hiền vẫn giữ nụ cười, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười.

Anh nghe xong câu đó mặt liền trắng bệch như tờ giấy.

Trịnh Tại Hiền không hiểu rõ cảm xúc của bản thân, đa số hành độmg đều là dịu dàng quyết đoán, cho dù lúc có tức giận cũng biết dùng lý trí áp chế bản thân, tránh nói ra câu nói làm tổn thương người khác. Tuy cậu biết những lời này khiến anh đau lòng, từng chữ đều mang ác ý, vậy mà vẫn không chút do dự nói ra, nhìn thấy phản ứng của anh trong đầu cũng không có suy nghĩ hối hận. Thật là muốn nhìn anh khóc, lúc ở trên giường bị cậu làm cho khóc thật sự rất xinh đẹp. Trịnh Tại Hiền bị ý nghĩ trong đầu mình làm hoảng sợ, bản thân biến thành người xấu xa như vậy từ khi nào.

Lý Thái Dung nghe những lời này của Trịnh Tại Hiền giống như bị sét đánh, trái tim đột nhiên bị công kích đau đớn, đồng thời lấy đi hết dưỡng khí của anh, bởi vì đầu óc choáng váng mà nhìn thấy ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của người trước mặt mơ hồ.

Quả nhiên là như vậy...Đúng là cậu nhìn anh bằng con mắt đó...Trong mắt cậu anh thật sự là loại người đó....Lý Thái Dung muốn khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.

Không phải anh đã sớm đoán ra sao, cũng không phải chưa từng trải qua chuyện tương tự...Đến cùng tự gạt bản thân để trông chờ cái gì chứ....Bản thân không nhận ra đôi mắt đen xinh đẹp đã tràn đầy bi thương.

Mắt kính bị động tác nhẹ nhàng gỡ xuống, mí mắt được đầu ngón tay ấm áp ấn nhắm lại, Lý Thái Dung bừng tỉnh, không biết Trịnh Tại Hiền đi tới từ bao giờ, xúc cảm ấm áp từ mí mắt truyền đến thiếu chút nữa làm anh hoảng sợ nhảy dựng.

Bỗng nhiên không ngờ tới viên đá quý màu đen này chứa đầy đau thương, muốn hôn lên đó, đương nhiên con người Trịnh Tại Hiền chính là hành động thay vì suy nghĩ.

Cơ thể anh run rẩy liên hồi, giống như lá rơi trong gió không có chỗ nương tựa, Trịnh Tại Hiền dịu dàng ôm lấy anh, thân thể anh thật sự gầy, dễ dàng ôm trọn. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng Lý Thái Dung, làm cho cơ thể đang run rẩy của anh trầm ổn lại.

"Cậu, cậu đang làm gì vậy!...Tôi là thầy giáo của cậu, cậu không thể...Bỏ ra...Ưm--" Lý Thái Dung vất vả cố lấy dũng khí nói ra lập tức bị ngăn chặn, đôi môi cậu rời khỏi mí mắt anh, cúi xuống chặn miệng của anh.

Đôi mắt đang nhắm lập tức trợn to, đầu lưỡi bá đạo xông vào khoang miệng anh dò xét khắp nơi, cho dù đang đứng hình nhưng Lý Thái Dung cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong đầu có một ngàn câu hỏi vì sao, nhưng anh không có cách nào mở miệng hỏi, căn bản là lý trí bị thổi bay đi mất.

Rõ ràng đôi môi này vừa phun ra những từ ngữ làm tổn thương người khác, bây giờ lại giống tình nhân dịu dàng hôn môi anh.

Đầu lưỡi linh hoạt của đôi phương khiêu khích quét qua hàm răng của anh, thỉnh thoảng mút nhẹ môi anh, hành động thân mật như vậy khiến cơ thể anh nhanh chóng thả lỏng.

Chính là người làm mình rung động...chính là người mình thích...biết rõ thầy giáo có ý sắc dục đối với học sinh là đáng ghê tởm đáng xấu hổ, suy nghĩ trái đạo đức không thể để người khác biết, nhưng chính xác là vô số lần tưởng tượng ra Trịnh Tại Hiền giống với buổi tối hôm đó, không ngừng hôn mình, cảnh tượng hôn môi với cậu...Lý Thái Dung tuyệt vọng cảm giác được phía dưới của anh không có tiền đồ mà rục rỉnh ngẩng đầu.

Trịnh Tại Hiền hiển nhiên cũng phát hiện, cậu vẫn môi kề môi với Lý Thái Dung, tiếp tục hôn anh, tay phải xoa tính khí hưng phấn sau lớp quần.

"Không cần..." Mắt Lý Thái Dung phủ đầy hơi nước, sau khi dứt nụ hôn nhẹ giọng cầu xin.Trịnh Tại Hiền nghe thế đôi mắt cong cong, rời khỏi đôi môi đó.

Nhìn thấy sợi tơ bạc lúc hai người tách nhau ra, cảm xúc thẹn thùng và kích động của Lý Thái Dung cùng xông tới, cổ và lỗ tai hoàn toàn bị thiêu thành màu đỏ.

Trịnh Tại Hiền ôn nhu mỉm cười, tay kia nhẹ nhàng xoa môi dưới của anh chậm rãi vuốt ve, "Không nên nói những lời khẩu thị tâm phi nữa, thầy giáo."

"...Sẽ có người đi vào...." Bờ môi Lý Thái Dung run run khẽ nói.

"Thì ra là thầy lo lắng chuyện này." Trịnh Tại Hiền cười rộ lên, đi qua khóa trái cửa lại.

Lý Thái Dung giống như bị tê liệt ngồi trên ghế không nhúc nhích, anh hoàn toàn có thể trực tiếp lao ra khỏi cửa chạy đi, Trịnh Tại Hiền sẽ không ngăn lại....Nhưng bản thân anh không muốn đi. Lý Thái Dung đối mặt với âm thanh ai oán trong lòng, cứ như vậy đi, anh cam chịu suy nghĩ, bản thân là loại thầy giáo lẳng lơ không có đạo đức, là loại người xấu xa không có tiền đồ.

"Được rồi, thầy có thể yên tâm, giao bản thân cho em ~" Trịnh Tại Hiền khẽ hôn xuống trán Lý Thái Dung, kéo khóa quần anh xuống, trực tiếp sờ lên phân thân đã sớm nóng hổi chảy nước của anh, vỗ về chơi đùa lên xuống.

Lý Thái Dung bắt đầu run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp bị dục vọng bao trùm ửng hồng, anh khó chịu phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng từ cổ họng, đôi mắt ướt át thất thần nhìn cậu đang khống chế anh.

Vô luận là trái tim anh, hay là cơ thể của anh.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đầu khấc, ma sát mạch máu nổi lên vì cương cứng, Lý Thái Dung ngoại trừ cắn môi khẽ rên rỉ và bị cậu hôn càn quét khoang miệng, cái gì cũng không làm được.

Tính khí co rút, kết quả anh bắn ra trong tay cậu.

Lý Thái Dung xụi lơ há miệng thở hổn hển vì cao trào kích thích, anh cúi đầu thấy chất dịch màu trắng trong tay cậu, biết mình không thể thoát khỏi địa ngục nghiệp chướng rồi.

Cậu nói đúng, bắn ra trong tay học trò vị thành viên của mình có gì tốt lành đâu.

Trịnh Tại Hiền lấy khăn giấy cẩn thận giúp anh lau thân dưới với quần, thu dọn một ít dưới đất, ân cần giải quyết hậu quả.

Lúc Lý Thái Dung được Trịnh Tại Hiền kéo khóe quần cũng không nhúc nhích, ánh mắt vẫn thất thần nhìn lên trần nhà.

"Thầy," Trịnh Tại Hiền lau xong sàn nhà ném khăn giấy vào thùng rác, quay lại cười nhạt với người giống như bị rút hết xương cốt đang ngồi trên ghế kia, "Thử hẹn hò với em đi."

tbc.

thoại quen quá đúng hăm, nhưng tui cam đoan hong phải cùng tác giả mà owo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro