Chương 2: Sự lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

 

“Malfoy?”

“Thật sự là Malfoy sao?”

Từ lúc nghe được cái tên ấy cho đến tận bây giờ - khi đã yên tọa trong dãy bàn ăn nhà Gryffindor, James vẫn không ngừng suy nghĩ về cậu bé mà nó vừa gặp. Cái tên Malfoy quả thật không còn xa lạ gì với nó, vì mỗi lần chú Ron – bạn thân của ba nó đến nhà chơi là y như rằng lấy cái tên Malfoy ấy ra mà chửi. Và trong những lần như thế, tuy nó giả vờ như không để ý gì đến những lời trách móc của chú Ron nhưng James vẫn cố gắng chăm chú lắng nghe, tiếp thu được càng nhiều thông tin càng tốt. Nhớ lại những lời của Ron, James không khỏi rùng mình, lắc đầu quầy quậy như đang cố xua đi một con muỗi cứng đầu cứ bay vòng vòng quanh đầu nó. Dù biết được dòng họ “Malfoy” là luôn đối đầu với ba nó, nhưng James vẫn không thể nào quên được cậu bé ấy.

Scorpius…

Mái tóc màu bạch kim tỏa sáng trong ánh trăng lại một lần nữa tràn ngập trong tâm trí đang rối bời của James, quả thật nó chưa bao giờ gặp thứ gì đẹp đến như thế. Ánh mắt Scorpius…màu xám tro, tạo cảm giác vô cùng ấm áp. Và làn da…

_ Này James, này, cậu muốn tớ gọi đến bao giờ mời chịu nghe hả?

Bị lay mạnh một cái vào vai, James giật mình nhìn quanh, khuôn mặt ngơ ngác như vừa thoát khỏi cơ mê.

_ Cậu…nhìn cậu ghê quá James! Hôm nay cậu không ngủ trên tàu à?

Một giọng nói khác lại cất lên, và James uể ỏai nhìn người vừa mới phát biểu về cái sự “thấy ghê” trên khuôn mặt nó. 

_ Gemini, Canis, hai cậu tha cho tớ được không? Tớ đang nhức đầu dữ dội đây.

Thằng bạn thân Canis tươi cười nhìn lại James với ánh mắt khó hiểu, đồng thời “cô thư kí” của nhóm là Gemini lại nhìn nó với ánh mắt quan tâm. Cô lúc này hướng ánh mắt sang thằng con trai khác tóc dài ngang vai, hiện đang ngồi cạnh James:

_ Lepus, suốt chuyến tàu cậu không ngồi cạnh James à? Cậu nên biết trong nhóm mình thì chỉ có James là lộn xộn nhất thôi, trong khi chỉ có cậu mới có khả năng trấn áp được “những cơ điên” bất chợt của cậu ấy.

Lepus không nhìn Gemini mà ánh mắt nó từ đầu đến giờ vẫn cứ chăm chú tập trung vào mái tóc rối muôn thuở của James.

_ Gemini, cậu không cần lo lắng như vậy, James đâu thể nào đột nhiên lăn đùng ra chết trên chuyến tàu tốc hành. Với lại…nếu cậu ấy có chuyện gì thì mình sẽ cảm nhận được mà.

Nghe câu nói ấy, Gemini thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ yên lòng. Và giờ đây khi không còn bị quấy rầy, James nhìn đám bạn thân của nó, tự hào vì mình đã có những người bạn tuyệt vời đến thế. Đối với tụi năm hai mà nói, nhóm của James được xem như nhóm tập hợp những con người bất trị, và mỗi người lại có một tài riêng khiến chúng nổi tiếng ngay từ cả khi còn học năm nhất. Được xem như kế thừa tài năng Quidditch xuất chúng từ ba Harry, lại cộng thêm cái tính quậy phá, bất cần của ông nội James cùng Sirius, James Sirius Potter không còn là cái tên xa lạ đối với những hình phạt cấm túc, mà còn chính thức trở thành tầm thủ của đội Quidditch Gryffindor từ cuối năm nhất. 

Bên cạnh James bất trị, những người bạn của nó cũng không hề thua kém về cái khỏan khiến người khác phải nổi điên đồng thời cũng vô cùng nể phục. Là người con gái duy nhất trong nhóm, Gemini luôn chứng tỏ mình là một người đảm đang, lo cho ba thằng con trai còn lại và tất nhiên không ai dám chống lại cô vì cô chính là bản sao của Hermione – một bộ óc thông minh, sắc sảo. Và nhóm cũng không thể nào thiếu Canis, tay chọc cười số một sở hữu khả năng biến hình thành bất cứ thứ gì nó thích (điều này được xem như kì lạ và hiếm hoi vì tài năng biến hình phái phát triển dần theo năm tháng, nhưng đối với Canis thì không cần phải như thế). Cuối cùng, người được xem như trụ cột chính là Lepus, một thằng con trai trầm tính, không biết con gái là gì ngòai Gemini (có lẽ đối với Lepus thì cô giống một người mẹ hơn là một cô bạn gái), cậu có thể dự đóan được tương lai trong vòng hai mươi bốn giờ.

James không có chút gì gọi là bất mãn với những người bạn này, và vô cùng sung sướng vì họ luôn xem trọng và quan tâm đến nó nhiều nhất, bỡi lẽ nó vẫn luôn là kẻ gây rối số một. Mãi chìm trong những suy nghĩ của mình, James đã bỏ lỡ mất bài ca của chiếc non phân loại, đến khi nó chịu tập trung vào buỗi lễ thì những học sinh năm nhất đầu tiên đã được kêu tên.

_ Susan Robert!

Cô bé năm nhất loạng chọang đi về chiếc ghế đang đặt nón phân lọai, hấp tấp chụp cái nón lên đầu mình, và không đầy ba giây sau, cả sảnh đường bùng lên bởi tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

_ Ravenclaw!

Susan run rẩy cởi bỏ chiếc nón ra khỏi đầu mình, vội vã đi về phía dãy bàn ăn nhà Ravenclaw và không thể giấu đi nụ cười mãn nguyện. James tự hỏi không biết rằng hình ảnh của chính nó năm rồi có giống như vậy không, nhỏ bé và tội nghiệp…

_ Albus Severus Potter!

Không ngòai dự đóan của James, khi vừa nghe đến họ Potter, cả sảnh đường yên lặng như tờ, và hiệu trưởng nhà trường – cô McGonagall cũng hít mạnh một hơi, mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. James nhớ rất rõ cái cảm giác này, và giây phút mà trước đây nó từng bước lên cái bục phân lọai ấy, tất cả ánh mắt như dán chật vào nó. Và giờ đây Albus cũng lãnh chịu như James, nhóc cảm thấy khó thở khi ai cũng nhìn mình. Và Albus không giống như James, nhóc không hề tìm tòi và thu thập thông tin giống như James nên đã không biết rằng ba nó nổi tiếng như thế nào. Nhưng mọi người không cần phải đợi lâu, ngay khỏanh khắc chiếc nón chạm nhẹ lên đầu Albus, nó đã tuyên bố thẳng thừng:

_ Gryfiindor!

Cả sảnh đường lại một lần nữa bùng nổ bởi những tiếng vỗ tay, những cái nhìn nể phục, đồng thời tất cả giáo viên trong trường đều mỉm cười hài lòng, và đối với James, việc này không có gì có thể tốt hơn được nữa. Albus sau khi đặt chiếc nón về chỗ cũ, nhóc chạy nhanh về chỗ James, đứng yên lặng bên cạnh anh mình để cho James thỏa sức vò rối mái tóc của nhóc kèm theo một nụ cười sung sướng. 

Tiếp sau đó cuộc phân lọai diễn ra suôn sẻ, và một khi mà James đã đóan thì sẽ đúng, quả thật Rose cũng được phân vào nhà Gryffindor, giờ đây hai nhóc đang ngồi cạnh Lepus, háo hức theo dõi cuộc phân lọai vẫn đang tiến hành. James lúc này không còn gì để lo cho Albus nữa, nó lập tức đưa mắt tìm kiếm mái tóc dài màu bạch kim, và không cần phải tốn nhiều công sức, nó đã thấy Scorpius đang đứng cuối hàng, mặt không hề lộ chút gì gọi là lo âu mà chỉ có cái gọi là quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt của cậu ấy. 

Quả thật, theo như James thấy từ lúc đầu, Scorpius rất ốm, ốm đến nỗi tưởng chừng như James có thể ôm gọn cậu trong vòng tay mà không để cậu chạy thóat. Và không giống ba Draco có mái tóc được tém gọn lên trên, Scorpius để tóc mình xõa dài tự nhiên đến ngang vai, làm James liên tưởng đến những dòng sông ngân mà nó vẫn thấy hằng đêm trên bầu trời đầy sao.

James không biết điều gì đã khiến nó chú ý đến Scorpius đến như thế, chỉ biết rằng trong suốt ngần ấy năm trong cuộc đời nó, chỉ có Scorpius lại ngẫu nhiên xuất hiện và an ủi nó đúng lúc nó cảm thấy bất lực và trống trải nhất. James vô cùng biết ơn vì điều đó.

_ Scorpius Hyperion Malfoy!

Cuối cùng…cuối cùng đã đến lúc quyết định tương lai cho Scorpius. Mặc dù không khỏi tránh được cảm giác nhói lòng khó hiểu, James vẫn nghĩ rằng Scorpius sẽ vào nhà Slytherin, đúng y như cái truyền thống của dòng họ Malfoy. Cô McGonagall lại một lần nữa thở sâu, nhìn cô căng thẳng không kém gì lúc Albus phân lọai. Scorpius nhẹ nhàng tiến về chiếc ghế, đội chiếc nón lên đầu và quay mình về đối diện với cả sảnh đường đang im lặng như tờ.

Mười giây…

Hai mươi giây…

Rồi đến một phút…

Theo như sự hiểu biết của James thì nó chưa từng thấy lần phân lọai nào lâu đến như vậy. Nó nhìn qua cô bạn Gemini dò hỏi thì cũng thấy chính ánh mắt ấy nhìn lại mình. Nó chuyển mục tiêu sang các thầy cô trên bàn giáo viên thì thấy họ cũng đang bắt đầu cuối người lại gần nhau để bàn bạc chuyện gì đó. James bắt đầu thấy lo cho cậu bé ốm yếu này, và nó không thể nào chịu nổi sự yên lặng đang bao trùm lấy cả sảnh đường, điều đó sẽ chỉ khiến cho Scorpius cảm thấy lo lắng và sợ hãi thêm thôi.

Khỏang chừng một phút sau đó nữa, chiếc nón cũng đã chịu vặn mình một cái như vừa dứt mình ra khỏi cuộc bàn luận lâu tựa thế kỉ, nó tuyên bố với tất cả mọi người:

_ Slytherin…

Có thể thấy được đám nhà Slytherin mừng rỡ đến như thế nào vì dòng họ Malfoy luôn đại diện cho dòng máu thuần chủng và cao quý – cái mà chúng luôn tôn thờ. Chúng vỗ tay, la hét ầm ĩ, và James cũng dường như cảm thấy tim nó không còn đập nữa, có thể vì vừa thóat ra khỏi tình trạng căng thẳng quá chăng?

Nhưng có điều gì đó không ổn, và có lẽ James là một trong những người đầu tiên phát hiện ra điều đó, sau thầy cô. Tất cả giáo viên bây giờ đều đứng dậy, mắt ngỡ ngàng nhìn vào cậu bé đang đứng trước mặt mình, và tiếp sau đó, James cũng bật người đứng dậy, nhìn Scorpius, hay nói đúng hơn là nhìn vào chiếc nón phân lọai giờ đây vẫn không chịu rời khỏi đầu cậu bé, nó vẫn ở đó, tiếp tục vặn mình, và cái chỗ hở ra như cái miệng lại một lần nữa động đậy.

_ … Slytherin… và Gryffindor!

Câu nói tuy không thể to bằng tiếng la hét của tụi Slytherin, nhưng lại có năng lực khiến mọi người có mặt tại đây ai cũng phải bất ngờ, và đối với giáo viên nhà trường thì đó như một câu đố không thể lí giải. Và trong một thóang của sự chóang ngợp, James cảm thấy như tim mình đã đập trở lại.

Scorpius từ từ gỡ chiếc nón ra khỏi đầu, để lộ mái tóc dài màu bạch kim óng ả cùng đôi mắt màu tro lạnh lùng. Đôi mắt ấy không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên đối với số phận khó hiểu của mình, mà ngược lại Scorpius vẫn bình thản nhìn mọi người trước mặt bằng khuôn mặt vô cảm.

Lần đầu tiên trong lịch sử Hogwarts, một học sinh lại được phân vào cùng lúc hai nhà. Chuyện này là như thế nào?

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro