Chương 3: Trái tim và lí trí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Gryffindor lẫn Slytherin?


Có phải James đã nghe nhầm không? Hay hôm nay cả trường hợp nhau để đánh lừa thính giác của nó?


Không, hòan tòan không phải khi nó thấy vẻ sững sở hiện rõ trên nét mặt của cô hiệu trưởng McGonagall, và tất cả giáo viên khác đều đeo cho mình một bô mặt như thế.


James chăm chú nhìn cậu bé ốm yếu đang đứng thẳng người trước bao nhiêu cặp mắt dò hỏi, lẫn nghi ngại đang nhìn cậu, tự hỏi không biết một cậu bé mười một tuổi lấy đâu ra dũng khí đó để đối mặt với tòan thể mọi người. James thúc giục thầy cô nó trong vô thức, rằng nên làm gì đó để bảo vệ Scorpius. Đáp lại lời nói không thốt thành tiếng của James, chiếc nón sau khi đã được đặt lại trên ghế, nó lại một lần nữa cất tiếng, lần này to và rõ hơn trước rất nhiều:


_ Mọi người, bình tĩnh lại nào, chuyện này tuy chưa từng xẩy ra nhưng không phải là không thể có. Nếu một người vừa tập trung được sự dũng cảm của Gryffindor, lại sở hữu sự đa mưu túc trí của Slytherin thì quả thật rất khó để chọn nhà. Trước đây cũng đã có một trường hợp như thế, là cậu Pot…e hèm, tôi nghĩ không nên nói ra ở đây, nhưng cậu bé ấy đã được chọn vào Gryfiindor vì cậu muốn như thế. Còn cậu bé này, Scorpius lại không biết mình phải nên vào nhà nào, trong khi các tích cách của cậu lại thể hiện quá rõ ràng và mạnh mẽ. Vì thế, hai nhà là điều không thể tránh khỏi.


Chiếc nón vặn mình lần cuồi cùng, sau đó nó trở về cái vẻ nguyên thủy của nó, cũ mèm, rách rưới và không gì khác hơn là một cái nón. Đối với thông tin này, lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm, Albus có vẻ nắm được vấn đề hơn James, và nó kích động tới nỗi không ngừng giật lấy tay áo của anh mình.


_ Anh James! James! Chuyện này…cậu bé mà chiếc nón vừa nói là ba mình đấy, ba Harry!


Albus mở to đôi mắt nhìn anh mình, nhóc chờ đợi một sự ngạc nhiên mà anh nó vẫn thường biểu hiện mỗi lần nó nói một thông tin gì đó mà thực chất là James đã biết từ trước rồi. Nhưng lần này thì quả thật James “hơi bị” bất ngờ thật, nó nhìn em nó không chớp mắt, và cũng có hơi giận khi ba nó nói cho Albus mà lại không cho nó biết. Nhưng những sự ghen tuông này phải đá nó qua một bên, James cần phải biết quyết định của cô hiệu trưởng như thế nào.


_ Này các cậu, ai đoán ra được kết quả nào?


James nhìn Canis đang mỉm cười, bây giờ nó mới “ngộ” ra rằng thằng bạn của nó có thể vô tư mọi nơi mọi lúc, bất kể hòan cảnh và thời gian. Gemini thì có vẻ không vui cho lắm, cô nàng trưng ra cho mình bộ mặt khi mà không thể hiểu một bài tập mà thầy cô cho về nhà. Hi vọng của nó đặt vào Lepus – thằng bạn tiên tri, nhưng khi nó ngó qua thằng này thì ngạc nhiên khi thấy Lepus vẫn còn chăm chú ngắm nghía mái tóc của nó. James nhướn mày:


_ Ê, cậu có ý kiến gì về mái tóc của tớ hả?


_ Không có, mình chỉ muốn biết là nếu tóc của cậu suôn thẳng thì nó sẽ trông như thế nào thôi, cái mà mình không thể thấy được khiến mình khó chịu.


James quả thật có nhiều lúc phải rơi vào tình trạng mà người ta gọi là “ngu người đột xuất” khi đang nói chuyện với Lepus, nó hầu như không hiểu thằng này muốn nói cái gì. Nhưng gạt vấn đề đó qua một bên, James rướn người về phía Lepus, hỏi nó với nét mặt nghiêm túc hiếm thấy:


_ Lepus, cậu có thể thấy được thằng bé ấy sẽ vào nhà nào không?


Lepus không ngạc nhiên khi James hỏi câu đó, nó thở dài và trả lời thằng bạn sau một giây:


_ Mình biết cậu sẽ hỏi mình câu này mà, và mình cũng đã thấy được kết quả rồi, nhưng mà…bây giờ mình không thích nói.


Miệng James hơi há ra, nó hoàn tòan bất ngờ trước sự từ chối cung cấp thông tin của Lepus, chuyện chưa từng xảy ra trước đây. Nhưng biết là không gì có thể lay chuyển quyết định của Lepus, James đành im lặng quay mình về ngồi ngay ngắn, cố gắng không cãi lại và đồng thời cũng đang đè nén cái ham muốn nhìn Scorpius một lần nữa.


Sau cả thời gian dài gần cả năm trời (mà thực chất chỉ có hai phút), cô McGonagall khi đã thu gom ý kiến của dàn giáo viên, cô đứng thẳng người dậy, và việc ấy tạo hiệu quả không ngờ - cả sảnh đường lại một lần nữa chìm vào yên lặng.


_ Các em im lặng!


Thực chất cô không cần nói thì mọi người đã im lặng từ trước rồi. Cô McGonagall bước ra khỏi bàn giáo viên, tiến lại đứng sau lưng Scorpius – người mà giờ đây vẫn không có chút gì gọi là lo sợ cả.


_ Nếu Scorpius đã không quyết định được vào nhà nào thì chúng ta sẽ cho cậu ấy thêm một cơ hội để lựa chọn nữa. Hai nhà mà cậu ấy phải vào và sẽ vào đều có những điểm mạnh riêng của nó, và cô mong rằng cậu sẽ lựa chọn nhà thích hợp nhất đối với mình. Thầy cô đã quyết định, cậu Scorpius đây sẽ có thời gian là một tuần để sống thử với mỗi nhà. Sau hai tuần đó, nếu cậu thấy bản thân mình hợp với nhà nào hơn thì cậu có thể chính thức trở thành học sinh của nhà đó. Bây giờ, em muốn vào nhà nào trước?


Cô McGonagall quay sang cậu bé tóc bạch kim, vẻ mặt dò hỏi. Scorpius nhíu mày, có lẽ đây là lựa chọn không quá khó khăn, theo James nghĩ thì nếu theo nhà Slytherin trước thì sẽ dễ chịu cho cậu bé hơn, thế nhưng…


_ Nhà Gryffindor, em muốn vào nhà Gryffindor trước, thưa cô, sau đó em sẽ vào Slytherin.


Cậu bé hướng đôi mắt màu xám tro về phía cô. Đáp lại ánh nhìn đó, cô McGonagall khẽ gật đầu:


_ Được rồi, em Scorpius sẽ vào nhà Gryffindor trong tuần đầu tiên, cô mong các em nhà Gryffindor có thể giúp em ấy…


“Tất nhiên rồi thưa cô, em sẽ giúp cậu ấy…” – James nở nụ cười ma mãnh.


_ …Và bây giờ, cô chúc các em ngon miệng.


Sau câu tuyên bố của cô McGonagall kèm một nụ cười khó hiểu, món ăn lần lượt hiện ra trên các dãy bàn. Học sinh năm nhất thích thú khi món ăn hiện ra, còn các năm khác thì hăng hái gắp cho mình mỗi món một miếng. 


“Mỗi nhà một tuần? Sống chung? Sống chung….sống…mình có thể…Scor…làn da…”


_ Cậu James, cậu có thể giấu cái bản mặt ấy đi được không?


James không biết bây giờ bản mặt của nó ra sao, nhưng khi nghe Lepus nhắc nhở thì nó vội vàng sửa sang mặt mày lại, và loáng thóang nhận ra rằng cái miệng nó mới giây trước còn đau nhức vì toét ra cười quá cỡ. Lepus nhìn James chỉ biết lắc đầu:


_ Đấy chính là lí do tớ không muốn cho cậu biết kết quả đấy, để xem xem cậu có thể trưng ra bộ mặt quái dị như thế nào. Nhưng mà vượt xa mong đợi của tớ, cái mặt của cậu còn quái hơn là tớ tưởng.


James không thèm nghe thằng bạn mình nói gì, vì giờ đây tất cả thị giác, thính giác, tâm trí nó đều tập trung vào con người đang chuyển động từ bàn giáo viên về hướng dãy nhà Gryffindor. 


“Tới rồi, tới rồi, ngồi đây nè!” – James thầm nghĩ trong đầu, liếc mắt về vị trí kế bên cạnh mình, và nó sẽ không ngần ngại mà đá Lepus ra chỗ khác nếu cần thiết.


Nhưng Scorpius không nhìn về phía nó, mà ánh mắt của cậu bé lại nhìn ngay đúng cái chỗ cuối bàn – nơi mà học sinh năm nhất đang ngồi (trừ Albus và Rose), và chỗ đó cách James hơn cả thước. Chẳng lẽ James lại chịu thua mong muốn ngồi kế Scorpius một các dễ dàng như vậy sao?


Cái đầu James lúc này hoạt động dữ dội, tưởng chừng như có thể nghe tiếng “xèo xèo” như đang chiên đồ ăn trong đó. Scorpius vẫn không biết James đang tính tóan cái gì, vẫn cứ tiến tới, đi qua Rose…


“Làm sao đây? Làm thật à?”


Cậu bé tóc bạch kim sắp đi qua Albus…


“Bây giờ hoặc không bao giờ!”


Trong một phần trăm giây James đã tự đưa ra quyết định cho mình, và cái việc mà nó định làm cũng không lấy gì làm hay ho, nhưng trái tim đã mách bảo vậy rồi, lí trí không thể nào chống cự được. Nó giơ chân ra, và rồi…


“A!”


Scorpius vấp vào chân James mà té nhào về phía trước. Điều này gây sự chú ý không ít đối với mọi người trong dãy bàn Gryffindor. Nhưng thậm chí khi bị té đau thì Scorpius vẫn không lấy gì làm phiền lòng, và cũng không định tìm hiểu xem ai đã làm chuyện đó. Cậu chỉ nhíu mày, chống tay chuẩn bị đứng lên…


_ Scorpius, cậu có sao không?


James bổ nhào về phía Scorpius ngay khi cậu bé vừa té ngã, vuột khỏi bàn tay níu lại của Lepus khi vừa nhìn ra mưu đồ của thằng bạn. Mặt Lepus y chang như vừa ăn phải chanh, nó đã tự hứa với nhóm là nó sẽ canh chừng không cho James gây ra bất cứ rắc rối nào, vậy mà trong một phút bất cẩn nó đã không kịp nhìn ra ý định này của James.


James chạy nhanh về Scorpius (hay nói đúng hơn là nhào lại), nhẹ nhàng đưa tay đỡ cậu bé đứng dậy, trên mặt không thể giấu đi nụ cười ma mãnh mà James đã cố gắng kiềm chế nhưng không thành công. Scorpius ngạc nhiên quay về phía người vừa mới giúp đỡ mình. Và trong một thoáng ngỡ ngàng, James tưởng chừng như lại một lần nữa nghe tiếng “phựt” ngay gần tim mình. 


Scorpius cười rồi, cậu đã chịu cười với James!


James lắc lắc đầu, mồm há hốc. “Chết rồi!” – James tự nói với bản thân khi nhận ra giờ đây lí trí đã không còn làm việc được nữa. Và đi đôi với việc lí trí đã đi nghỉ mát thì trái tim lại họat động một cách dữ dội hơn bao giờ hết. Đương nhiên, việc gì đến sẽ đến…


_ Scor…dễ thương quá!


Dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, nếu không nói rõ ra là gần như toàn trường và cả dàn giáo viên, James ôm chầm lấy Scorpius, dụi dụi đầu mình vào vai cậu bé tóc bạch kim.


Thật không còn gì để nói, James Potter bất trị lại một lần nữa làm cả trường gần như câm lặng, không ai dám hó hé tiếng nào. Albus nhìn anh nó như người ngòai hình tinh mà nó vẫn thường thấy trong phim của người Muggle. Gemini và Canis thì sững sờ cả người, đứa này bấu chặt lấy tay đứa kia mà hầu như không có cảm giác gì cả. Và cô hiệu trưởng đáng kính phải hi sinh bộ áo chùng mới của mình vì cô vừa làm đổ mất một li nước mà không có chủ ý. 


Cuối cùng, nhân vật quan trọng, người đang bị ôm chặt cứng mà không hề biết nguyên do ngòai câu “dễ thương quá!” của ông Potter ngang bướng, Scorpius đã phản ứng mà ngay đến cả người bình thường nào cũng không thể ngờ tới, cậu bé sau thóang ngỡ ngàng, rồi đột nhiên mỉm cười hiền từ, giơ tay ra và đặt đôi tay đó lên cái lưng nóng hổi của James.


Lepus nhướn mày, đưa tay xoa trán:


“Chết cậu rồi, James Potter!”










- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - 




Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro