3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy, thử hẹn hò với em đi."

Lý Thái Dung cứng đờ nhìn cậu giống như gặp ma, cậu ấy đang nói cái gì? Thử hẹn hò với em đi?...Giỡn cái gì chứ...

"Đừng nói đùa..." Lý Thái Dung nghe được âm thanh khô khốc của bản thân.

Trịnh Tại Hiền chậm rãi đi đến trước mặt Lý Thái Dung, nghiêng người về phía trước, hai tay đặt ở trên tay vịn ghế. Khoảng cách vật lý này mang đến cảm giác áp bách khiến cho trái tim Lý Thái Dung đập nhanh hơn. Trịnh Tại Hiền ngắm nghía khuôn mặt Lý Thái Dung, sau đó tiến tới, "Thầy cảm thấy, em là loại người thích đùa giỡn hay sao?"

Gần quá, khoảng cách rất gần, lúc cậu nói chuyện miệng tỏa ra hơi nóng thẳng tắp bổ nhào lên ánh mắt của Lý Thái Dung, làm anh nhịn không nổi nhắm mắt.

Rõ ràng lúc nãy còn nói mấy từ khó nghe với anh, sau đó lại xem như không có gì mà động chạm anh, làm anh phóng thích, bây giờ lại nói tới cái gì hẹn hò...Lý Thái Dung hoàn toàn không hiểu nổi cậu muốn gì, cũng không có can đảm và nghị lực để tìm kiếm.

"Không được..." Lý Thái Dung rủ mắt.

Trịnh Tại Hiền hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt buồn rầu, cậu cúi đầu hôn lên trán Lý Thái Dung, kích động thân thể anh run rẩy, "Vậy thầy nói cho em biết tại sao không được đi. Bởi vì thầy rõ ràng...rất thích em đúng không?" Trịnh Tại Hiền khẽ cười, "Trong lòng thầy hẳn là rất muốn hẹn hò với em đúng không?"

Lý Thái Dung không thể khống chế bản thân run rẩy, một câu cũng không có để phản bác đối phương.

Lý Thái Dung hoàn toàn không ngờ được Trịnh Tại Hiền sẽ dùng phương thức thẳng thắn như vậy, không chút lưu tình vạch trần tâm tư bí mật mà anh đã cố sức chôn giấu.

Anh rõ ràng còn đang mặc quần áo, cớ sao lại giống như bị Trịnh Tại Hiền lột sạch trần trụi ngồi ở đây.

"....Cậu là học sinh của tôi, tôi là thầy giáo của cậu...như vậy không được." Âm thanh của Lý Thái Dung nhỏ nhẹ.

Trịnh Tại Hiền nhẹ nhàng vuốt vai và lưng để đối phương tỉnh táo lại, sau đó ngồi xổm xuống đỡ lấy đầu gối của anh, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đen như hai nghiên mực kia, "Thích em không? Thầy chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được."

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, tình yêu bị chôn giấu kỹ càng nơi đáy lòng tựa hồ tìm được lỗ hổng mà tuôn trào.

Lý Thái Dung mê muội chăm chú nhìn đôi mắt kia, cam chịu nói: "Thích em...rất thích em. Vô cùng muốn, thật sự rất muốn...muốn hẹn hò với em, muốn trở thành người yêu của em, cho dù phải bỏ việc cũng muốn được ở bên cạnh em, yêu em...Trịnh Tại Hiền, tôi rất thích em."

Âm thanh cuối cùng không thể nghe thấy, nhẹ như một tiếng thở dài.

Nước mắt của anh rơi trên mu bàn tay cậu, nóng bỏng, khiến cậu đau lòng.

Trịnh Tại Hiền vươn đầu lươi liếm đi vết nước mắt trên mặt Lý Thái Dung, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy kia, "Vậy là đủ rồi thầy, đủ rồi. Hẹn hò với em đi. Nhân sinh chỉ trải qua một lần, tại sao không đi theo lý tưởng sống của con tim? Em là học sinh, thầy là giáo viên, nhưng...vậy thì sao? Để ý nhiều làm gì? Có gì mà không thể đâu?"

Nụ cười của cậu có công dụng an ủi, câu chữ bình thường nhưng do cậu nói ra lại giống như tiếng hát dụ dỗ nhân loại đắm nước của người cá.

Lý Thái Dung nguyện ý đắm chìm vào nước sâu.

"Em thì không ngại, nhưng nếu thầy sợ lời ra tiếng vào...Yên tâm, em sẽ không để người khác phát hiện."

Lý Thái Dung lặng lẽ nhìn ngắm Trịnh Tại Hiền, ánh mắt của đối phương rất chân thành. Anh thất bại thừa nhận rằng mình đã điên cuồng động tâm, dù đã từng trải qua một lần đau khổ, nhưng anh lại không chịu tiếp thu, anh chính là người vô dụng như vậy. Khoảng cách quá gần, phòng tuyến tâm lý anh vất vả xây dựng dễ dàng bị đạp đổ.

Cứ như vậy đi, bị đùa giỡn cũng được, như nào đều không sao cả, thật sự rất muốn được ở bên cạnh cậu. Câu "Hẹn hò với em đi." được cậu nói ra mang tính hấp dẫn quá lớn, hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.

"...Đừng để người khác biết." Sau một lúc lâu trầm mặc, Lý Thái Dung cúi đầu.

Câu trả lời của Trịnh Tại Hiền là một nụ hôn lên đôi môi mang vị nước mắt của đối phương.

"Đạo đức thuộc về phạm trù thế tục, nhưng tình yêu là bản năng của con người, bản thân mình còn vượt qua cả thế tục. Người có thể quyết định cuộc sống của thầy chỉ có thầy mà thôi."

Lý Thái Dung chỉ nghe ra hai chữ "tình yêu", cậu nói chuyện "tình yêu" với anh.

-

"Thầy nấu ăn ngon lắm." Lý Thái Dung không trả lời, đưa cho Trịnh Tại Hiền một chén canh, nhìn cậu ăn rất ngon miệng, một tia thỏa mãn tràn lan nơi đáy lòng.

Vỏn vẹn chỉ vì một câu nói "Cha mẹ đang đi du lịch nước ngoài, mấy hôm nay tay đau nên lười nấu cơm, chắc là phải đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn rồi." Bởi vì không nỡ cậu bị thương lại còn phải ăn đồ ăn nhanh, anh liền mang cậu về nhà trọ của mình.

"Trời sắp tối rồi, tôi gọi xe cho em, an toàn hơn." Lý Thái Dung đứng ở cửa cười nói, lúc ăn cơm bọn họ từ chuyện vui đến chuyện học tập hàn huyên không ít, bầu không khí rất vui vẻ, thần kinh căng thẳng của Lý Thái Dung cũng được thả lỏng.

Trịnh Tại Hiền ăn xong còn chủ động giúp anh dọn bàn rửa chén, Lý Thái Dung rót nước trái cây và bổ dưa lưới, hai người lại hàn huyên trên trời dưới đất một lúc, cũng giống với quan hệ thầy trò bình thường, chẳng qua thiếu mất rất nhiều kính ngữ rồi.

Bây giờ đã gần chín giờ, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.

"...Trịnh Tại Hiền?" Thấy Trịnh Tại Hiền bình thản ngồi trên sofa tiếp tục uống nước trái cây, Lý Thái Dung gọi tên cậu.

"Cách gọi của thầy làm em đau lòng nha." Thanh âm không nhanh không chậm.

"Hả?" Biểu cảm ngây ngốc của Lý Thái Dung thật sự rất đáng yêu.

Trịnh Tại Hiền nhìn Lý Thái Dung, chịu không nổi nhếch miệng cười rộ lên, nụ cười xán lạn làm Lý Thái Dung hoa mắt, đại não vận hành trì trệ.

"Đang hẹn hò là người yêu của nhau...sao lại còn gọi tên họ đầy đủ? Gọi em là Tại Hiền đi thầy."Vậy mà cậu còn gọi tôi là thầy. Bản năng Lý Thái Dung muốn phản bác nhưng nói không được, trong đầu chỉ còn quẩn quanh hai chữ "hẹn hò" "người yêu."

Lúc trước trò chuyện với nhau hai người cũng giống như quan hệ thầy trò bình thường, nhiều nhất cũng là tán gẫu hợp nhau như bạn bè, ăn ý tránh đi đề tài xưng hô này, Lý Thái Dung cũng yên tâm thoải mái giả vờ như mình không quan tâm không thèm nói đến, lại không ngờ Trịnh Tại Hiền đột nhiên trực tiếp nhắc tới như vậy.

"...Ngày mai còn phải đi học, em mau về nhà nghỉ ngơi đi." Lý Thái Dung duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong lồng ngực tim đập bùm bụp muốn văng ra ngoài.

Anh nhìn thấy cậu đứng lên đi về phía mình, cơ thể giống như bị đông cứng không thể động đậy.

"Buổi tối lần đầu tiên gặp nhau...thầy nói với em "Đừng đi.", em liền ngoan ngoãn ở bên cạnh thầy." Trịnh Tại Hiền dịu dàng gỡ mắt kính của Lý Thái Dung xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp đen như mực, "Thầy nói "Đừng đi." với em một lần nữa, em cũng sẽ nghe lời ở lại thêm lần nữa."

Đầu Lý Thái Dung ong ong, cả cơ thể mềm xèo như mất đi sức lực chu du trên đám mây, buổi tối lần đầu tiên gặp nhau...Kỳ thật là vì hơi cồn, anh chỉ có kí ức mơ hồ về đêm đó, chi tiết không rõ lắm, nhưng bây giờ giống như một vở kịch được kéo màn ra, toàn bộ hình ảnh mạnh mẽ tiến vào đầu.

Chóp mũi và lỗ tai Lý Thái Dung đỏ ửng.

Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp trước mặt ẩm ướt, Trịnh Tại Hiền không chịu nổi đi đến hôn lên hàng mi run rẩy đó.

".....Đừng đi."

Một âm thanh nhỏ như muỗi kêu vang lên ở bên tai, Trịnh Tại Hiền kinh ngạc mở to mắt, sợ mình nghe lầm muốn xác nhận lại với anh, chỉ nhìn thấy sắc mặt giáo viên tiếng Anh của mình đỏ bừng, run run đáng thương nhắm chặt mí mắt.

Tiêu đời rồi. Thật sự tiêu đời rồi.

Lý Thái Dung không thể khống chế suy nghĩ đó.

Có lẽ bản thân là loại người như vậy.....

Đúng là lúc ở phòng nghỉ...lúc đem cậu về nhà, bản thân còn tồn tại tâm tư khác, lại còn đem lý do là sợ học sinh chịu khổ nấu cơm cho cậu ăn...Lúc tán gẫu cũng chờ mong được đối phương chạm vào. Hóa ra bản thân từ đầu đến cuối chỉ là ngụy quân tử....

Nếu đã tới nước này rồi. Thì cái gì cũng mặc kệ.

Cho nên lúc đầu lưỡi linh hoạt của cậu xông vào khoang miệng của anh, Lý Thái Dung nhắm mắt ôm cổ Trịnh Tại Hiền, chủ động dây dưa truy đuổi.

Trịnh Tại Hiền kinh ngạc với sự nhiệt tình này của Lý Thái Dung, có điều mừng rỡ đánh lên nhục dục đánh xuống áp đảo hết thảy, bản năng dục vọng trong tay cậu khiến cậu lười suy nghĩ về chủ động khác thường của Lý Thái Dung.

Môi lưỡi dây dưa làm lồng ngực của hai người cũng dần dần nóng lên.

Cánh môi nóng ướt trượt xuống cổ xuống đường cong rõ ràng của xương quai xanh, "Đừng mà...đừng để lại dấu...." Chân Lý Thái Dung nhũn ra, dựa vào người Trịnh Tại Hiền mới có thể tiếp tục đứng, không thể khống chế phát ra tiếng rên rỉ thấp giọng cầu xin, Trịnh Tại Hiền nghe vậy dừng lại, có điều nhanh chóng dùng sức mút lấy, lưu lại trên làn da anh một dấu hôn đỏ rực, 'A..." Lý Thái Dung bị bức rơi nước mắt, vậy mà không có cách nào phản kháng.

Có lẽ bản thân thích như thế, biết rõ bản thân thích được Trịnh Tại Hiền đối xử như thế, anh mơ màng nghĩ, ôm chặt lấy cổ cậu hơn một chút.

"Sau này thầy phải ăn nhiều hơn, em sẽ giám sát đó."

Thành thục cởi quần áo Lý Thái Dung xuống, một tay Trịnh Tại Hiền ôm lấy thắt lưng mềm dẻo, một tay sờ xương sườn thoắt ẩn thoắt hiện của anh nói.

Lý Thái Dung bị hôn đến cả người mềm nhũn, nhưng lưng tiếp xúc với bức tường lạnh lẽo, muốn trốn cũng không có đường lui, đôi môi run rẩy không nói nên lời, cả nửa ngày mới thốt ra một câu: "Đừng gọi tôi là thầy..."

Đang ở tình huống này mà còn bị gọi là "thầy", cảm giác nhục nhã cùng tội lỗi bao vây lấy anh khiến chính mình hít thở không thông.

Vì đây là lần thứ hai thân mật với con trai -- tuy rằng đối tượng là cùng một người, nhưng Trịnh Tại Hiền vẫn có chút khẩn trương, tuy là bên ngoài che giấu rất tốt, nhưng thân thể mẫn cảm của Lý Thái Dung làm cho cậu có cảm giác đạt được thành tựu lớn, tự tin hơn rất nhiều.

Trịnh Tại Hiền khẽ cười, ngẩng đầu lướt nhẹ qua môi của anh, cười nói: "Vậy thầy thích em gọi thầy là gì? Thái Dung được không? Thái Dung...Tuân lệnh, thầy Thái Dung ~"

Nói xong cúi đầu ngậm đầu ngực phải của Lý Thái Dung, linh hoạt liếm mút.

Khốn kiếp.

Lý Thái Dung vô lực tựa đầu vào tường, thiếu dưỡng khí miệng há to, khuôn mặt tinh xảo đỏ rực nóng bỏng, phủ đầy nước mắt, con ngươi đen láy mất đi tiêu cự, phủ một tầng sương mù.

"Đi, đi vào phòng...đừng làm ở đây...." Lý Thái Dung ôm chặt bả vai Trịnh Tại Hiền cầu xin.Trịnh Tại Hiền chăm chú nhìn anh một lúc lâu, bế anh đứng dậy.

"A!" Lý Thái Dung kinh ngạc, kịch liệt giãy dụa, "Thả, thả tôi xuống! Tôi tự đi được!". Thân là đàn ông mà bị người ta bế kiểu công chúa cảm giác rất ngại và kỳ quái.

Trịnh Tại Hiền cúi đầu bất đắc dĩ cười: "Thầy đừng quậy nữa, tay em đau."

Những lời này quả nhiên có hiệu lực, Lý Thái Dung sửng sốt, lập tức bất động, ngoan ngoãn để cậu bế lên giường trong phòng ngủ.

"Tay của em, đưa tôi xem." Vừa được đặt xuống giường Lý Thái Dung lập tức ngồi dậy, sốt ruột muốn kiểm tra khủy tay của Trịnh Tại Hiền, trong lòng tự trách mình, tự nhiên lại quên cậu đang bị thương, "A...Đừng, chờ, chờ một chút, để tôi xem vết thương của em trước--Ưm---"

"Đã đến nước này rồi, thầy đừng nghĩ tới chuyện khác, em không sao." Sau nụ hôn dài môi kề môi ẩm ướt, Trịnh Tại Hiền nâng chân Lý Thái Dung lên, ở đây không phải khách sạn lần trước, không có đồ chuẩn bị, cậu vân vê nếp uốn nơi hậu huyệt của anh, đưa ngón tay vào cong lên, kiên nhẫn khuếch trương cho đối phương.

Cảm nhận ngón tay của cậu ra vào bên trong cơ thể mình, Lý Thái Dung hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ có thể thuận theo động tác của cậu thả lỏng thân thể, nhắm chặt mắt, thỉnh thoảng rơi ra vài tiếng nức nở cùng tiếng rên rỉ ái muội.

Trước khi bị Trịnh Tại Hiền sáp nhập, Lý Thái Dung si ngốc nhìn thấy đôi mắt cậu nhuốm màu dục vọng, lẩm bẩm nói: "Em sẽ làm những chuyện này với người khác nữa đúng không?..."

Không đợi Trịnh Tại Hiền trả lời, anh liền ngẩng đầu hôn lên đôi môi của cậu, đồng thời dùng sức ôm lấy eo của cậu, phối hợp nâng thắt lưng lên, nuốt trọn tính khí của cậu.

Tràng đạo bị tính khí của Trịnh Tại Hiền lấp đầy, vốn đây không phải bộ phận để giao hợp, dù đã dùng 3 ngón tay để khuếch trương, nhưng lúc hậu huyệt bị xâm nhập Lý Thái Dung vẫn cảm thấy đau đớn.

Có điều cảm giác thỏa mãn và tình yêu tựa hồ biến thành thuốc giảm đau hiệu quả, anh thích cảm giác được Trịnh Tại Hiền ở bên trong cơ thể mình.

Hai người dùng cách nguyên thủy nhất hòa hợp thân thể, những thứ khác trong nháy mắt không còn quan trọng nữa.

Gánh nặng đạo đức xã hội loài người, dù là đồng tính hay thân phận thầy trò cũng mang lại trói buộc nặng nề, đều bị Trịnh Tại Hiền nghiền nát bên trong cơ thể anh.

"Mạnh, mạnh hơn chút nữa."

Lý Thái Dung thở gấp bên tai Trịnh Tại Hiền.

Ánh mắt Trịnh Tại Hiền tối sầm, đôi mắt màu nâu tiến đến đôi mắt đen như mực của Lý Thái Dung, cậu dùng sức hôn giữ lấy Lý Thái Dung không cho anh cơ hội phát ra tiếng. Tràng đạo mềm mại thoải mái mang theo nhiệt độ cơ thể gắt gao bao trùm lấy phân thân của cậu, không nỡ tách ra một giây nào, mỗi lần động đều co rút gắt gao bao lấy cậu.

Ý thức của Lý Thái Dung dần dần mờ nhạt, anh nghe thấy trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ liên tiếp, nhưng anh không rõ đó là tiếng của mình hay của Trịnh Tại Hiền. Nghe thấy âm thanh kịch liệt này vốn phải xấu hổ nhưng ngược lại làm cho anh càng thêm kích thích, thân thể cũng mẫn cảm hơn.

Cậu ra vào bên trong cơ thể anh mang xúc cảm mãnh liệt như thế, mà bây giờ trong anh chỉ còn lại duy nhất một cảm giác hạnh phúc.

-

"Cậu hẹn hò với thầy Lý hả?" Kim Đạo Anh nuốt xuống một ngụm canh xương bò hầm, hớp thêm một miếng nữa thờ ơ hỏi.

"Khụ khụ khụ!" Trịnh Tại Hiền đang uống canh đột nhiên bị sặc, ho đỏ cả mặt.

"Nè, cậu không sao chứ? Uống miếng nước đi, sao lại phản ứng dữ dội như vậy?" Kim Đạo Anh cười cười đưa cho cậu ly nước đá.

"Không sao," Trịnh Tại Hiền chậm rãi uống một ngụm, "Cậu phát hiện ra rồi? Thầy không muốn người khác biết đâu."

"Ánh mắt yêu thích ai đó không có gạt người được,"Kim Đạo Anh gắp một đũa rau xào, "Hồi trước sau khi tan học tôi mang bài tập ngữ văn giúp Cung Nghiên," "Wow bạn trai gương mẫu, đối xử với người yêu thật tốt." "Cậu cũng đâu có vừa! Cậu ngồi ở bàn đối diện giúp thầy sửa bài tiếng Anh, cậu cúi đầu nên không thấy được, ánh mắt thầy giáo tiếng Anh nhìn cậu, wow rất là si tình mê muội, thấy tôi nhìn qua mới bối rối thu hồi ánh mắt. Có điều hai người diễn cũng tốt quá chứ, trên lớp hoàn toàn không nhận ra."

"Tôi biết." Trịnh Tại Hiền khẽ cười nói, "Tôi biết hết."

"Cái đồ.."Kim Đạo Anh trở mặt xem thường, "Đột nhiên tôi thấy đồng cảm với thầy Lý, dù bình thường đống bài kiểm tra của thầy làm tôi khổ sở, nhưng mà vẫn bại trận dưới tay cậu. Cậu cũng thiệt là lợi hại, một người nghiêm khắc như thầy Lý cậu cũng thu phục được, hơn nữa từ khi nào cậu nam nữ đều ăn thế? Sao hai người ở bên nhau được vậy?"

"Ở chỗ đó." Trịnh Tại Hiền cắn một miếng bò hầm hạt dẻ, thơm mềm ngọt, nhưng không ngon bằng đồ Lý Thái Dung nấu.

"Ở đó? Không thể nào!"

"Cái hôm cậu cho tôi leo cây, Thái Dung vừa vặn cũng đến đó." Trịnh Tại Hiền nói xong lại uống một ngụm canh, cười nói, "Chắc là do định mệnh."

"Thái Dung...Thiệt là chịu hết nổi cậu rồi...Mấy đứa trong lớp mà nghe cậu gọi thầy Lý kiểu đó khẳng định sẽ ngoác mồm kinh ngạc đó, có điều trước giờ tôi không biết cậu có hứng thú với con trai đó?"

"Tôi vẫn không có hứng thú với người con trai nào khác, cậu yên tâm." Trịnh Tại Hiền hài lòng nhìn qua Kim Đạo Anh vừa trở mặt xem thường mình, "Tôi cũng không rõ. Chắc tại do kích thích?"

"Kích thích?" Kim Đạo Anh tỏ vẻ khó hiểu.

"Hẹn hò với giáo viên, hơn nữa lại là giáo viên nghiêm khắc như thế không phải rất kích thích sao? Tôi thích mạo hiểm, thích những chuyện thách thức, cậu biết mà." Trịnh Tại Hiền nheo mắt cười rộ lên, nhưng ý cười nhanh chóng mờ nhạt, "Hơn nữa tuy là đồng tính...nhưng cũng không bài xích, những phương diện khác cũng rất phù hợp...Nếu không nhìn thấy anh ấy, sẽ muốn đi tìm anh ấy, cũng có thể là yêu thích...Tôi cũng không biết nữa."

"Mặc kệ cậu! Thích gì làm nấy, như thế cũng không có gì sai." Kim Đạo Anh bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Đúng rồi, câu lạc bộ đang chuẩn bị vở 'Romeo và Juliet', Thái Nhất nói với cậu chưa? Đây là vở nhạc kịch tôi thích nhất! Rốt cuộc cũng có thể hát 'Les Rois Du monde' rồi! Anh ấy diễn vai Mercutio, những vai diễn khác cũng sắp xếp xong xuôi rồi, tôi diễn Benvolio, và rồi chúc mừng cậu, Romeo đại nhân!" Kim Đạo Anh vờ diễn bộ dạng kính rượu Trịnh Tại Hiền, "Trinh Ân diễn Juliet, nhất định cô ấy hát 'Aimer' rất hay đó."

"Diễn bằng tiếng Hàn nhỉ?"

"Đương nhiên là bằng tiếng Hàn, có điều mấy xướng đoạn trứ danh chắc là xen kẽ vài câu tiếng Pháp, nghĩ đến cảnh phải học phát âm làm tôi đau cả đầu, nhưng mà tôi không cần học 'Les Rois Du monde', đã thuộc làu từ lâu. Đã đăng kí tiết mục của chúng ta cho đêm hội tân niên ở trường rồi, chỉ còn hơn hai tháng để tập luyện, thời gian cũng hơi gấp gáp."

"Les rois du monde vivent au sommet~" Trịnh Tại Hiền khe khẽ hát lên.Những ông hoàng trên cao trị vì thế giới.

Kim Đạo Anh cười to, hát tiếp: "Ils ont la plus belle vue mais y a un mais"Họ nhìn xa trông rộng nhưng có một điều họ không thấy.

"Ils ne savent pas ce qu'on pense d'eux en bas"Nhưng ông hoàng đâu biết dưới này chúng ta nghĩ gì về họ.

"Ils ne savent pas qu'ici c'est nous les rois"Và cả thế gian, vị vua thực sự chính là ta.

"Pendant qu'en bas nous on danse toute la nuit"Họ đâu biết, dưới này chúng ta ca múa suốt đêm ngày.

"Nous on fait l'amour on vit la vie"Chúng ta bên nhau hưởng trọn yêu thương.

"Jour après jour nuit après nuit"Hạnh phúc cùng nhau đêm lại qua ngày.

"On sait que le temps c'est comme le vent"Thời gian trôi như cơn gió thoảng qua.

"De vivre y a que ça d'important, On se fout pas mal de la morale"Chỉ có được sống là điều quan trọng nhất, chúng ta không cần biết đến đạo đức.

"On sait bien qu'on fait pas de mal"
Bởi vì những điều chúng ta làm không hề sai.*

tbc. 


*Bản dịch mình tham khảo ở link https://youtu.be/QPWvswASi54

Tưởng được nghỉ dịch sẽ rảnh ai ngờ chạy deadline còn gớm hơn huhu TT

Mình biết hôm nay có những chuyện không vui, mình mong là truyện của mình có thể giúp mọi người thả lỏng. Và điều quan trọng nhất, Jung Jaehyun và Lee Taeyong là để yêu thương mà đúng honggg.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro