james/scor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cánh bướm dưới trăng.

Vô vị…

James Sirius Potter sau khi chào tạm biệt ba mẹ một cách sơ sài, nó đã tự tìm cho mình một toa tàu vắng người và ngồi ở đó, tựa đầu vào cửa sổ, mắt khép hờ. Nó quả thật không thể nào chịu nổi cái tính nhút nhát và hay tin người của em nó – Albus Severus, nhưng đồng thời James cũng không thể nào dứt mắt mình ra khỏi thằng em mà ngay từ nhỏ nó đã muốn bảo vệ bằng mọi giá. 

Một lần nữa, cảm giác trống trải lại ùa đến, phủ lên tâm trí nó một lớp sương mờ không gì lí giải được. Nó chỉ cảm thấy rằng cuộc sống của nó sẽ chỉ tòan là những ngày tẻ nhạt nếu không bày trò quậy phá Albus. Nhưng bây giờ nó đã nhận ra rằng không thể nào cứ bám lấy mà chọc ghẹo Albus, điều ấy sẽ chỉ làm cho thằng em nó khó chịu thêm thôi.

Trên đời này liệu có gì có thể khiến nó quan tâm, có ai làm nó cảm thấy như mình đang sống thực sự hay không…ngoài Albus…

_ Xin lỗi, tôi có thể ngồi chung với anh được không?

James cảm thấy những giây phút hiếm hoi mà cậu dành cho bộ não mình làm việc trong suốt thời gian qua đã bị cái tên khốn vừa mới đặt ra câu hỏi này phá mất. Bực tức, nhưng nghĩ lại thì kẻ ấy không hề biết nên không có tội, James vẫn cứ nhắm chặt mắt, không trả lời và cố gắng tạo cho mình bộ mặt của một người đang say ngủ.

Sau khỏang thời gian dài không nhận được câu trả lời, người lạ mặt nhẹ nhàng đi vào khoang tàu, đặt mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện với James và cố gắng không gây ra tiếng động. Lịch sự quá, cả cuộc đời này của James theo như nó nhớ thì chưa lần nào nó xử sự đúng mực như vậy. Nó hé mở mi mắt, quyết tâm phải xem cho được diện mạo của con người lịch thiệp này, và trong khi làm như vậy, một suy nghĩ thóang qua đầu nó rằng giọng nói của người ấy thật êm dịu, và đến tận bây giờ còn đọng trong đầu nó…

_ Anh James!

Bị gọi tên bất ngờ khi đang làm chuyện lén lút, James bật nhanh dậy khỏi ghế, quên mất mình đang giả vờ ngủ mà “hả” một tiếng rõ to. Nhanh chóng quay phắt mình về phía phát ra tiếng gọi, nó lại thở dài, thở dài như những lần mà người này đã từng phá đám nó trước đây:

_ Albus…em làm cái gì ở đây vậy?

Albus nhanh nhẹn chạy về phía anh mình, miệng cười tươi rói, còn tay thì dắt theo Rose Weasley:

_ Em có thể ngồi chung với anh được không? Các toa khác đều chật người cả rồi.

Sau khi nghe câu hỏi ấy, James gật đầu cái rụp mà không cần tốn đến nửa giây để suy nghĩ. Albus và Rose nhanh chóng ngồi xuống băng ghế mà trước đó James đã ngồi, trên mặt kèm theo nụ cười chiến thắng. Thấy gương mặt hớn hở của Albus, James lại muốn chọc ghẹo:

_ Albus, đóng cửa lại nào, không Rose, em ngồi đó, để Albus đi!

Albus khẽ lắc đầu, nhanh chóng đi về phía cửa toa để hòan thành nhiệm vụ - những nhiệm vụ mà cậu đã quá quen khi sống với James suốt mấy năm trời. Còn về phía James, khi nghe tiếng Albus gọi thì đã quên béng mất cái mục đích của sự lén lút của mình, nhưng đến khi ngồi xuống ghế, nhìn thấy bóng hình của người ngồi trước mặt thì một lần nữa trí tò mò lại nổi lên. Do bây giờ “người ấy” đang giơ cao cuốn sách lên trước mặt để đọc, nên James không thể nào thấy được khuôn mặt mà mình muốn biết, nhưng lại tỏ ra thích thú với mái tóc màu bạch kim hiếm thấy. Có lẽ…nó muốn biết khuôn mặt của người này, muốn thân hơn với con người lịch thiệp ấy, nhưng nó nghĩ tốt hơn nên để mọi chuyện tự nhiên, và theo cách nghĩ đó thì bây giờ nó không nên làm phiền trong khi đối tượng đang đọc sách. Thầm mỉm cười với chính mình, nó lại tựa đầu vào cửa sổ, một lần nữa rơi vào trạng thái không muốn bị người khác làm phiền, nhưng không phải để chìm vào suy nghĩ mà là để tận hưởng một ngày đẹp trời.

Tàu bắt đầu chạy chậm dần báo hiệu cho hành khách đã đến lúc phải thay vào bộ áo chùng phù thủy – đồng phục của trường phù thủy và pháp sư Hogwarts, một ngôi trường nổi danh là nơi đào tạo những người có khả năng phù phép trở thành các phù thủy và pháp sư có đẳng cấp cao ở Anh. Albus và Rose háo hức thay cho mình bộ áo mới mà mẹ chúng đã mua trước đó, trong khi James uể oải nhìn ngắm hai đứa nhóc vì bản thân nó đã thay đồ từ khi nào rồi. Dường như sực nhớ ra điều gì đó, James quay sang người ngồi đối diện với mình, và ngạc nhiên hơn là người ấy vẫn không thay đổi tư thế từ cái lần sau cùng mà nó thấy, nhưng James đặc biệt bất ngờ khi thấy con người bí ẩn ấy đã mặc vào mình bộ áo chùng phù thủy từ lúc nào. Có lẽ, theo James nghĩ, người ấy đã thay đồ khi cậu đã ngủ say. Vậy là một lần nữa James vẫn chưa thể nào thỏa mãn được mong muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy. Mải mê với những dự tính mình sẽ làm gì khi thấy được gương mặt mà mình muốn thấy, James đã không nghe thấy tiếng gọi của Albus cho đến khi nó bị chính thằng em mà mình thương yêu đá vào chân một cái đau điếng.

_ Anh James, sao em gọi mãi mà anh không trả lời? 

_ Không có gì, anh…ơ, ngủ quên.

Lời bào chữa ấy không được thuyết phục cho lắm, nhưng Albus hiểu tính anh mình và không đặt thêm câu hỏi nào nữa. Với mong muốn đánh bật Albus khỏi những nghi ngờ, James nhìn thằng nhóc, miệng nở nụ cười tinh quái:

_ Sao rồi Albus, em có sợ không khi một chút nữa thôi sẽ phải đi qua một cái hồ trước khi vào tòa lâu đài, nói cho em biết, dưới hồ có một con thủy quái rất là to, và nó sẽ ăn tươi nuốt sống em nếu em bất cẩn và ngã xuống.

Không ngòai dự tính của James, Albus khẽ giật lùi lại vài bước, trên mặt lộ vẻ hoang mang. Nhưng không hiểu vì sao khi thấy Rose nhẹ nhàng tiến lại Albus, tay cô nắm chặt lấy tay cậu bè tỏ vẻ an ủi, nụ cười trên môi James dường như bị đông cứng. James không nói tiếng nào nữa, mà trở về với vẻ mặt trầm tư của mình đúng y như cái lúc nó chưa bị Albus quấy rầy. Cảm giác khó chịu này đối với nó là gì? Từ nhỏ, tuổi thơ của nó chỉ có Albus, tuy Lily cũng là em của nó nhưng người nó hiểu hơn lại là Albus, và điều ấy khiến nó xem thằng em này như một thứ gì đó vô giá. Nhưng nó không thể phủ nhận một điều rằng tuy nó thương em nó đến đâu thì tất cả những gì mà nó thể hiện ra ngoài không phải là những cái nắm tay an ủi như Rose vừa làm, hay những cái ôm ấm áp của mẹ Ginny, mà nó luôn bày ra những trò chọc ghẹo, phá rối đối với Albus đến nỗi có lúc cậu nhóc phải bật khóc. 

“Thật ra mình đã làm gì kia chứ?”

Giờ đây trong đầu James chỉ còn câu hỏi mà nó không thể nào giải đáp được. Nỗi cô đơn, trống trải lại một lần nữa dâng lên trong lòng nó, khó chịu và đau hơn nó tưởng. Tuy chìm đắm trong những suy nghĩ của mình nhưng James vẫn có thể nhận ra tàu đã bắt đầu dừng hẳn, tiếng huyên náo ngày càng gia tăng cho nó biết rằng mọi người đã bắt đầu di chuyển để xuống tàu. Khi nhớ lại cảm giác lo sợ và căng thẳng mà mình đã trải qua hồi năm rồi, James nhanh nhẹn đứng lên, tỏ ý muốn dắt Albus ra ngòai, nhưng nó chưa kịp nói lên suy nghĩ ấy thì Albus đã ôm chầm lấy cậu, miệng cười tươi:

_ Anh James, em và Rose đến lúc phải xuống thuyền rồi, anh chúc em may mắn nha. À đúng rồi, anh khỏi lo cho em, em có Rose bên cạnh mà.

Dứt khỏi anh mình thật nhanh, Albus đi như chạy về phía cửa toa, nơi Rose đang đứng chờ nhóc với vẻ mặt háo hức pha lẫn hồi hộp. Giờ đây khi không còn Albus bên cạnh, James cảm thấy mình như vừa bị một cái tát tay thật mạnh vào mặt, nó không thể ngờ đứa em của nó lại có thể từ chối cái thiện ý hiếm hoi mà nó muốn cho nhóc thấy. Tự tức giận với bản thân vì không thể hiện điều ấy ra ngòai rõ hơn, James ôm đầu và ngồi vật xuống nền tàu, cảm giác cô đơn và hụt hẫng khiến nó không nói được lời nào. Thời gian tưởng chừng như trôi qua rất lâu, tiếng ồn ào ngày càng nhỏ chứng tỏ học sinh trên tàu đã vơi dần. Nhưng nó cảm thấy quá mệt mỏi với những ý nghĩ bất lực nên không buồn đứng dậy. Tâm trạng ấy khiến nó không nhận ra vẫn còn một người đang đứng sau lưng mình, lặng lẽ nhìn nó. Rất nhẹ nhàng, chậm rãi, người đó đặt tay mình lên trên bàn tay đang ôm chặt đầu của James, gỡ nó ra khỏi mái tóc đen rối rắm.

_ Anh không thấy đau sao? Và đừng nên làm khổ bản thân mình với những suy nghĩ trẻ con như thế.

James giật mình khi có một làn hơi ấm nóng chạm vào bàn tay mình, và những lời nói ấy khiến nó phải xuay người lại để nhìn rõ chủ nhân của giọng nói ấy. 

Trong thoáng chốc của sự ngỡ ngàng, James tưởng chừng như vừa thấy một điều mới lạ khiến nó phải thích thú trong suốt ngần ấy năm trời cứ lẩn quẩn bên đứa em mình. Người con trai trước mặt nó có một thân hình mảnh khảnh, làn da tái nhợt nhạt và điều khiến James phải dán chặt mắt vào người đối diện với mình chính là bởi mái tóc màu bạch kim dài ngang vai tạo cảm giác rất ấm áp. Người ấy từ từ ngồi xuống, khiến cho mặt cậu giờ đây đã ngang bằng James. Dưới ánh trăng bạc tỏa ra từ cửa sổ toa tàu, mái tóc màu bạch kim ấy như càng trở nên tỏa sáng, một thứ ánh sáng kì diệu mà James chưa từng gặp. Ánh mắt James bắt đầu tìm đến khuôn mặt người con trai, và giây phút James nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám tro ấy, nó tưởng chừng như vừa nghe thấy một tiếng “phựt” rõ to ở một nơi gần tim. Cảm giác này quá xa lạ, nhưng lại cũng rất ấm áp, khiến James không thể nào hiểu nổi. 

Đáp lại phản ứng khó hiểu của James, cậu con trai nhíu mày, đứng thẳng dậy rồi bước đi ngang qua James để tiến về phía cửa, nhưng đồng thời cũng không quên bỏ lại một câu dặn dò:

_ Nếu anh không nhanh lên thì tàu sẽ đưa anh trở về cái nơi mà anh vừa mới xuất phát đấy.

Câu nói ấy như giúp James bừng tỉnh khỏi cảm giác lạ vừa mới ập đến trong nó. Nhìn thấy bóng dáng người con trai ấy càng xa dần, James không kịp suy nghĩ gì cả mà vội vã đuổi theo, tay nó nắm chặt cánh tay của người ấy và giật lại về phía mình, chỉ cảm thấy rằng không thể để mất con người này.

_ Cậu…cậu tên gì?

James hỏi trong hơi thở khó nhọc. Người con trai từ từ quay mặt lại nhìn cậu, miệng mỉm cười – một nụ cười nhẹ như gió thoảng.

_ Scorpius… Scorpius Hyperion Malfoy!

“Malfoy?”

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro