30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thế giới thực tôi còn không có chị gái, đây đều là ngộ nhận.

Kể từ khi tỉnh lại sau sinh nhật năm mười lăm tuổi hai tuần, Daah đối với quá khứ của mình không còn nhớ rõ nữa. Cha mẹ nói rằng em vừa trải qua một tai nạn rất thảm khốc, vậy nên trí nhớ bị xáo động, ngoại trừ tên tuổi của bản thân, tất cả những thông tin khác đều thông qua gia đình để nhớ lại từ đầu.

Hai tháng sau, em nhập học cấp ba, gặp Kim Jiyeon ở sân thượng, bản thân đem lòng cảm mến nàng nhưng chính nàng lại không nhận ra em. Sau đó Jiyeon phát hiện ra em ở danh sách học sinh lớp mười, không rõ vì sao nổi cơn cuồng nộ, xuống tay trừng phạt em thê thảm suốt một năm.

Daah lúc đó mang một tình yêu yếu ớt dành cho Jiyeon, không dưng hứng chịu sự bắt nạt kia cả một quang thời gian dài.

Sau này nghĩ lại, vẫn không thể nào thông tuệ được.

"Nói như vậy, Miyoung cũng là một cá thể đi song song giữa hai thế giới?"

Daah không trả lời, vấn đề này em không có khả năng giải đáp, phải để cho người đối diện tự mình kể ra. Miyoung biết được mình không thể giấu thêm gì nữa, lần này thực sự phải đầu hàng rồi. Cô mỉm cười ảo não, giọng nói giống như đang kể một câu chuyện không phải của mình.

"Không những đi song song, mà là đã hoàn toàn xác nhập vào thế giới này."

Ánh mắt Yoona có chút kinh sợ - "Cô đã chết rồi?"

Miyoung im lặng, Daah ngược lại không ngừng nhìn thẳng. Đây chính là chuyện em đã nhớ ra sau khi gặp tai nạn ở studio ảnh. Danh tính của Miyoung, mối quan hệ của hai người, còn có, cái chết của cô.

"Thế giới song song do Daah tạo ra vốn dĩ không có gì khác biệt với thế giới thực ngoài việc thời gian bị đẩy lùi xuống tám tháng. Có chị gái hay không có chị gái vốn không phải là một sự khác biệt, bởi vì ở thế giới thực em ấy vẫn luôn có một người chị là tôi.

Nói đúng ra, đây không phải thế giới song song do Daah tạo ra." - Miyoung quay mặt đi - "Đây vốn là thế giới song song do tôi tạo ra."

Cô nhìn Daah, hơi hơi mỉm cười - "Những gì tôi nói với em vào lần Jiyeon uống say, thực ra cũng có vài điểm thật. Em ở thế giới thực bẩm sinh thể trạng yếu, gia đình chúng ta lại không được khá giả, vậy nên từ lúc lên cấp hai tôi đã bắt đầu đi làm thêm để chi trả phụ phí phát sinh khi em nhập viện.

Jiyeon em ấy gia đình cũng chẳng khấm khá hơn, cũng là ra ngoài làm việc từ nhỏ, vậy nên chúng tôi đã quen nhau."

Đồng tử Park Yoona giãn ra một chút, hóa ra Kim Jiyeon ở thế giới thực cũng quen với Miyoung sao? Chuyện này xem ra hợp lý hơn một chút, căn bản hai Jiyeon ở hai thế giới không đối lập về tính cách, bọn họ đều gặp qua Miyoung, có thể cũng đều yêu Miyoung.

Nhưng nói thế nào cũng không thể che lấp được tính cách của Jiyeon này thực sự tốt đẹp dịu dàng, mà Jiyeon ở thế giới thực lại vô cùng cay nghiệt. Nếu thực sự hai người chính là cùng một xuất phát điểm như vậy, tại sao tính cách của Kim Jiyeon lại chuyển biến thành như hiện tại?

"Một thời gian sau khi quen nhau, chúng tôi kết thân, còn thường xuyên đến nhà. Không lâu sau em ấy tỏ tình, chúng tôi trở thành một cặp, thời gian dành cho đối phương càng ngày càng tăng lên. Bởi vì em ấy thường xuyên qua lại nhà tôi, nên..." - Miyoung hơi dừng lại một chút - "Em ấy đã gặp Daah."

Daah cúi đầu, những thứ này căn bản khi tỉnh lại em đều không còn nhớ. Có lẽ bởi vì bố mẹ đã đem tất cả ảnh của Miyoung giấu đi, nên không có điều gì gợi lại cho em cảm xúc về người chị này. Nhưng một Jiyeon bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, Daah bằng cách nào cũng không ngăn được trái tim mình vững vàng, cứ như vậy, một lần nữa lại sa vào đôi mắt của nàng.

"Daah thích Jiyeon, chuyện này tôi nhìn qua đã biết. Jiyeon cảm thấy không thoải mái, tính khí của em ấy không được tốt, nhưng tôi nghĩ đến chuyện Daah luôn phải ở nhà, không được ra ngoài chạy nhảy như bạn bè cùng tuổi, nếu có điều gì đó khiến nó cảm thấy vui vẻ, vậy tôi cũng không thể nhỏ mọn cấm cản được." - Miyoung càng kể càng giống như nhập vào câu chuyện, giống như trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh của Daah tuổi mười bốn, mười lăm, yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Jiyeon liền mỉm cười đến hạnh phúc.

Trong đáy mắt đột nhiên có chút chua xót - "Sau này nghĩ lại, có lẽ chính bởi vì khi đó bỏ mặc cảm xúc của Daah cứ thế nảy mầm, lại không nghĩ đến càng lún sau nó sẽ càng đau khổ, tất cả những bất hạnh đều là do tôi mà ra. Jiyeon và Daah khi ấy đều không có lỗi, chỉ là người làm chị này quá tự mãn vào chính mình."

Cô bật cười, tiếng cười nghe đến thống khổ. Chuyện đã qua lâu như vậy, thế nhưng kể lại vẫn mang theo một chút cay đắng của quá khứ xát vào trong tim - "Nhưng Daah càng bày tỏ, Jiyeon càng cực đoan. Em ấy làm việc ngay thẳng nhanh chóng, không muốn dây dưa quá nhiều, trực tiếp cắt đứt tất cả những hi vọng của Daah."

"Thẳng đến ngày sinh nhật thứ mười lăm của con bé, tôi bảo em ấy đến tặng một bó hoa. Em ấy miễn cưỡng mới làm, khi hai người gặp lại lại đem chuyện tình cảm kia ra nói, em ấy nói những lời đặc biệt khó nghe, hai người xung đột tới mức chạy ra cả đường, Daah lúc đấy suy nghĩ không thông, nói rằng nếu như em ấy không chấp nhận, sẽ tự sát. Thực ra không chỉ là bởi vì bị Jiyeon từ chối nên mới muốn tự sát, con bé từ nhỏ đã luôn cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình, lại chưa từng nếm trải niềm vui của cuộc sống, khi Jiyeon xuất hiện, nó giống như bám được vào nhành cỏ nhỏ. Thế nhưng nhành cỏ đấy cũng bứt nó ra, nó không còn gì cả, những điều tiêu cực đấy cứ dần dần tích lũy, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng bộc phát ra."

Thực ra nói là nhớ lại, những điều này Daah đều chỉ còn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, giống như một bức tranh bị đổ mực lên. Nhưng Miyoung cái gì cũng ghim vào trong đầu, hơn nữa lại không ngừng đào xới, Daah tự hỏi, không biết có phải rất nhiều lần cô đã tự nói với chính mình tại sao năm đó em ấy lại làm như vậy? Tại sao em ấy lại tuyệt vọng như vậy? Tại sao bản thân không thể bảo vệ em ấy?

Cứ như vậy dằn vặt mình cả một quãng thời gian dài.

"Bọn họ giằng co một lúc lâu, cuối cùng thực sự đã xảy ra tai nạn. Hôm ấy tôi phải đi làm thêm, lúc đó đến muộn, chỉ kịp thấy một chiếc xe hơi lao tới, thực sự trong đầu không nghĩ được gì nhiều, liền lao ra đỡ."

"Sau đó..." - Miyoung ngập ngừng, phân đoạn sau thực sự nói đến tim gan đều cảm thấy đau nhức.

Daah hít một hơi sau, thay cô nói nốt.

"Sau đó chị bị thương rất nặng, phổi bị dập nát hoàn toàn. Tôi tuy không bị làm sao nhưng cũng tiến vào giai đoạn nguy hiểm của bệnh. Giữa hai đứa con, cha mẹ tôi đứng dưới hai lựa chọn: Hoặc cấy phổi của tôi cho chị, hoặc cấy tim của chị cho tôi. Bằng cách nào cũng sẽ có một trong hai người phải chết."

"Vậy là bố mẹ chọn cô?"

Daah cúi gằm mặt, cắn răng lắc đầu - "Bố mẹ chọn chị ấy."

"Nhưng chị ấy lại chọn tôi."

Miyoung ngồi gập cả người xuống, ánh mắt đỏ hoe. Cô nhớ lại chính mình trong lúc đó, thực ra cũng không nghĩ được quá nhiều. Cô có nhớ đến ánh mắt của Jiyeon, ánh mắt rực rỡ nhìn cô, nhưng lúc ấy đều tràn đầy tuyệt vọng.

"Tại sao lại cứu nó? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nó được phép sống?"

"Là nó không muốn sống, là nó tự tìm. Nó thích tôi thì sao, tôi không yêu nó, không yêu nó liền nhảy ra trước mũi xe tự tử sao? Là nó tự chuốc lấy, dựa vào đâu đem người khác chôn cùng?"

Thực ra cô đã rất nhiều lần tự chất vấn chính mình, tại sao nhất định phải làm một người chị tốt? Tuổi trẻ của cô đều vì đứa em nhỏ này mà bán mạng làm việc, thêm một chút lại phải san sẻ người cô yêu nhất, thêm một chút chính là đổi cả mạng sống. Cô làm thánh nhân ở đời có vui không? Vui tới mức sắp chết đến nơi rồi vẫn lựa chọn cho người khác?

Daah của tuổi mười bốn, mười lăm số lần đến trường đều ít ỏi đến thảm thương. Đứa nhỏ này hay mượn trộm vở của cô để đọc, còn nói rằng, đi học chắc hẳn vui vẻ lắm đúng không. Daah của tuổi mười bốn, mười lăm, chưa từng chạy hết tốc lực, chưa từng chơi thử một môn thể thao mà mình cảm thấy thú vị, thường hay nói với Miyoung, vận động mạnh rất đau đớn, tại sao mọi người lại có thể vận động được?

Daah mười bốn mười lăm tuổi, cả bầu trời đều là người chị lớn này. Ngay cả khi muốn chết đều là vì cô khổ cực, vì người cô yêu nên mới cân đo đong đếm. Không cả dám theo đuổi người mình muốn theo đuổi.

Cô cố gắng vì cái gì? Nỗ lực vì cái gì?

"Tình thương, chỉ là tình thương mà thôi."

"Thế nhưng tôi lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chị ấy và gia đình, cảm thấy bản thân cực kỳ cực kỳ vô dụng, nếu người chết là tôi, Miyoung sẽ không phải chết. Vì vậy tôi liền uống một đống thuốc ngủ, rơi vào hôn mê."

"Cuối cùng vẫn là cứu được về, cuộc phẫu thuật cấy tim diễn ra thành công. Thế nhưng dư chấn của tai nạn cùng thuốc ngủ khiến tôi mất đi kí ức. Bố mẹ vì không muốn tôi nghĩ quẩn lần nữa nên về sau không hề đề cập đến việc tôi từng có chị gái, đem tất cả tranh ảnh cùng đồ đạc của Miyoung giấu đi. Như thể trong căn nhà đó, trước giờ vẫn chỉ một mình có tôi vậy."

Daah thở dài, siết chặt điện thoại trong tay, giọng nói giống như rơi xuống một quãng - "Sau cùng cũng chỉ có sức khỏe của tôi được cải thiện. Cái gì mà tâm lý, cái gì mà hi vọng, thực ra trong lòng đến một đốm sáng cũng không thể phát nên. Rốt cuộc tôi cũng có thể hiểu rõ, tại sao khi ấy tôi tỏ tình Jiyeon lại có biểu đạt thống hận như vậy, tại sao lại đem tôi ra làm tâm điểm của sự tẩy chay, tại sao đối với tôi luôn có rất nhiều thù ghét.

Tôi dùng sự bất hạnh của mình hủy đi tuổi trẻ đẹp đẽ của hai người bọn họ, cuối cùng khiến Miyoung chết trong đau đớn, tôi lấy tư cách gì để theo đuổi cô ấy?"

Hóa ra tất cả những khoảnh khắc hai người bọn họ ở bên nhau, trong lòng của Jiyeon vẫn luôn xuất hiện hai luồng cảm xúc cực đoan đầy chua xót. Tại sao Daah lớn lên lại trông giống Miyoung như vậy, khiến nàng tự hoài nghi có phải chính mình đã bị ánh mắt kia gợi nhắc lại cảm xúc ngày xưa, lại khiến nàng căm ghét nhất, chính là em dùng vẻ ngoài giống Miyoung như vậy, lại chính là kẻ khiến cho Miyoung qua đời.

Daah của lần đầu tiên gặp mặt Jiyeon sau tai nạn và Daah của rất lâu về sau, mãi mãi không biết được cảm giác cả ba người cùng nhau trưởng thành, nhưng một mình nàng ôm kí ức đau đớn nhất, vĩnh viễn không thể thoát ra. Ở thời điểm em đã có thể xuất viện, đến trường, vui vẻ đến an nhiên mà sống, nàng chứng kiến người mình yêu thương nhất chết đi, cảm thấy đến thở cũng không còn thở nổi, mỗi ngày đều lên sân thượng một lần, nhìn xuống là khuôn mặt của người đó. Thế giới tàn nhẫn với nàng như vậy, cướp cha, cướp mẹ của nàng rồi ban đến cho nàng một Miyoung, cuối cùng lại đoạt đi vào phút chót. Tại sao nàng phải sống, nỗ lực để làm gì, cho dù có nổi tiếng hơn nữa, giỏi giang hơn nữa, cũng không thể cứu chuộc lại người nàng yêu thương.

Vậy nên đem hết tất cả những cảm xúc đó, đè xuống vai Daah. Khoảnh khắc gặp lại có biết bao nhiêu tuyệt vọng, em như vậy lại chẳng nhớ một chút gì, kể cả là người chị đã vì mình mà từ bỏ tính mạng, hay là cái kẻ mà em cho rằng mình yêu đến chết đi sống lại. Em dựa vào cái gì có thể sống thanh thản, dựa vào cái gì luôn được ông trời ưu ái.

Daah càng không nhớ, Jiyeon càng muốn đày em xuống, hành hạ thật nhiều, để em vĩnh viễn không biết được mình đã làm cái gì mà phải chịu những tổn thương như vậy. Bởi vì em đã không biết vì mình mà nàng mới tổn thương như vậy, Miyoung mới tổn thương như vậy.

Jiyeon đối với Daah, vốn dĩ chưa từng có chút thương cảm nào, đều là thống hận.

"Còn về chuyện ở thế giới song song thì bởi vì áp lực công việc, thực ra từ trước tôi cũng từng cố tự sát một lần. Sau đó cánh cổng không gian liền mở ra, chính là mở vào thời điểm trước tám tháng so với thực tại, ở trong đó Daah không bị bệnh, quan hệ giữa Daah và Jiyeon lại tốt, tôi sống rất thoải mái, những lúc đau khổ đều tìm vào đó để sống. Cách thức giao thoa chắc em cũng đã thử qua rồi, hôn Jiyeon."

Yoona hơi hiểu ra, thực ra vấn đề không phải nằm ở Jiyeon, chỉ là tình cờ hai người bọn họ đều yêu trúng nàng, cách kết nối lại là hôn người mà mình yêu, vậy nên mới trùng hợp đều là Jiyeon thôi.

"Sau khi tôi chết đi, cánh cổng cũng chính thức đóng lại. Tôi mắc kẹt ở thế giới song song, thế nhưng lại không cảm thấy có vấn đề gì. Tôi nghĩ, như vậy cũng tốt, sẽ không phải lo lắng gì nữa, nơi nào cũng là nhà, có thể cùng em ấy và Daah trưởng thành, đã là rất tốt rồi."

Cô ở thế giới thực sống đến khổ sở, ngày nào cũng lo chuyện công việc, nếu không thì chuyện của Daah. Cha mẹ cũng không hẳn ủng hộ cô với Jiyeon, tất cả đều là trong rình rập chui nhủi, bọn họ kì thực có rất ít thời gian dành cho nhau, nếu không phải lấy lí do học tập để đến nhà nhau thì cũng là bỏ ra sông Hàn dạo mát.

Thực ra lí do Miyoung chọn căn hầm này để thi đấu, là bởi trong quá khứ giữa cô và nàng cũng từng có một căn hầm bí mật. Gọi là hầm, thực ra cũng chỉ là một cái nhà kho bỏ hoang, bên trong lưu trữ rất nhiều thư từ, quà tặng của bọn họ. Jiyeon đặc biệt thích nơi đó, lúc nào rảnh rỗi cũng đều tới đó chơi. Ở thế giới này cô cũng tìm được ở vị trí đó căn hầm tương tự, nhưng lại không nói cho Jiyeon biết.

Bởi cho dù có sống được những hai lần, cũng không thể mưu cầu hạnh phúc mãi mãi.

"Vậy tại sao đột nhiên chị lại nói không cần cô ấy nữa?"

Miyoung nhắm mắt lại, nhớ đến khoảnh khắc lúc chuẩn bị được đưa vào phòng phẫu thuật, Jiyeon ở cạnh bên, em khóc rất lâu, khóc đến cả gương mặt đều bừng đỏ, khóc đến mơ hồ. Em còn nói, nếu chị thực sự không bước ra nữa, em sẽ xuống đó lôi chị về.

Cô không sợ từ bỏ thế giới này, cô chỉ sợ em cùng mình từ bỏ. Em của thế giới ấy mạnh mẽ đến gai góc, vậy mà vẫn có thể vì mình biến thành bộ dạng khổ sở như thế. Em của thế giới này nhu hòa như nước, rốt cuộc có thể sẽ ra sao?

Miyoung không biết, nhưng cô đặt cược đủ rồi. Lần này, cô nhất định sẽ tàn nhẫn với bản thân hơn một chút.

"Bởi vì tôi không còn sống được bao lâu nữa, nên tôi không thể để em ấy chờ đợi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro